Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?! - Chương 2: Cùng đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
256


Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!


Chương 2: Cùng đi


– Nh…nhìn…c…cái gì mà nhìn?!!! – ấy ấy. Gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp của Hạ Thiên Ý cô sắp bị người ta nhìn đến đỏ như quả cà chua rồi a! Vậy mà cái con người kia chính là một chút cũng không rời mắt khỏi cô đó! Làm cô ngượng chết đi được!!!

– Cô tên gì? – giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng sự lạnh lùng, có thể nói như là mang theo cả khối băng, lấy sự lạnh lẽo đó phả vào mặt cô a!

– Hạ… Thiên Ý! – cô trả lời trong sự nghi hoặc. Hiện giờ trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi được đặt ra!!! Hắn hỏi làm gì?! Hắn mê cô rồi à?! Tại sao vừa nãy hắn lại cứu cô?!….v.v… Quả nhiên! Hắn chính là đã bị cô mê hoặc!!! (Yoo be like: Tự luyến!!! 😒 Ý said: chụy mày đẹp chụy mày có quyền😏 Yoo feel: 🤢 *Ý lột guốc chọi Yoo*)

Ấy ấy!!! Anh nhìn ra suy nghĩ của cô rồi nha! Nhưng mà…cảm giác của anh bây giờ khi nhìn cô…rất lạ… Bao nhiêu tiểu thư đài các đến những mỹ nữ hay người mẫu xinh đẹp nhất anh đều đã từng gặp qua a! Chỉ duy có cô là làm anh…rộn ràng thế này!!! Tim đập chậm hẳn một nhịp! Chả nhẽ…anh bị bệnh tim hay…thôi quên đi! Sao có thể chứ! Họ là gặp nhau lần đầu tiên! Hẳn là lần đầu tiên?! Anh thấy trong cô có cái gì đó rất quen thuộc với anh nhưng…anh không thể nhớ ra…

– Tôi là Đỗ Nhất Phàm. Sao cô lại ở nơi hoang sơ rừng rú này? – anh hỏi cho có lệ thôi chứ giờ này mà cô còn ở đây thì hẳn là đã lạc.

– Tôi lạc rồi! – đấy, anh bảo có sai đâu?!

– Vậy thì về nhà tôi đi. Trong khu rừng này. Ban đêm ở đây rất nguy hiểm!

– Nhưng chúng ta là gặp nhau lần đầu. Anh có thể tùy tiện dắt một cô gái về nhà sao?!

– Ban đêm trong khu rừng này có nhiều nhất là thú dữ và cọp, còn có cướp như đám người ban nãy. Nếu không muốn chết thì đi theo tôi. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cô bây giờ. – vừa dứt lời, anh quay gót bước đi, và biết chắc rằng cô sẽ chạy lon ton theo sau mình nên bất giác mỉm cười. Cười?! Cười sao?! Anh chợt nhớ, đã bao nhiêu năm rồi anh mới cười được một nụ cười thế này?! Cô gái này đúng là đặc biệt!

Ànnhon! Yoođêy!!! Đăng chap muộnthếnày! Thànhthậtxinlỗimọingười!

À mà… Yoohứasẽcốgắngtừngngàyđểcác Readers thểbiếtđếntruyệncủaYoo. Sẽmãicốgắng!!! ❤❤❤ Chúcmọingườingủngon 💋💋💋

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé ❤❤❤

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen💕💕💕

Follow me 😘😘😘

Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN