Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác
Chương 17 - Chương 17
Lại nói, khi Niếp Thù đi chuyến bay tới Hồngkong, được cho biết bởi vì nguyên nhân thời tiết không cách nào hạ cánh được, máy bay lập tức bay theo đường cũ trở lại thành phố T. Lúc đó, đã hơn năm giờ chiều.
Trước khi bay còn kéo dài 2-3 tiếng, khi Niếp Thù và trợ lý chờ ở phòng VIP, nhìn bầu trời dần dần tối, tâm tình hơi phiền não.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng đến gần tám giờ, tâm trạng của anh lại càng thêm phiền não lo lắng.
Vốn trợ lý còn cố gắng nói chuyện với anh, lại nhìn thấy anh lòng không yên, cũng dần dần không còn sức lực. Tuy người trợ lý này cũng là người dưới quyền Niếp Thù, nhưng bởi vì bình thường chỉ phụ trách sửa sang lại các loại giấy tờ hội nghị trong công ty, thời gian gặp mặt Niếp Thù cũng không nhiều. Quan hệ tất nhiên không quen thuộc như Tiểu Lâm.
Niếp Thù nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xuất hiện đám mây ráng đỏ, tâm trạng lại nhẹ nhàng bay đi chỗ khác.
Trong thời gian chưa tới 24h, anh đã nhớ lại cảnh trong mơ ngày hôm qua vố số lần. Cô gái trẻ tuổi da thịt trắng nõn, xúc cảm dịu dàng, cơ thể mang theo mùi thơm trái cây. . . . . . cơ thể lại bắt đầu xôn xao.
Anh buồn bực đập một cái lên bắp đùi của mình, cố gắng đánh vỡ màn kiều diễm kia, lại đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của trợ lý. Niếp Thù thở dài một cái, ngửa đầu tựa vào xe lăn sau lưng nhìn bầu trời, mặc cho suy nghĩ chạy loạn.
Mặc kệ giãy giụa như thế nào, nhưng anh không lừa được mình, đó chính là mặc kệ anh trốn tránh thế nào, cũng không ngăn cản được viên đạn kia tiến đến hồng tâm.
Thời gian càng muộn, tâm trạng của anh càng bắt đầu nóng nảy. Rốt cuộc khi bắt đầu đăng ký lên máy bay lần nữa, Niếp Thù cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn trợ lý đang đẩy mình đi về phía trước, trong nháy mắt hoảng hốt.
Đợi đã nào…! Đè lại tay nắm xe lăn, rốt cuộc anh hồi hồn.
Sao vậy? Cơ thể trợ lý hơi nghiêng về phía trước, lại gần anh hỏi.
Anh chuyển động xe lăn, đối mặt với anh ta nói: Tôi không đi, lần này nhờ cậu phụ trách toàn bộ.
Nhưng. . . . . . Hiếm có một lần thân cận boss, anh ta còn nghĩ chuyến này có phải là cơ hội cho anh ta hay không, sao Brian lại đột ngột thay đổi ý định?
Case Hồngkông sẽ không có người nào quen thuộc hơn cậu và Tiểu Lâ. Cậu đi đi, nhớ nắm chặt cơ hội! Niếp Thù cười khẽ, người đã bắt đầu đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Khó khăn đẩy xe lăn ra khỏi sân bay, vừa đến lầu dưới khách sạn, đã thấy Tiểu Lâm vội vàng cuống quýt dường như đang tìm người. Anh nheo mắt, mờ mờ ảo ảo cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, đợi đi ra khỏi xe, Tiểu Lâm gần như lập tức đi tới đây: Bri¬an, không phải anh đi Hồng kông rồi sao, tại sao lại trở lại?
Tôi để trợ lý Diêm đi rồi. Cậu làm gì ở chỗ này? Bội Bội đâu? Anh rùng mình, quá lạnh, rất muốn lập tức về nhà, vùi ở trong chăn không ra ngoài. Nhưng lại muốn nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Tiễn Bội Bội giống như xem phim thần tượng hôm đó, anh sẽ không cảm thấy lạnh như vừa nãy nữa.
. . . . . . Cô ấy đã đi rồi.
Tại sao? Lấy cá tính cô, hiện tại là thời gian chơi rất vui mới đúng.
Cái đó. . . . . . Cô ấy biết anh vì trốn cô ấy mới đi Hồng kông.
Ừm, như vậy cũng tốt. Trên mặt Niếp Thù lộ ra nụ cười thiếu sức sống, trong lòng đã lạnh lẽo. Rất tốt, đây chẳng phải là kết quả mình mong muốn sao, anh gật đầu một cái, Vậy chúng ta trở về đi thôi, tôi có chút mệt mỏi.
Nhưng. . . . . .
Chính tôi mới là người nên bực cậu. Anh dịu dàng cắt đứt lời của anh ấy, trực tiếp thản nhiên nhìn lên bầu trời.
Gió nổi lên, tin tức khí tượng nói hai ngày nay sẽ có tuyết, bây giờ đã bắt đầu hạ nhiệt, không biết lúc nào tuyết sẽ rơi.
Tiểu Lâm liếc anh một cái, lại nhìn con đường phía xa, thở dài, đi lấy xe. Rõ ràng là mọi người nhìn ra được anh đã thích Tiễn Bội Bội rồi, sao lại khổ sở rối rắm tới rối rắm lui như vậy! Đối với Tiểu Lâm quen thẳng thắn trên phương diện tình yêu mà nói, ý tưởng của Niếp Thù thật sự quá thâm ảo, quá quanh co. Mà anh ấy quá bình thường, anh ấy không hiểu lắm.
Xuống bãi đậu xe lấy xe, đỡ Niếp Thù vào trong xe, bỏ xe lăn vào cóp sau, Tiểu Lâm lưu loát quay đầu, chạy về phía nhà Niếp Thù.
Những thứ này là cái gì? Sau khi chạy được mấy trăm mét, rốt cuộc Niếp Thù phát hiện túi giấy đặt ở vị trí gần bên trong chỗ ngồi phía sau. Quần áo của Bội Bội. Lúc nãy cô ấy chạy trốn quá nhanh, ngay cả áo khoác cũng không mặc đã chạy ra ngoài. Tiểu Lâm nghía chỗ ngồi phía sau một cái, lơ đãng trả lời.
Quay đầu, đi tìm người. Niếp Thù
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!