Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác - Chương 18 - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác


Chương 18 - Chương 18



Niếp Thù lại sinh ra cảm giác khó chịu một lần nữa, anh nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt cô.

Nền đất thật lạnh, cơ thể vẫn run rẩy, anh cố gắng xoa bóp bắp chân đau đang bắt đầu co lại vì lạnh của mình, không nhịn được lớn tiếng gọi: Tiểu Lâm, Tiểu Lâm. . . . . . Tới đây giúp tôi một chút! Giọng nói nóng nảy mà thê lương, Tiễn Bội Bội cảm thấy một giây kế tiếp anh sẽ khóc, nhưng không có.

Anh vẫn duy trì vẻ mặt cứng ngắc kia, khóe miệng mân thành một đường thẳng, trên mặt vẫn là vẻ mặt tự ái kia. Đôi tay cũng đã run rẩy đến gần như cả mặt đất cũng nhịn không được mà run theo.

Tiểu Lâm gần như lập tức chạy tới, Niếp Thù vừa ngã nhào anh ta cũng đã từ trong xe vọt ra, chỉ là không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng tại chỗ gấp gáp đến độ xoay vòng.

Giây phút nghe được anh gọi, anh ta lập tức ôm ngang người ngồi dưới đất lên, đi về phía xe. Lúc này Niếp Thù giống như đã thoát lực, chỉ nhắm hai mắt thở, rõ ràng là dưới 0 độ nhưng trên mặt của anh lại bắt đầu có từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống.

Đôi môi giống như trang giấy, bị ánh đèn vàng của vòng xoay tròn ngựa gỗ cách đó không xa chiếu lên, càng lộ vẻ đáng sợ.

Tiễn Bội Bội yên lặng nhặt túi áo khoác bị rơi xuống đất của mình lên, đi theo phía sau bọn họ. Cô muốn nói chút gì đó, nhưng đã bị vẻ nghiêm túc trên mặt Tiểu Lâm dọa lui.

Lúc tỉnh táo, Niếp Thù chưa bao giờ kêu đau; cho dù đau đến cực hạn, cũng chỉ nhắm hai mắt cau mày không nói lời nào. Mỗi lần đến thời điểm như vậy, Tiễn Bội Bội cực kỳ cảm giác được một cách rõ ràng khoảng cách giữa hai người.

Mặc kệ cô cố gắng thế nào, cảm giác của hai người vẫn như cách một tầng bình chướng vô hình. Mỗi lần cô muốn đến gần, anh sẽ lập tức bước lui; khi cô muốn nghỉ ngơi lấy hơi, thế nhưng anh lại xuất hiện ở trước mặt mình, quyến rũ mình đi tới; rồi sau đó, đến trước thời khắc cần cánh của một người lại biến mất bóng dáng lần nữa.

Loại cảm giác này giống như trò chơi Đoán Đinh Xác khi còn bé, cậu vào tôi lui, tôi tiến cậu lui, vĩnh viễn sẽ không có thời điểm cùng tiến cùng lui. Khi đó cảm thấy rất vui, nhưng bây giờ dần dần sinh ra cảm giác vô lực.

Giống như giờ phút này, anh được Tiểu Lâm cẩn thận dìu vào chỗ ngồi sau xe, đầu tựa vào lưng ghế ngồi, chau mày. Cho dù không nói câu nào, Tiễn Bội Bội cũng cảm thấy có khoảng cách.

. . . . . . Cô im lặng đứng ở ngoài cửa, khổ sở trong lòng, rối tinh rối mù. Tiễn Bội Bội không biết vì sao chuyện sẽ biến thành như bây giờ, cô chỉ muốn thoải mái điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rõ ràng lúc ban đầu là anh không đúng, nhưng mà cho tới bây giờ tất cả sai lầm đều biến thành mình tạo thành.

Đã không quan tâm đến lạnh, Tiễn Bội Bội thẩn thờ đứng ở giữa trời gió lạnh, trong nháy mắt đứng vững vàng thành cây khô.

Trên cánh tay bắt đầu xuất hiện những vết màu tím nhỏ, cảm giác tê tê đau đớn, làm thế nào cũng so không được cảm giác vô lực trong lòng.

Cô đứng ở bên cạnh xe, nhìn cửa xe đóng lại ở trước mắt mình, đồng thời đóng còn có trái tim ngoài ra còn một ít cảm giác không nói rõ được.

Hiện tại ngẩn người làm gì? Lên xe!! Đi vòng qua chỗ lái xe Tiểu Lâm khó trợn mắt nói, âm điệu rõ ràng ấy làm Tiễn Bội Bội lại không nhịn được run rẩy.

Cô im lặng ngồi vào chỗ bên cạnh lái xe theo ý anh ta.

Trong xe hơi ấm thổi qua ở trên cánh tay, cô rùng mình, lúc này mới cảm thấy toàn thân đều đau, tinh tế dày đặc như châm nhỏ đâm vào da, Tiễn Bội Bội cứ như vậy mà cúi đầu nhẹ nhàng run rẩy.

Váy mỏng màu trắng ở trước mặt mình từ từ mơ hồ, mắt đau rát, ngay sau đó đã có nước mắt rơi xuống, rơi vào trên làn váy. Cô không nhịn được ôm lấy hai cánh tay của mình.

Tiểu Lâm, đưa Bội Bội trở về trước. Xe lái đi không xa, giọng nói mệt mỏi của Niếp Thù đã truyền đến từ phía sau, cô rùng mình lần nữa, nước mắt có một khắc dừng lại.

Nhưng mà, anh. . . . . . Tiểu Lâm cau mày, bây giờ là thời điểm thân sĩ à, việc cấp bách là về nhà tìm chú Lâm tới kiểm tra! Lúc nãy thấy anh khó chịu như vậy, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không. Nhưng ngàn vạn lại đừng gây ra chuyện rắc rối gì mới tốt.

Đưa cô ấy trở về trước. Niếp Thù nhấn mạnh, giọng nói tăng thêm, giọng nói lại càng phát không còn chút sức lực nào. Lời nói vừa dứt, tiếng thở dốc của anh đã tăng thêm dềxinBen.

Tiễn Bội Bội cúi đầu, luôn không quay đầu lại, cũng không nhiệt tình đưa anh về nhà trước như bình thường. Cô chỉ cho là lòng tự ái kỳ quái của người nọ lại bắt đầu phát tác, vốn tâm trạng đã cực kỳ uể oải lại càng thêm tuyệt vọng. Đơn giản cam chịu mà nghĩ: nếu lòng tự ái của anh quan trọng như thế, vậy thì anh nơi nào hãy về nơi đó!

Tiểu Lâm kỳ quái quay đầu lại nhìn cô, Tiễn Bội Bội vẫn duy trì tư thế sau khi lên xe, dường như đang tự hỏi cái gì đó. Anh ta mờ mờ ảo ảo cảm thấy kỳ quái, nhưng mà chuyện của bọn họ, anh ta là người ngoài cuộc rốt cuộc cũng không tiện nói thêm cái gì. Chỉ là quay xe lại, chạy về phía nhà Tiễn Bội Bội.

Xe chỉ chạy năm sáu phút đường

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN