Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác
Chương 24 - Chương 24
Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, mặc dù Niếp Thù không nói thêm gì, nhưng hành động của anh đã nói rõ tất cả.
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng xa cách trên gương mặt anh lúc đó, Tiễn Bội Bội lại cảm thấy khó chịu, cô nghĩ rời đi khoảng hai ngày, chờ ngày mai tâm trạng của hai người đã bình ổn lại rồi nói. Vậy mà chuyện không đúng dịp, người cậu đã lâu chưa về nhà của cô đột ngột quyết định về nhà ăn tết vào năm nay, đúng lúc phải đi ngang qua thành phố T, rồi thuận tiện nghé nhà Tiễn Bội Bội.
Vì vậy hai ông bà họ Tiễn vốn bởi vì không muốn chen xe lửa mà đã quyết định ở lại thành phố T mừng năm mới tạm thời quyết định về nhà, đến lúc đó sẽ cùng trở về với người em trai luôn. Cứ như vậy, vào buổi sáng ngày hôm sau sau khi bạn học Tiễn Bội Bội trở về từ nhà Niếp Thù đã ngồi lên chiếc xe của người cậu chỉ gặp lúc nhỏ về quê hương hai ông bà.
Từ bảy giờ sáng đến hơn năm giờ chiều, ngồi ở trên xe cả ngày, khi đến nhà bà ngoại, mặt Tiễn Bội Bội cũng tái đi. Xuống xe, đến cơm tối cũng không ăn, đã đi nằm ngủ.
Nguyên cả ngày, điện thoại di động không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sáng ngày hôm sau rời giường, Tiễn Bội Bội nhìn điện thoại di động theo bản năng, nhưng vẫn không có gì, đến tin nhắn rác cũng không có, yên tĩnh có chút quỷ dị.
Cô có chút thất hồn lạc phách, đang rối rắm có muốn gọi điện thoại nói với Niếp Thù một tiếng rằng mình trở về nhà bà ngoại hay không, đã bị những em trái em gái họ kéo ra khỏi phòng. Nhà bà ngoại còn lạnh hơn cả ở thành phố T, Tiễn Bội Bội chơi trượt tuyết với các em trai em gái họ trong núi đến buổi trưa, đến buổi chiều thì phát sốt, nóng đến mức dọa người.
Khi lạnh run vùi ở trong chăn, Tiễn Bội Bội mở điện thoại di động ra, nhưng vẫn không có gì. Nghĩ đến người nọ vi lòng tự ái vô vị kia mà tức giận mấy ngày, ngay cả một cú điện thoại cũng không chịu gọi cho cô, Tiễn Bội Bội cảm thấy uất ức. Cơ thể và trong lòng đồng thời hành hạ, rốt cuộc cô buồn bực im lặng khóc ở trong chăn.
Người ngã bệnh luôn cực kỳ yếu ớt, lúc đó Tiễn Bội Bội tức giận nghĩ: người yêu xem tự ái quan trọng như thế, vậy thì ôm cái tự ái đó sống cả đời đi! Cũng không có chuyện gì cả, chỉ thất tình mà thôi.
Có lẽ khóc rất nhiều, ngày hôm sau Tiễn Bội Bội cảm nghiêm trọng hơn. Hai gò má đỏ bừng, đôi môi khô nứt, dọa ba Tiễn mẹ Tiễn, bảo bối nhà ông trước nay luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệnh nghiêm trọng như thế.
Đến giữa trưa ngày hôm đó, cuối cùng điện thoại di động cũng vang lên, cô trừng mắt nhìn dãy số trước mắt một lát mới bắt máy.
Alo? Là Niếp Thù, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như giọng nói của anh có chút không ổn.
Tiễn Bội Bội mới ngừng khóc không lâu lại có khuynh hướng tràn ra tiếp, chỉ là không muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ba Tiễn mẹ Tiễn, rốt cuộc Tiễn Bội Bội vẫn nhịn được: Chuyện gì? Cô lạnh giọng hỏi.
Niếp Thù sững sờ, hiển nhiên không ngờ cô bạn gái nhỏ của anh có thể như vậy với mình, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: Em đi đâu, điện thoại di động cũng hết tiền không gọi được.
Chuyện không liên quan đến anh. Không gọi được? Chẳng lẽ hai ngày nay không có điện thoại không phải bởi vì anh còn đang tức giận, mà bởi vì điện thoại di động của mình hết tiền nên anh mới không gọi được? Biết rõ anh có đi tới nhà tìm mình, Tiễn Bội Bội có chút vui mừng, chỉ là nghĩ đến mấy ngày mình uất ức kèm với cơ thể khó chịu, cô cũng không nhịn được muốn gây khó khăn cho anh.
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, đang khi Tiễn Bội Bội bắt đầu hoảng hốt thì giọng nói trầm thấp của Niếp Thù mới vang lên: Bội Bội, ngày đó là anh không tốt, chỉ là anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
. . . . . .
Sau khi phẫu thuật cắt chân, suốt cả thời gian một năm trời anh không dám nhìn chân của mình, thuyết phục được bản thân mình anh cũng dùng thời gian cả một năm trời. Em có thể tượng tượng ra không? Anh cảm thấy cơ thể mình ghê tởm, cho dù là lúc tắm, anh cũng cố gắng hết sức không chạm đến phần chân bị cụt đó, mỗi lần trong lúc vô tình chạm phải, anh đều sẽ nổi da gà toàn thân. Cho nên ngày hôm trước em đột nhiên nói như vậy, anh không biết nên làm gì cho đúng, cơ thể anh như vậy càng không muốn để em thấy. . . . . . Giọng nói của Niếp Thù yếu ớt chưa từng có, nước mắt của Tiễn Bội Bội cứ như vậy mà rơi xuống.
Người đàn ông này, rõ ràng anh biểu hiện lạnh lùng như thế, gió nhẹ nước chảy như vậy. . . . . . nhưng cuối cùng trong lúc vô tình làm cô đau lòng, hận không thể ôm chặt anh vào trong lòng, không bao giờ để anh trải qua mưa gió.
Bội Bội. . . . . .
Vâng?
Anh không hy vọng em thương hại anh.
Em không có. Cô phản bác theo bản năng.
Thật ra thì chính cô cũng không rõ, rốt cuộc trong đó trộn lẫn những gì. Nhưng Tiễn Bội Bội khẳng định trong đó nhất định có tình yêu; nhưng cô cũng biết, trong đó không chỉ có tình yêu. Chỉ là lời nói tình yêu cũng không đủ để chống đỡ nổi sự yêu thương anh, kính nể anh.
Khi cúp điện thoại, rốt cuộc Tiễn Bội Bội thõa mãn đi ngủ. Cô không biết là, khi cô bị bệnh, Niếp Thù cũng ngã bệnh. Chỉ là không may mắn như cô, bên cạnh anh không có một người. Không có ai có thể trò chuyện với anh khi anh khó chịu, không có ai dụ dỗ anh, không có ai làm cháo trứng muối thịt nạc cho anh. . . . . . Anh không chỉ không hưởng thụ được quan tâm, anh còn phải chống đỡ bệnh đi dụ dỗ người.
Ngày hôm sau khi Tiễn Bội Bội trở về quê hương, thật ra thì Niếp Thù đã nghĩ thông suốt rồi, một mình anh đón xe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!