Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác - Chương 38 - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác


Chương 38 - Chương 38



Hết kỳ nghỉ lễ tết Tây, rất nhanh tới kỳ thi cuối, Tiễn Bội Bội lại bắt đầu chạy tới ký túc xá của Tiếu Nặc. Ký túc xá của nghiên cứu sinh là tận cùng bên trong ký túc xá, hoàn cảnh và thiết bị không thể nghi ngờ đều là tốt nhất. Sắp xếp giữa hai người cũng bảo đảm đầy đủ không gian riêng tư. Không phải lần đầu tiên Tiễn Bội Bội tới đây, rất nhanh đã quen thuộc tìm được chỗ của Tiếu Nặc.diễnđàn✪lê✪quýđôn

Tiếu Nặc mở cửa, khi thấy là cô, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng khi thấy Lục Viễn sau lưng cô, sắc mặt không khỏi đen lại. Lại nói, Tiễn Bội Bội tới tìm anh còn có lý do chánh đáng, dù sao hai người học đều học chuyện ngành Trung Văn, hơn nữa ở phương diện này Tiếu Nặc cũng giúp cô không ít; nhưng Lục Viễn là đang xảy ra chuyện gì? Cậu ta một người học hệ chuyện ngành Tiếng Anh chạy tới xem náo nhiệt làm gì. Tiếu Nặc đã nhìn cậu ta không thuận mắt từ lâu rồi, trước kia thỉnh thoảng ở trong trường học, khi hai người nói chuyện trời đất đứng ở bên cạnh không chịu đi thì cũng thôi đi, hôm nay tình huống như thế cậu ta lại không mời mà tới là muốn như thế nào!

Cảnh giác với tình địch làm cho hai người rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

Tiễn Bội Bội quen thuộc đi vào phòng anh, nấu nước, châm trà, nghiễm nhiên như ở nhà mình. Thậm chí Tiếu Nặc còn đặc biệt vì cô chuẩn bị cái cốc. Những chi tiết này, Tiễn Bội Bội không để ý cũng không đại biểu là Lục Viễn không thèm để ý, một đấng mày râu sẽ đặc biệt vì một tiểu nữ sinh chuẩn bị cái ly, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Lúc đó Lục Viễn may mắn Tiễn Bội Bội không nhạy bén, tối thiểu hiện tại cậu và Tiếu Nặc là đứng ngang hàng bắt đầu cố gắng; Lục Viễn vừa giận Tiễn Bội Bội không nhạy bén, nếu như cô không phải không nhạy bén như thế, sớm nên thấy được tâm ý của mình rồi. . . . . .

Lục Viễn buồn không vui dưới ánh mắt khiêu khích của Tiếu Nặc, ngồi vào trên giường chỗ đối diện Tiếu Nặc. Lại nói bạn cùng phòng của Tiếu Nặc, nửa năm trước cũng đã trao đổi ra nước ngoài, nghe nói phải nửa năm nữa mới có thể trở về, cho nên hiện tại là một mình Tiếu Nặc dùng.

Tiễn Bội Bội rót nước cho mình, lại thuận tiện cho rót đầy ly cho Tiếu Nặc, đang định trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính. Liếc thấy tầm mắt ai oán của Lục Viễn bên cạnh, không khỏi run lên, lạnh nhạt nói: Anh mắt của cậu là có ý gì? Muốn uống? Người này rõ ràng học chuyên ngành Tiếng Anh, lại muốn chạy tới tìm sư huynh học hệ Trung Văn cùng nhau thảo luận vấn đề là thế nào, Tiễn Bội Bội trừ lắc đầu vẫn lắc đầu. Chẳng lẽ là năm thứ nhất học tâm lý học nên cậu ấy ngu ngốc luôn rồi?

Lục Viễn cũng mặc kệ Tiễn Bội Bội chửi bới cậu ở trong lòng thế nào, cậu chỉ quan tâm mình được sự chú ý của cô hay không. Cậu lập tức gật đầu như giã tỏi, Tiễn Bội Bội gật đầu, đưa bình nấu nước trong tay cho cậu: Tự mình rót!

Lục Viễn nhìn bình nấu nước, lại nhìn Tiễn Bội Bội trước mắt, cắn răng nghĩ: Tốt, rất tốt, đều không chào đón tôi! Đừng tưởng rằng như vậy tôi sẽ lùi bước, kể từ sau đêm trải qua kỳ thì đại học cao đẳng, cậu sẽ không bao giờ là thiếu niên lùi bước kia nữa. Chờ xem. . . . . .

Tiễn Bội Bội nhìn vẻ mặt tự tin kỳ quái của cậu, quay đầu tiếp tục cùng thảo luận vấn đề với Tiếu Nặc. Giáo sư quá biến thái rồi, ra đề mục quá lộn xộn!《Nghiên cứu thơ của thiền sư phía bắc Quảng Đông》sao không dứt khoát bảo học trò đều đi tham gia ngồi thiền cho luôn, còn học đại học gì chứ! Tiễn Bội Bội duy trì oán giận, bắt đầu từ khi thấy được tiêu đề, cô đã hoàn toàn hỏng mất.

Khóa trên học đều là chuyện tình yêu, học kỳ này đều là không thiền (ngồi thiền) thì đến Phật, Tiễn Bội Bội hoài nghi, học kỳ sau sẽ còn đề mục biến thái đang chờ bọn họ.

Càng biến thái chính là Tiếu Nặc lại còn thật sự nói được đạo lý rõ ràng.

Vốn Lục Viễn còn cố gắng giám thị từng hành động của Tiếu Nặc, nhưng không tới một phút đồng hồ đã ngủ mê mang, vả lại tiếng gáy lớn dần. Hai người không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cười khổ ôm quyển sách dời trận địa.

Trận tú hú chiếm tổ khách này của Lục Viễn rất thành công, nhưng với trận đối chọi tình địch kia lại vô cùng thất bại, đang ở giai đoạn bắt đầu đã thất bại bởi chính mình.

Lục Viễn ngủ thẳng tới hơn hai giờ chiều mới tỉnh lại, lúc đó Tiễn Bội Bội đã lãnh giáo vấn đề xong trở về nhà của Niếp Thù rồi, lúc hơn một giờ Tiếu Nặc có trở lại một chuyến, vốn định đi ngủ trưa nhưng cũng bị chấn động bởi tiếng ngáy sét đánh mà đi ra ngoài, hơn nữa quyết định trước khi thái dương hạ núi sẽ không bao giờ trở lại căn phòng này.

Lục Viễn rất hối hận gần như đưa đám! Trong lòng oán giận nguyền rủa: Mày thật ngu ngốc, ai bảo mày chơi trò chơi cả đêm, khi mày nên ngủ thì mày không chịu ngủ, khi không nên ngủ mày lại ngủ đến long trời lở đất. . . . . . Hiện tại thì tốt rồi, người con gái mày thích lại chạy mất cùng với người đàn ông già khác. =.= nếu như Tiếu Nặc từng tuổi này đã gọi là “người đàn ông già”, Niếp đại thần nghe được có lẽ sẽ khóc đến chết mất thôi.

Dĩ nhiên Lục Viễn không biết hai người kia là bị tiếng ngáy của mình đuổi đi, nếu không cậu cũng sẽ không tùy tiện xuất hiện ở trước mặt Tiễn Bội Bội lần nữa.

Cho nên, sau một đoạn thời gian rất dài tất cả mọi người có thể thấy hình ảnh thế này, chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Viễn, Tiễn Bội Bội sẽ luôn có bộ dạng nén cười, chủ yếu tiếng ngáy ngày đó thật sự làm cho người ta quá khắc sâu ấn tượng.

Một tuần lễ không gặp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN