Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác
Chương 39 - Chương 39
Hai người vụng trộm hôn, thang máy “tinh” một tiếng dừng ở tầng lầu nhà Niếp Thù. Tiễn Bội Bội một chân đạp đất đẩy Niếp Thù đi về phía trước, Niếp Thù đẩy cũng không được, nghênh đón cũng không được, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng. Tiễn Bội Bội lục lọi từ trong túi quần anh ra chìa khóa, lúc đầu ngón tay lướt qua bên eo của anh Niếp Thù run lên, trong cổ họng phát ra rên rỉ mơ hồ.
Tiễn Bội Bội tà ác nở nụ cười, khi ngón tay lấy chìa khóa từ trong túi quần anh ra ngoài, mu bàn tay lướt qua bên hông ấm áp anh của anh lần nữa, quả nhiên Niếp Thù tiếp tục run rẩy.
Cô ha ha cười rộ lên, vừa cười còn không nhịn được cắn ở trên cổ anh một cái, đổi lấy anh nhỏ giọng kêu lên: Cô bé hư hỏng!
Mở cửa, dùng chân mở cửa, Tiễn Bội Bội tuy ý ném chìa khóa vào trên tủ giày, lỗ mãng bỏ giày trên chân ra rồi bước đi tới xe lăn Niếp Thù.
Đầu gối của cô ở giữa hai chân anh, một đường cọ xát, trước đó Niếp Thù đã khẽ có phản ứng. Vốn anh không phải là người có ham muốn cao, cộng thêm sau khi cắt bỏ một phần chân nên phản ứng ở hạ thân anh cũng thấp, cho nên bình thường trong thời gian dài trước khi làm anh đều có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiễn Bội Bội cọ sát từ xe lăn một đường đi tới, một đường vì hai người dọn dẹp gánh nặng trên người, đến trước sô pha thì trên người Niếp Thù đã chỉ còn lại một cái áo sơ mi màu trắng nửa giắt bên hông. Mắt thấy cô gái nhỏ định “đóng” ở trên sofa, Niếp Thù vội vàng mở miệng: Trở về phòng, ghế sofa quá cứng. Nói giỡn, cái eo già của anh, nếu thật sự làm ở trên ghế sofa, đến lúc đó còn không biết phải ngã khỏi ghế sofa mấy lần!
Hai người đến phòng của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội đỡ anh lên giường, như sói như hổ nhào tới, chọc cho Niếp Thù cười không ngừng. Hai người rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, Niếp Thù đang định đấu tranh anh dũng, điện thoại của Tiễn Bội Bội lại chợt vang lên.
Anh sững sờ, thái độ nhất thời trở nên có chút khó coi. Anh đẩy đẩy cô gái đang mê ly phía dưới: Bội Bội. . . . . .
Hả?
Điện thoại!
Hả? Ồ! Lúc này Tiễn Bội Bội mới như phục hồi lại tinh thần, trên mặt đỏ như bị lửa đốt, cô vội vã bò dậy, khom lưng nhặt quần jean trên đất, móc điện thoại di động từ trong túi ra. Là điện thoại của Cố Yên, khi Tiễn Bội Bội bấm nghe máy thì giọng nói không tốt: Bạn! học! Cố! Yên! Bây giờ tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng nếu không. . . . . .
Đầu tiên là Cố Yên sững sờ, ngay sau đó hình như nghĩ đến cái gì đó, bật cười một tiếng: Quấy rầy chuyện tốt của cậu? Đang nóng giận?
Tiễn Bội Bội vừa nghe, vốn khí vóng vẫn còn đang xông loạn trong cơ thể nhất thời lại vượng thêm mấy phần, lần này nóng lên. Cô cáu thẹn: Câm miệng, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!
Ôi chao, thô lỗ như thế, coi chừng anh Niếp nhà cậu nghe sẽ không cần cậu nữa đâu!
Lúc này Tiễn Bội Bội mới nhớ tới, còn có Niếp Thù ở bên cạnh. Cô liếc nhìn Niếp Thù bên cạnh, lại thấy anh hình như hoàn toàn không nghe thấy mình nói tục, chỉ là tầm mắt lại di chuyển trên cơ thể trân truồng của cô. Cô có chút ngượng ngùng hiếm thấy, đưa tay che hai mắt anh lại.
Niếp Thù trừng mắt nhìn, khóe miệng nâng lên độ cong đẹp mắt. Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị lông mi của anh cà ngứa một chút, bất giác khẽ cười ra ngoài.
Cho đến khi Cố Yên lên tiếng nhắc nhở, cô mới hồi hồn: Rốt cuộc có chuyện gì?
Niếp Thù đột nhiên đưa tay, lôi cô vào ngực mình. Tay của anh cũng di chuyển dọc theo đôi tay đang che mắt mình, Tiễn Bội Bội rùng mình, nghe Cố Yên ở đầu bên kia nói: Chúc mừng cậu, mới vừa rồi mẹ cậu gọi điện thoại tới đây, sáng mai tự mình đến trường học đón cậu về nhà!
Cái gì!! Nhất thời Tiễn Bội Bội đứng thẳng người lên, đùa gì thế, mẹ thực sự muốn cô điên sao.
Tiễn Bội Bội và Cố Yên lại tùy tiện hàn huyên mấy câu rồi cúp điện thoại.
Nặng nề té ở trước ngực Niếp Thù, đổi lấy anh kêu lên một tiếng, phiền muộn trong lòng cô lại vẫn không hề biến mất một chút nào. Sao thế? Niếp Thù nhẹ giọng hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt anh, lại cúi đầu cọ xát ở trước ngực anh, ngay sau đó để cho hả giận cắn vào điểm đỏ trên ngực anh.
Á ưm. Niếp Thù khẽ gọi, không biết tại sao mình lại trêu chọc đến cô gái nhỏ.
Cắn xong, ở dưới ánh mắt ai oán của Niếp Thù lại cảm thấy áy náy, lại đưa tay xoa xao cho anh. Thật lâu sau
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!