Phương Cảnh Hành hỏi: “Sao ông biết?”
Tạ Thừa Nhan kể lại vụ giả vờ say, thấy Phương Cảnh Hành hỏi về tình huống sau đó thì tự động bỏ qua mấy chi tiết nhạy cảm như tắm rửa sấy tóc, chỉ nói đơn giản là Nho Sơ ngủ lại.
Hôm nay lúc y tỉnh dậy thì Nho Sơ đã đến công ty họp rồi. AI được sạc điện cả một đêm, thành công khởi động, bữa sáng là do nó làm.
Phương Cảnh Hành hỏi: “Ông thấy sao?”
Tạ Thừa Nhan đáp: “Không biết.”
Phương Cảnh Hành hỏi tiếp: “Tối nay có đi nữa không?”
Tạ Thừa Nhan do dự mất mấy giây: “Có.”
Tối nay là buổi liên hoan riêng của Như Ý, ban ngày đám Trá Tử sẽ đi tham quan thành phố Văn với A Dật, ngày mai sẽ lục tục rời đi.
Hôm qua y đã nói sắp tới không có công việc gì, không thể nuốt lời được, lại nói y và Nho Sơ chơi với nhau nhiều năm như vậy, người trong nhà cũng quen biết nhau, không thể cứ trốn tránh mãi được.
Y trông cậy vào bạn thân: “Ông nói xem tôi nên làm gì giờ?”
Phương Cảnh Hành nói: “Ông không có cảm giác gì thì cứ giả vờ không biết thôi, anh ta cũng không phải kiểu người thích đeo bám.”
Tạ Thừa Nhan nghĩ cũng phải, gật đầu đồng ý.
Phương Cảnh Hành quan sát vẻ mặt y: “Thật sự là không cảm thấy gì à?”
Nét mặt Tạ Thừa Nhan trở nên vi diệu: “Thì…. Cảm thấy rất khó tin thôi, là Nho Sơ đó.”
Phương Cảnh Hành nghe vậy thì buồn cười: “Giọng điệu kiểu này, có phải vẫn còn một câu nữa không?”
Tạ Thừa Nhan hỏi: “Câu gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Đầu tư không lỗ.”
Tạ Thừa Nhan: “Cút!”
Phương Cảnh Hành không trêu cháu trai nữa, anh hỏi: “Ăn trưa cùng bọn tôi chứ?”
Tạ Thừa Nhan “ừ” một tiếng.
Không chỉ có buổi trưa, y đã lên kế hoạch theo bọn họ cả ngày, đến tối lại cùng đi liên hoan.
Phương Cảnh Hành không có ý kiến, tìm người tới chơi game cùng y rồi về ký túc xá xem Phong Ấn Sư nhà mình.
Lúc này Khương Thần cũng vừa tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì quay sang nhìn anh một cái, khàn giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Đi bàn bạc chuyện chung thân đại sự của cháu trai em.”
Khương Thần “ừ” một tiếng, nhắm mắt định ngủ tiếp.
Mấy giây sau cậu mới giật mình, mở mắt ra: “Hửm?”
Phương Cảnh Hành nói: “Thừa Nhan tới.”
Khương Thần xoay người nhìn anh, sau đó lập tức nhíu mày.
Một vài hình ảnh tràn vào trong não bộ, khiến cậu lại phải nhìn Phương Cảnh Hành thêm cái nữa. Có vẻ như hôm qua bọn họ hơi quá đà.
Phương Cảnh Hành thấy thế thì ngồi xuống mép giường, thò tay vào ổ chăn xoa eo cho cậu, kể lại chuyện của Tạ Thừa Nhan với Nho Sơ.
Khương Thần bị đánh lạc hướng thành công, có hơi bất ngờ.
Một người cứng cỏi mạnh mẽ như Nho Sơ, không ngờ lại có thể âm thầm bảo vệ ai đó nhiều năm như vậy.
Có điều chuyện tình cảm không thể ép buộc được, Thừa Nhan cũng không phải kiểu người sẽ chịu đựng vì người khác, nên chuyện này có thành hay không còn phải xem ý Thừa Nhan đã.
Khương Thần nằm thêm mấy phút thì rời giường rửa mặt, ra ngoài tìm cháu trai.
Ba người ăn qua loa bữa trưa rồi ở trong câu lạc bộ chơi cho đến chạng vạng, buổi tối đến nhà hàng đã đặt sẵn.
Đám A Dật đã tới trước, đang đợi bọn họ.
Tạ Thừa Nhan nhanh chóng nhìn quanh, không thấy Nho Sơ đâu thì thầm thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu nhỏ nhà mình.
Dật Tâm Nhân nhìn về phía y: “Tối qua ông say không quậy chứ?”
Tạ Thừa Nhan cố nén cảm giác chột dạ: “Không.”
Dật Tâm Nhân lại hỏi: “Hôm nay mấy giờ anh tôi về vậy?”
Tạ Thừa Nhan đáp: “Không biết.”
Dật Tâm Nhân: “Hai người không ăn sáng với nhau à?”
Tạ Thừa Nhan trả lời: “Tôi dậy trễ, anh ấy để lại tin nhắn nói là phải đến công ty họp.”
Dật Tâm Nhân à một tiếng, kết thúc chủ đề.
Nếu là bình thường, Tạ Thừa Nhan sẽ chỉ coi như là nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để tâm.
Nhưng giờ y đã biết hóa ra là A Dật đang hóng hớt tiến triển của bọn họ, thế là y bắt đầu hoài nghi trước kia đảm bảo cũng có không ít chuyện tương tự thế này, chỉ là bản thân chưa từng chú ý tới thôi. Tạ Thừa Nhan không khỏi rơi vào hồi ức, muốn thử xem có thể tìm ra vài mảnh ghép không.
Đúng lúc này cửa phòng được mở ra, y vô thức nhìn sang, đối diện với cặp mắt tĩnh lặng của Nho Sơ.
Trá Tử tủm tỉm: “Bang chủ tới rồi.”
Tình Thâm Trường Thọ cũng vẫy tay: “Ngồi chỗ bọn em nè.”
Nho Sơ mặc kệ bọn họ, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thừa Nhan.
Tạ Thừa Nhan: “…”
Nho Sơ không phát hiện chút căng thẳng bất chợt của y, tự rót cho mình chén nước, uống một ngụm thì cửa phòng lại mở, hai người khác tới.
Số 7 dẫn theo số 10, lanh lợi đi vào.
Anh ta đã đổi sang mặc váy, đeo một cái túi xách nhỏ xinh trên vai, mái tóc xoăn được buộc gọn gàng, trông vừa thoải mái vừa trang nhã.
Đám Khương Thần và Phương Cảnh Hành quan sát anh ta từ đầu đến chân, rất bình tĩnh, cảm thấy về sau tên này có mặc gì thì bọn họ cũng sẽ không thấy bất ngờ nữa.
Là một người mới biết chuyện, Nho Sơ chăm chú quan sát thêm, thấy anh ta mỉm cười nhìn mình thì lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Số 7 nói: “Bọn em không đến trễ chứ?”
Dật Tâm Nhân đáp: “Không, vừa đúng giờ.”
Thấy tất cả đã có mặt, y mở giao diện gọi món, ra hiệu cho bọn họ chọn đồ ăn.
Menu đi theo chiều kim đồng hồ nhanh chóng tới tay Nho Sơ, Tạ Thừa Nhan thấy hắn gọn lẹ chọn hai món đều là hai món mình thích ăn, không khỏi nhìn hắn một cái.
Nho Sơ đưa menu cho y, thấy y nhìn mình thì hỏi: “Sao?”
Tạ Thừa Nhan cực kì bình tĩnh: “Không có gì.”
Y vừa oán thầm sao tên này cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, vừa giả vờ lật menu, phát hiện không muốn gọi thêm món gì, bèn chuyển sang cho cậu nhỏ và bạn thân.
Tất cả đã gọi món xong, Dật Tâm Nhân bấm xác nhận, sau đó tươi cười trò chuyện với họ.
Cẩu Thịnh nói: “Dạo này Ngọt Ngào còn bận không?”
Số 7 nói: “Vẫn bận ạ, em chỉ được nghỉ một tuần này thôi.”
Cẩu Thịnh quan tâm: “Mùa đông mà vẫn phải lên núi à?”
Số 7 đáp: “Vâng ạ.”
Cẩu Thịnh: “Vất vả quá.”
Số 7 rất khiêm tốn: “Em làm nghiên cứu mà, xứng đáng.”
Số 10 ngồi nghe bên cạnh, im lặng không nói gì.
Dạo trước anh bảy của cậu biến mất, về sau lấy lí do là phải lên núi làm nghiên cứu địa chất, mà tàn nhẫn làm sao bọn họ lại tình cờ gặp phải một sinh viên học địa chất hàng thật trong game. Hai người còn trò chuyện cả một đoạn đường, anh bảy của cậu đối đáp mạch lạc đâu ra đấy, không một lỗ hổng, khiến cho cậu nhóc nổi lòng tôn kính. “Chị” bảy đúng là tường đồng vách sắt!
Cậu nhóc thoáng thấy trên cổ tay anh bảy của mình còn đeo một chiếc vòng sáng lấp lánh, càng thêm bội phục mà rót trà cho đại lão.
Số 7 tường đồng vách sắt nhai kĩ nuốt chậm ăn xong bữa cơm, ngoan ngoãn theo bọn họ tới quán karaoke, còn hát cho họ nghe một khúc tình ca, sau đó mới trở về vị trí của mình trên ghế sô pha trong tràng pháo tay khen ngợi nồng nhiệt.
Người lên sân khấu tiếp theo là Tình Thâm Trường Thọ.
Tối hôm qua có quá nhiều người, lại còn thêm vài vị streamer nên y không có cơ hội biểu diễn, giờ vừa mới cất tiếng, cả đám không khỏi bắt đầu rộn ràng cổ vũ, vì thật sự rất hay.
Y tươi cười đầy quyến rũ nhìn Trá Tử: “Tra Tra anh thấy sao? Người ta hát vì anh đó.”
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Trá Tử khẽ cong: “Hay lắm, qua đây chạm lên lồng ngực anh này, đang đập vì em đó.”
Tình Thâm Trường Thọ lập tức ném míc đi, còn thò hẳn tay vào trong quần áo gã mà sờ.
Mấy người xung quanh vội vàng nhích ra xa, để hai cái thứ này thoải mái gây tổn thương cho nhau.
Bọn họ cứ tưởng là bộ đôi này phải giao lưu vài chiêu nữa, ai ngờ chưa đến hai mươi phút mà cuộc chiến đã kết thúc, hai người kia bắt đầu lôi kéo bọn họ đánh bài, bản tính vẫn không đổi, lại bắt đầu nhăm nhe Nho Sơ.
“Bang chủ, em rất tò mò chuyện này. ” Tình Thâm Trường Thọ xào bài, giả vờ như lơ đãng mà hỏi: “Chuyện là… Anh thích kiểu người như thế nào vậy? Nam hay nữ?”
Nho Sơ thản nhiên đáp: “Tôi có người trong lòng rồi.”
Tạ Thừa Nhan: “…”
Đám Trá Tử: “… Gì cơ?”
Cái tay của Phương Cảnh Hành đang khoác trên vai Khương Thần, liếc thấy cháu trai bên cạnh Khương Thần đang đờ ra thì vội vàng chọc y một cái.
Tạ Thừa Nhan vô thức nhìn sang anh, đối diện với ánh mắt của Phương Cảnh Hành thì bừng tỉnh, sau đó vội vàng phản ứng lại.
Kĩ thuật diễn của y online trong nháy mắt, cũng nhìn Nho Sơ, cực kì kinh ngạc nói: “Thật à, ai vậy? Tôi có quen không?”
Nho Sơ đáp: “Có quen.”
Tạ Thừa Nhan xoắn xuýt mấy giây, cảm thấy dựa trên logic bình thường thì y phải truy hỏi thêm, thế là đè nén trái tim đang run rẩy, bất chấp hỏi tiếp: “Ai vậy?”
Nho Sơ thẳng thừng: “Bớt nhiều chuyện.”
Tạ Thừa Nhan nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được hồi sinh.
Dật Tâm Nhân ngồi chếch phía đối diện bọn họ, vừa hay nhìn được hết mấy động tác giữa Phương Cảnh Hành với Tạ Thừa Nhan. Ánh mắt y đảo một vòng quanh người ảnh đế, sau đó nhìn sang Phương Cảnh Hành, thấy đối phương cũng nhìn mình thì hơi nhíu mày.
Phương Cảnh Hành cho y một cái nhìn nghi hoặc, tỏ vẻ mình không hiểu.
Dật Tâm Nhân không hỏi, bí mật quan sát cả đêm, đợi đến lúc giải tán lại đòi đưa Tạ Thừa Nhan về.
Tạ Thừa Nhan: “…”
Hối hận vãi, y đường đường là ảnh đế, tại sao lại đi taxi chứ!
Mà ảnh đế bắt xe lại không cùng đường với Phương Cảnh Hành.
Dù là về nhà hay về căn hộ kia thì hai anh em Nho Dật đều tiện đường chở y, Tạ Thừa Nhan đành phải chấp nhận số phận trèo lên xe bọn họ.
Có điều hôm nay y không say, Nho Sơ không cần phải lo y sẽ lăn xuống sàn nên ngồi ở ghế lái.
Cả đường bình an vô sự, Tạ Thừa Nhan thấy ô tô rẽ vào chung cư thì treo trên mặt nụ cười như mọi ngày, vẫy tay chào tạm biệt hai người kia, sau đó không nhanh không chậm đi vào.
Nho Sơ ngồi trong xe đưa mắt nhìn y, bỗng nói: “Hôm nay em ấy có vẻ là lạ.”
Dật Tâm Nhân hỏi: “Thật à?”
Nho Sơ gật đầu.
Khi thích một ai đó, mọi cử động của đối phương đều có thể tác động đến dây thần kinh của hắn.
Hôm nay, chẳng biết vì sao mà Tạ Thừa Nhan lại nhìn hắn mấy lần, đương nhiên là hắn cảm nhận được.
Dật Tâm Nhân cười, kể lại chuyện lúc tối cho hắn.
Cả hai đều không phải kẻ ngu, nhanh chóng đoán được là tối qua Tạ Thừa Nhan vốn không ngủ. Dật Tâm Nhân hỏi: “Giờ anh có tính theo đuổi không?”
Nho Sơ đáp: “Để xem tình hình.”
Ngày hôm sau hắn tiếp tục làm việc, đến tối nhận được tin nhắn của em trai nói Tạ Thừa Nhan online thì lập tức vào game, đi tới trước mặt đối phương.
Tạ Thừa Nhan mới online, vừa ngẩng lên đã thấy Khôi Lỗi Sư quen thuộc, ánh mắt chợt đi xuống ID trên ngực hắn, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Nho Dật” được ghép lại từ một chữ trong tên thật của hai vị bang chủ bang phó.
Cũng giống như “A Dật”, trước khi bọn họ đều gọi hắn là “A Nho”, về sau Nho Sơ chơi game lấy ID này, bọn họ lại cảm thấy đọc thuận miệng hơn là “A Nho”, thế là cứ gọi cho đến giờ.
Y đã từng hỏi Nho Sơ vì sao lại lấy cái tên này, lúc ấy Nho Sơ đã nhìn y một cái, hình như trả lời rằng “không vì gì cả”.
Giờ y đã hiểu, Nho Sơ chơi Du Mộng vì y.
Nho Sơ, như lúc ban đầu*.
*Chữ Sơ trong Nho Sơ có nghĩa là thuở ban đầu. Nho 儒 (rú) là một chữ trong tên thật của Nho Sơ, cũng đồng âm với như 如 (rú) thế nên cái tên này có nghĩa là hắn vẫn là hắn của thuở ban đầu hay tình cảm hắn dành cho Thừa Nhan vẫn như buổi đầu tiên.
Thì ra là thế
Nho Sơ thấy y không nói gì thì hỏi: “Dẫn em đi đánh phó bản nhé?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Không.”
Nho Sơ: “Đấu trường thì sao?”
Tạ Thừa Nhan: “Không.”
Nho Sơ: “Vậy em muốn chơi gì?”
Tạ Thừa Nhan đứng trên góc độ bình thường suy nghĩ, cuối cùng nói: “… Thôi đi đánh phó bản đi.”
Nho Sơ bèn gọi đám người trong bang tới tổ đội, dẫn Tạ Thừa Nhan đi đánh hết ba phó bản, âm thầm quan sát xong, hắn bảo mấy người kia giải tán tự đi chơi. Chỉ còn Tạ Thừa Nhan ở lại, đứng đó nhìn hắn.
“Thừa Nhan.”
Tạ Thừa Nhan rất bình tĩnh: “Gì?”
Nho Sơ hỏi: “Hôm nay em có tâm sự à?”
Tạ Thừa Nhan lập tức phủ nhận: “Không.”
Nho Sơ nói: “Tôi đang thích một người, em không muốn biết là ai sao?”
Tạ Thừa Nhan quả quyết: “Không muốn biết!”
Nói xong y lại cảm thấy mình như vậy quá thẳng thừng, bèn chữa cháy: “Chuyện đó… Dù gì cũng là chuyện riêng tư của anh mà đúng không, tôi không phải loại người như vậy. Anh cũng đừng nói cho tôi biết, tôi không giữ được bí mật đâu.”
Nho Sơ: “Ừ.”
Hắn đổi chủ đề: “Đi đánh săn tiền thưởng không?”
Tạ Thừa Nhan vội vàng nói: “Có chứ, đi thôi.”
Y nói đi là đi, thoáng thấy người bên cạnh cũng không nhanh không chậm đi theo, thế là lại liếc sang bên kia một chút, không biết liệu mình đã qua cửa chưa.
Nho Sơ thật sự không nhịn được, cười một tiếng rất khẽ.
Tạ Thừa Nhan giật thót, tưởng là mình nghe nhầm rồi: “Anh cười cái gì vậy?”
Giọng điệu Nho Sơ rất bình thản: “Tôi không cười, em nghe nhầm rồi.”
Tạ Thừa Nhan đa nghi vô cùng: “Thật không?”
Nho Sơ cho y một chữ “ừ”, sau đó cùng y vào trận truyền tống.
Cho đến nay, hắn vẫn luôn không cảm nhận được Thừa Nhan có khuynh hướng kia nên cho rằng bản thân không có cơ hội.
Nhưng khi ngày này thật sự đến, hắn phát hiện hóa ra Thừa Nhan cũng không bài xích, thậm chí còn để tâm hơn những gì hắn tưởng tượng.
Đây là cơ hội của hắn.
Mặc dù có thể là do quá bất ngờ nên Thừa Nhan mới có phản ứng như vậy, nhưng không sao.
Khi thấy người nào đó một lần nữa lén lút nhìn sang, hắn không khỏi xoa đầu đối phương.
Không sao, hắn nghĩ.
Chỉ cần không ghét là được.
Hắn đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng không sao.
Dù sao thì… Hắn rất có kiên nhẫn.