NXK giành ngôi vô địch, lời mời hợp tác ập tới như hoa tuyết.
Có Phương Cảnh Hành trấn ải nên Khương Thần không cần phải nhọc lòng.
Cậu xem qua rồi chọn vài công việc, cảm thấy không có vấn đề gì thì kí hợp đồng, sau đó sắp xếp hành trình sắp tới, ghé nghĩa trang một chuyến.
Lần trước đi tảo mộ, cậu đã hứa rằng sẽ mang cúp vô địch đến thăm mẹ, giờ cần phải làm tròn lời hứa.
Phương Cảnh Hành đương nhiên đi theo, kết quả vừa mới đứng lại đã thấy mộ của Khương Thần bên cạnh, mí mắt giật liên hồi: “Sao vẫn chưa phá cái này vậy?”
Khương Thần đáp: “Quên mất.”
Đợt trước tiết Thanh Minh rồi Trung Thu, Khương Khang Nhạc cũng nói phải thuê người tới phá cái mộ này đi. Cậu thấy ba mình lớn tuổi rồi nên tự đảm nhận việc này, sau lại bận đủ chuyện nên quên mất. Người trong nhà cũng bận, chỉ có đến thăm thấy mộ thì mới giục cậu, cứ thế bị Khương Thần kéo dài tới hiện tại.
Phương Cảnh Hành chỉ nhìn ảnh và tên trên tấm bia thôi đã không chịu được rồi, quả quyết: “Giải quyết luôn đi.”
Khương Thần không có ý kiến.
Dù sao thì mùa giải đã kết thúc, sắp tới là kì nghỉ.
Hai người bèn bắt tay vào xử lý việc này, xong xuôi mới trở về.
Đại khái là do có liên quan tới chuyện này nên Phương Cảnh Hành bỗng mơ thấy thời niên thiếu của mình.
Khi đó anh vẫn là một học sinh lớp 10, tiết Thanh Minh theo người lớn đi tảo mộ.
Mộ của nhà họ Tạ cũng nằm trong nghĩa trang này, anh và Tạ Thừa Nhan đã hẹn cùng đi chơi, viếng mộ xong thì tới tìm đối phương, lại thấy Tạ Thừa Nhan ôm hai bó cúc trắng định đi chỗ khác, bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Mẹ tôi đi công tác không về được nên nhờ tôi đi viếng mộ bà ngoại với cậu nhỏ.”
Phương Cảnh Hành bèn đi cùng y qua đó.
Trời âm u, trong không khí mịt mù hơi nước, sắp mưa rồi.
Hai người đi khoảng chừng hai phút thì rẽ vào một con đường nhỏ, nhanh chóng tìm được khu mộ.
Trước hai khối mộ đã bày vài bó hoa, hiển nhiên người nhà họ Khương đã tới.
Lúc bọn họ đến thì có một người đàn ông đang đứng đó, trông rất nghiêm trang và trầm lắng.
Tạ Thừa Nhan hơi bất ngờ: “Chú là bạn của cậu cháu ạ?”
Đỗ Phi Chu nhìn y, “ừ” một tiếng rồi gật đầu chào họ, quay người đi mất.
Phương Cảnh Hành nhìn Tạ Thừa Nhan cẩn thận bày hoa lên, ánh mắt chuyển sang ngôi mộ bên cạnh, đối diện với một khuôn mặt tinh xảo và sắc bén, không khỏi nhìn xuống tên.
Khương Thần.
1999 – 2017.
Mới 18 tuổi… Anh hỏi: “Cậu ông tại sao lại mất vậy?”
Tạ Thừa Nhan đáp: “Bị ung thư.”
Y ra hiệu cho bạn thân nhìn dòng chữ trên bia rồi nói: “Cậu nhỏ là tuyển thủ e-sport, đã giành chức vô địch của mùa giải Du Mộng thứ nhất và thứ hai đó.”
Du Mộng hot nhiều năm như vậy, đương nhiên Phương Cảnh Hành có biết tựa game này, ừ một tiếng.
Tạ Thừa Nhan nói: “Mấy hôm trước tôi sang lớp tìm ông, có nhớ lúc đó đám con gái lớp ông gào thét đẹp trai quá gì đấy không?”
Phương Cảnh Hành nhớ chứ.
Bởi vì Tạ Thừa Nhan quyết định trở thành diễn viên, lúc đó nghe thấy y còn tưởng là minh tinh nên thử ngó một cái cho biết đẹp trai cỡ nào, kết quả là một tên mập, thế nên sau đó y đã không ngừng càu nhàu với anh.
Tạ Thừa Nhan nói: “Mấy cô nàng đó xem đấu giải Du Mộng đó.”
Y chép miệng: “Như thế mà đã được khen là đẹp trai, ông nhìn xem liệu có đẹp bằng cậu nhỏ tôi không?”
Phương Cảnh Hành lại nhìn về phía bức ảnh.
Thiếu niên với khuôn mặt lạnh nhạt, thấp thoáng vẻ kiêu ngạo cứng đầu, là một người cực kì chói mắt.
Tạ Thừa Nhan nói: “Mẹ tôi kể cậu ấy là thiên tài e-sport. Năm đó fan xếp hàng đàn luôn, tiếc là còn trẻ đã qua đời…”
Cuối cùng mưa cũng tí tách rơi.
Hai người viếng mộ xong thì rời khỏi nghĩa trang, vô tư chơi hết những ngày nghỉ còn lại của tiết Thanh Minh, đợi đến gần khai giảng mới chụm đầu vào làm bài tập.
Thời gian đó diễn ra giải đấu mùa xuân của Du Mộng, có mấy người trong lớp ngày nào cũng bàn luận về chủ đề này, còn lén lút xem cả trong giờ học.
Bạn ngồi cùng bàn của Phương Cảnh Hành là một fan cuồng, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm anh cũng từng xem thử, bèn hỏi: “Hay đến vậy cơ à?”
Bạn cùng bàn đáp: “Ông không hiểu đâu.”
Phương Cảnh Hành chỉ cười, không nói gì.
Bạn cùng bàn nhìn về phía anh: “Ấy, ông có muốn chơi thử không? Vào bang bọn tôi đi, đội bọn tôi vừa hay đang thiếu một chân. Chơi đi, tôi dẫn ông đi đánh đấu trường với săn tiền thưởng.”
Phương Cảnh Hành lại hỏi: “Chơi vui không?”
Bạn cùng bàn lập tức trả lời: “Vui chứ, ông chưa nghe câu này bao giờ à, Lưu Quang Toái Tinh Thưởng Kim Tường, kiếp này tới Du Mộng không hối hận.”
Phương Cảnh Hành nói: “Chưa nghe bao giờ.”
Bạn cùng bàn hơi nghẹn họng: “Cũng phải, ông không chơi game này.”
Hắn bắt đầu phổ cập kiến thức cho anh: “Đây là một câu siêu kinh điển đấy, lúc tuyển thủ Du Mộng giải nghệ sẽ không nói tạm biệt mà chỉ nói câu này thôi, hình như là truyền thống từ đời đầu tiên… Đợi tí tôi tìm cho ông xem.”
Hắn nói tìm cho xem, một lát sau đã xoay ngang tay cho anh nhìn giao diện tìm kiếm trên di động: “Xem đi, tôi nhớ đúng rồi, truyền từ đời đầu tiên cho đến giờ đó.”
Phương Cảnh Hành đọc lướt qua, ánh mắt hơi dừng lại vì nhìn thấy một cái tên — Thần Huy Lan Nhạc (Khương Thần).
À, anh nghĩ.
Hóa ra là bắt đầu từ cậu nhỏ của Thừa Nhan.
Anh xem tư liệu của người này, thấy Khương Thần phải giải nghệ khi đang ở thời kì đỉnh cao, không khỏi có chút tiếc nuối.
Bạn cùng bàn cũng cảm nhận được Phương Cảnh Hành khá có hứng thú, không muốn bỏ lỡ một vị đồng đội như vậy, thế là lại tìm một đống thông tin không ngừng quảng cáo với anh: “Thử một lần thôi, vui cực.”
Dù sao thì Phương Cảnh Hành cũng rảnh, thế là đồng ý.
Tối đó anh lên trang web của game Du Mộng, nghiên cứu thiết lập các ngành nghề, sau đó chọn Ám Minh Sư của ma tộc, đặt ID là Cao Sơn Ngưỡng Chỉ.
Bạn cùng bàn nhận được tin nhắn thì tới tìm anh, thấy Phương Cảnh Hành đang đứng nhìn pho tượng trên quảng trường, bức tượng sừng sững trước mặt anh chính là vị Phong Ấn Sư kia.
Phương Cảnh Hành thấy bạn mình đến thì thôi không nhìn nữa, gõ chữ hỏi hắn định đi đâu.
Bạn cùng bàn mời anh vào kênh voice chat: “Đi, tôi đưa ông đi cày cấp.”
Phương Cảnh Hành cười nói ok, sau đó đi theo.
– — Nam thần tương lai hiện còn là gà con, cứ thế bắt đầu hành trình Du Mộng của mình.
Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, Phương Cảnh Hành mở mắt ra, nhìn về phía người thương trong ngực, giơ ngón cái ve vuốt khuôn mặt cậu.
Khương Thần đã mơ màng tỉnh rồi, bèn nhích về phía anh, hai mắt vẫn nhắm. Phương Cảnh Hành cười nói: “Em mơ thấy anh đấy.”
Khương Thần ậm ừ hỏi: “Mơ thấy gì?”
Phương Cảnh Hành nói: “Mơ thấy năm đó em và Thừa Nhan đi tảo mộ cho anh.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành ghì cậu vào lòng: “Thật mà. Hình như lí do khiến em bắt đầu chơi Du Mộng, cũng có một phần là vì anh.”
Cuối cùng Khương Thần cũng mở mắt.
Phương Cảnh Hành hồi tưởng lại: “Khi đó một là em cũng rảnh, hai là cũng mới xem hết tư liệu của anh, muốn biết game đó ra sao, thế là chơi thử.”
Về sau anh dần bị game này hấp dẫn, cũng dần quên đi chuyện về Khương Thần.
Nhưng vận mệnh diệu kì như vậy đấy. Lần đầu tiên anh chơi Du Mộng đã đứng trước tượng của Khương Thần, mấy năm sau lần đầu tiên vào thực tế ảo lại gặp Khương Thần đứng trước tượng của mình.
Anh tưởng người ta là fan hâm mộ, thuận miệng hỏi lí do.
Kết quả đối phương lại vứt cho anh mấy chữ: Khỏe mạnh mệnh cứng.
Anh vì tò mò nhất thời mà quay lại —- Từ đó bắt đầu câu chuyện giữa bọn họ.