Đến Với Em Đi
Chương1.1:Hồi Ức Khó Quên
Năm tôi 6 tuổi trong một lần đi dạo phố đêm cùng bố mẹ chỗ đây thật chật chội nhưng ánh đèn đêm thật đẹp.Tôi cứ ngơ ngác nhìn rồi thoát ra khỏi tay mẹ lấn sâu vào dòng người xa lạ.Loắng hoắng tìm bố mẹ một lúc tôi đi lạc vào con ngõ nhỏ tối om,vắng người.Tôi sợ sệt và òa khóc tiếng khóc của tôi cứ thế vang xa nước mắt tuôn rơi không ngừng.Cảm giác thật đáng sợ.Một mình trong bóng tối.Kêu gào trong tuyệt vọng.
Đêm đấy tôi có một hồi ức thật khó quên.Ánh đèn sáng lấp lóe hiện ra tiến lại gần tôi.Bàn tay ấm áp xoa đầu tôi và cất giọng nói trìu mến:
-Không sao rồi nhóc!Nhóc đi lạc à?
Tôi không nói nên lời chỉ biết nấc cụt rồi gật đầu:
-Nhà em ở đâu?Anh dẫn em về.
Đây là một câu trai,có vẻ anh ấy lớn hơn tôi nhiều chí ít tầm…5 tuổi.Tôi trả lời rồi anh ấy cầm tay tôi dắt tôi về.Cảm giác sợ sệt đã biến mất,giọt nước mắt cuối cùng đã rơi xuống.Tôi nhìn anh ấy,đôi mắt thật đẹp long lanh ánh sáng như đang cuốn người khác vào lòng mắt.Đột nhiên anh ấy quay ra tôi choàng vỡ mộng lắp bắp hỏi anh ấy:
-Anh…Anh…tên là gì?
Anh ấy cười,nụ cười thật tinh quái như ánh nắng mặt trời buổi sáng và để lộ hai chiếc răng khểnh trông rất duyên.Anh ấy đáp:
-Anh là Cao Tuấn Phong,năm nay anh 11 tuổi.Còn em?
Tôi nhìn anh ấy chăm chú và đã bớt run hơn:
-Em là Phùng Chi Chi 6 tuổi
Trên con đường tối om đó bỗng xuất hiện một ánh nắng mặt trời ấm áp im sâu vào trong trái tim tôi và cũng để lại căn bệnh sợ một mình trong bóng tối.Tôi hỏi anh ấy rất nhiều thứ,hai chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.Anh ấy còn thường hay chọc cho tôi cười.Tuy nhiên có một câu hỏi tôi đã quên hỏi anh ấy đó là:”Nhà anh ở đâu?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!