Đến Với Em Đi
Chương1.2:Hồi Ức Khó Quên
Con đường dài bỗng trở nên rất ngắn,nhà tôi đã thấp thoáng phía xa.Anh ấy dừng lại và bảo tôi nên tự đi về nhà vì đã đến giờ anh ấy quay về với bố mẹ.Tôi cũng mỉm cười chào tạm biệt anh ấy.Hai chúng tôi quay lưng và bước đi.Mở cửa vào nhà tôi thấy mẹ đang khóc nức nở,bố thì chuẩn bị gọi cảnh sát.Khi nhận ra tôi bố mẹ ôm tôi rất chặt khiến tôi cũng rơi nước mắt.
Sau một hồi bình tĩnh,mẹ tôi hỏi:
-Tiểu Chi,là ai đưa con về nhà vậy?
Tôi đáp:
-Con đi lạc vào con ngõ nhỏ đen thui anh ấy là Cao Tuấn Phong.Chính anh đã đưa con về.
Đang kể cho mẹ nghe thì bố tôi hỏi:
-Thế nhà cậu bé đó ở đâu?Ngày mai chúng ta sang cảm ơn.
Tôi sực nhớ ra là mình đã quên hỏi,trả lời lúng túng:
-Con…không hỏi anh ấy…chắc…anh ấy ở gần con đường đó thôi.Ngày mai dò hỏi chắc sẽ ra.
Bố mẹ tôi gật đầu,cười.Tối hôm ấy tôi khó chợp mắt cứ nghĩ mãi hình bóng của anh ấy…Từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau,tỉnh dậy
Bố,mẹ và tôi đi đến con ngõ đó và dò hỏi mọi người xung quanh.Đã biết được địa chỉ căn nhà nhưng hàng xóm cạnh nhà anh ấy đã nói:
-Bố mẹ Tiểu Phong đều rất nghiêm khắc.Chắc thằng bé phải rời đi với bố mẹ nó rồi.Nghe đâu là ra nước ngoài.
Tôi không dám tin.Tia sáng vừa le lói khi nghĩ rằng sẽ tìm được Phong Ca,giờ đã vụt tắt.Nước ngoài xa xôi biết mấy,làm sao gặp lại anh ấy được nữa.Không ngờ rằng,chỉ cần tôi quay lưng là không thể thấy ân nhân của mình.Bản tính trẻ con lại trỗi dậy.Tôi òa khóc và hét to:
-Chi Chi không biết đâu.Bố mẹ phải tìm được Phong Ca Ca cho con.Ahhhh…oa …oa…oa(khóc nức nở)
Lại một lần nữa tôi khóc.Cungx vì khóc mà tôi sưng đỏ mắt.Rồi ngủ thiếp đi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!