Dị Giới Quán Net (Dịch) - Lão Bản! Cho Hộp Mì Tôm Thêm Lạp Xưởng!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Dị Giới Quán Net (Dịch)


Lão Bản! Cho Hộp Mì Tôm Thêm Lạp Xưởng!



– Mặc kệ, trước ngâm thử một hộp. Vừa lúc Phương Khải chưa ăn sáng.

Phương Khải phát hiện, những gói gia vị này đều phi thường kì lạ, sau khi đổ ra, trên túi không lưu lại một chút nào.

Ngay sau đó Phương Khải lại mở máy nước nóng, mỗi lần nước nóng chảy ra là một lượng cố định, không ít, cũng không nhiều, hộp mì tôm cũng rất dầy, hoàn toàn không bị phỏng tay.

Phương Khải thuận tay cho lạp xưởng hun khói vào, đậy nắp hộp lại.

Ba phút sau. . .

Vì có thể xem Tru Tiên tập năm, tập sáu, có thể nói sáng nay những người xem Tru Tiên hôm qua đến vô cùng sớm.

Ví dụ như Trưởng công chúa Cơ Du, Nhị hoàng tử còn có Ngũ hoàng tử, ước chừng bảy giờ đã đến.

– Hoàng tỷ đã dùng bữa sáng chưa? Nhị hoàng còn chưa ăn bữa sáng đã chạy tới.

– Chưa. . . Cơ Du vô thức sờ lên bụng, có chút xấu hổ, từ tối qua đên giờ còn chưa ăn, xếp hàng từ xế chiều đến tối, tối thì xem phim với chơi trò chơi một chút đã mười hai giờ, đi đâu ăn cơm?

Ngoại trừ một chai Cocacola cùng một hộp Haagen-Dazs, có thể nói cái gì cũng chưa ăn.

– Ta cũng chưa ăn! Ngũ hoàng tử Cơ Dương nói: – Các món ở Thanh Phong Minh Nguyệt của thành Cửu Hoa cũng không tệ lắm , chờ chúng ta chơi xong trò chơi thì đi ăn đi. – Các món ở Thanh Phong Minh Nguyệt nào có ngon bằng ở đây. Chỉ thấy hai mỹ nữ mang theo khăn che mặt đi đến.

– Lão bản! Chúng ta muốn hai hộp Haagen-Dazs, lại muốn hai bình Cocacola! Lại là một ngày vui sướng, Đổng Thanh Ly cười híp mắt đi về phía quầy hàng: – Ta cố ý không ăn sáng mà đến đây ăn! – Không đến mức như thế chứ! Ngũ hoàng tử nhìn hai nữ nói: – Mặc dù đồ ăn của tiệm này ngon. . . – Làm sao nhìn có điểm giống lão bản của Thanh Phong Minh Nguyệt các. . . Mấy người nhìn hai nữ tử mang theo khăn che mặt đi qua, bỗng nhiên ngẩn ngơ, rõ ràng là trước kia đã gặp qua.

Mấy người nhìn nhau: . . . Gặp quỷ sao?!

Đổng Thanh Ly đi đến quầy hàng hít hà: – Mùi gì. . . thơm quá a!

Lúc này, Phương Khải đã pha xong mì tôm, mở nắp hộp ra, một cỗ mùi thơm nồng đậm lan tràn ra, không chỉ là hương, còn kèm theo linh khí nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí. – Lão bản ngươi đang ăn cái gì thế?! Đổng Thanh Ly nhìn hộp mì tôm trên quầy kinh hô một tiếng.

– Lão bản, đây là món ăn gì! Ánh mắt của Trương Uyển Ngọc cũng sáng rực, nhìn chằm chằm vào Phương Khải hỏi: – Có bán hay không?!

Phương Khải cũng không rảnh rỗi trả lời các nàng, trước kẹp một miếng lên ăn.

Sợi mì vô cùng co dãn, mang theo gia vị cùng hương chua nồng đậm, cắn một cái, từng sợi mì co dãn bắn vào trong miệng, lại uống thêm một ngụm nước mì nồng đậm, đầy đủ hương vị!

Đồng thời cảm thấy một dòng nước ấm từ yết hầu chảy vào trong bụng, mỏi mệt cùng với đói khát cũng theo đó mà bị quét sạch sành sanh!

– Ăn ngon! Mắt Phương Khải sáng lên.

– Lão bản! Sao ngươi có thể ăn một mình! Làm một kẻ mê ăn hàng, lúc này Đổng Thanh Ly đã nổi giẩn.

Hận không thể đem tô mì này từ trong tay Phương Khải đoạt tới!

– Lão bản! Rốt cuộc là có bán hay không! Trương Uyển Ngọc cũng không kìm lòng được mà liếm môi một cái, không ăn sáng thì cũng thôi, còn phải nhìn xem người khác ăn thơm như thế? !

Quả thật là muốn đánh người!

– Bốn Linh Tinh một hộp mì tôm. Phương Khải nói: – Thêm lạp xưởng hun khói thì thêm hai Linh Tinh, muốn ăn tự mình ngâm, bản lão bản không chịu trách nhiệm. – Còn tự mình ngâm? Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên lúc này lại có hoài niệm đến cách phục vụ của tiệm mình, mặc dù không ăn ngon bằng chỗ này nhưng tốt xấu gì thì cũng không cần tự mình động thủ. – Ta đói đến chóng cả mặt thế mà ngươi còn muốn ta tự ngâm?! Có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào không thế?! Đổng Thanh Ly với Trương Uyển Ngọc tức nổ bong bóng mắt.

Cũng may thứ này đặc biệt đơn giản, Phương Khải thoáng chỉ điểm một chút, ngược lại không có gặp phải phiền toái gì, rất nhanh đã pha tốt.

Khóe miệng hai vị hoàng tử khẽ giật một cái, vừa vặn còn chưa ăn sáng: – Hoàng tỷ, nếu không chúng ta. . .

Trưởng công chúa đã sớm đằng đằng sát khí đi đến quầy hàng, giơ chiếc cằm thon lên, ngạo nghễ nói: – Lão bản! Cho chúng ta ba hộp mì tôm! Thêm lạp xưởng hun khói! – . . .

———————–

Rất nhanh, bên trong quán net liền vang lên tiếng ăn mì “sột” “sột”.

Đổng Thanh Ly cùng với Trương Uyển Ngọc tìm một nơi hẻo lánh bỏ khăn che mặt ra rồi bắt đầu lặng lẽ ăn.

Gương mặt của Ngũ hoàng tử co quắp một trận: Các ngươi chính là người Thanh Phong Minh Nguyệt các! Ta đã phát hiện ra!

Trưởng công chúa Cơ Du bưng lấy hộp mì tôm, đặt trước bàn máy vi tính nhã nhặn ăn từng miếng từng miếng một. Sau đó lập tức lặng lẽ cúi đầu ăn một miệng lớn.

Liếc trái liếc phải, hình như không ai phát hiện.

Lúc này mới tiếp tục ăn một cách cực kỳ nhã nhặn.

– Oh –! Thật sự ăn quá ngon! Nội tâm đã muốn hét ầm lên: – Ngay cả ngự trù cũng không làm ngon như vậy!

Lúc này, ngoài cửa tiệm có hai tên đạo sư Lăng Vân học phủ đang đi tới.

Vừa vào cửa, liền thấy hai tên công tử mặc áo vàng ngồi ngay khu nghỉ ngơi gần cửa ra vào, ăn mì tôm như hổ đói.

– … Không phải hai cậu em này từ khu dân nghèo tới đấy chứ..?

Nhị hoàng tử: -. . .

Ngũ hoàng tử: -. . .

Ngẩng đầu lên cùng với gương mặt đen xì.

Mấy tên đạo sư: – Làm sao hai người này lại hung vậy? Đi mau đi mau. . .

——————

Khi mấy người tới chỉ có hơn bảy giờ một chút, thời điểm này thì không đến nỗi hết chỗ.

Bởi vì hôm qua Tru Tiên được phát ra, cho nên phần lớn khách hàng xem Tru Tiên hôm nay đều tới cực sớm.

Qua một lúc, mấy người Nạp Lan Hồng Vũ cũng đi tới quán net.

– Mùi vị gì vậy? Thơm quá! Nạp Lan Hồng Vũ nhận ra bên trong quán net có một hương thơm kỳ lạ.

– Làm sao cái mì tôm này lại ăn ngon như vậy? ! Nhị hoàng tử với Ngũ hoàng tử ngồi cùng một chỗ, Nhị hoàng tử húp một miếng: – So với đồ mà ngự thiện phòng làm ra thì chí ít cũng ngon hơn gấp mười! – Cái lạp xưởng hun khói này cũng vậy! Ngũ hoàng tử kẹp một miếng lạp xưởng hun khói lên rồi cắn một cái: – Cảm thấy lập tức không còn đói bụng nữa! Toàn thân đều tràn đầy sức khỏe! – Hai người các ngươi ăn gì thế? ! Nạp Lan Hồng Vũ hỏi.

– Mì tôm a! Hai người chỉ vào quầy hàng: – Sản phẩm mới, ăn cực kỳ ngon! – Hôm nay lại có sản phẩm mới? ! Nạp Lan Hồng Vũ ngây cả người, nhìn Phương Khải trên quầy đem nước cũng uống hết sạch: – Phương tiểu tử, cho hai người chúng ta mỗi người một hộp mì tôm! – Thật là. . . Rõ ràng mới ăn sáng xong, ngửi thấy mùi thơm này lại cảm thấy đói bụng. . . Nạp Lan Hồng Vũ lẩm bẩm. – Đúng rồi, hôm nay Tru Tiên có tập năm, tập sáu chưa?

– Đương nhiên! Phương Khải mở miệng nói: – Bây giờ đã có thể xem. – Đúng đúng đúng! Xem Tru Tiên! Lúc này Trưởng công chúa cùng hai vị hoàng tử mới ăn được một nửa, còn có mấy người Đổng Thanh Ly cũng vội vàng lên máy.

Nạp Lan Hồng Vũ cùng Phúc Lão dưới sự hướng dẫn của Phương Khải ngâm xong mì tôm, cũng một tay bưng mì tôm, một bên tìm chỗ ngồi, vừa ăn mì tôm vừa xem phim truyền hình. – Cuối cùng cũng có thể thấy Tiểu Phàm tiến vào Thanh Vân! Nạp Lan Hồng Vũ bưng mì tôm trong tay lẩm bẩm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN