Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới
Chương 30: Đại nạn phản giáo - P1
Hôm nay Ngưu Kình thức dậy, cảm giác mệt mỏi hơn mọi hôm. Hắn ngay lập tức nhận ra tu vi của mình đã giảm từ bậc 6 xuống bậc 5.
Ngưu Kình nhẹ nhàng rời khỏi phòng đi đến luyện khí trường. Trời hãy còn khá tối, chỉ có một mình hắn ở đây.
Trên cao tiểu nguyệt đang tỏa ánh sáng nhẹ nhàng sau một dải mây trắng.
Gió khuya se lạnh.
Tiếng côn trùng rả rích.
Thi thoảng có những tiếng hú của yêu thú từ xa vọng lại.
Cảnh đêm u tịch.
Ngưu Kình ngồi xếp bằng trên tọa cụ luyện khí bằng gỗ. Hắn điều hòa hơi thở bắt đầu thổ nạp linh khí.
Linh khí từ thiên địa du nhập vào cơ thể hắn nhưng nhanh chóng thoát ra. Cứ một lượng vào là một lượng ra tương ứng.
Nếu như không tích lũy được linh khí thì tốc độ suy giảm tu vi sẽ diễn ra nhanh hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Ánh trăng bị che khuất.
Một bóng người nhẹ nhàng đi tới.
Người này ngồi xếp bằng áp lưng vào lưng hắn.
Ma trận hình thành. Ngưu Kình không phản kháng.
Tổ đội hai người được thiết lập.
Trợ lực.
Một nguồn lực mạnh mẽ từ người mới đến tràn vào cơ thể Ngưu Kình.
Các huyệt đạo trên người Ngưu Kình bị phong bế. Linh khí tạm thời không thoát ra được.
Người này tiếp tục hấp thu linh khí của thiên địa rồi truyền qua cho Ngưu Kình.
Trải qua một đoạn thời gian.
Các huyệt đạo được giải khai. Ngưu Kình mở mắt nói khẽ.
– Tiểu Vy. Cảm ơn ngươi.
Thúy Vy đáp:
– Không cần cảm ơn ta. Ngươi khỏe mạnh là ta vui rồi.
Thúy Vy hơi ngã về sau dựa vào lưng Ngưu Kình.
Ngưu Trụ ngồi yên để cho Thúy Vy dựa vào.
Trăng dần rời khỏi các đám mây, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống hai người.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Hai người yên lặng tựa lưng vào nhau cùng cảm nhận khí trời se lạnh và cảnh đêm vắng vẻ.
Có Thúy Vy ở bên cạnh, Ngưu Kình thấy lòng mình thư thái, sự lo lắng tạm thời giảm đi mấy phần.
Thúy Vy với giọng ôn nhu, dịu dàng gọi:
– Vương công tử.
– Hở. – Ngưu Kình hơi ngạc nhiên.
– Cảm ơn huynh nhé.
– Cảm ơn ta vì chuyện gì?
– Vì đã dẫn muội đi Xà Bang thành chơi.
– Không có gì.
– Thật sự là muội rất thích đó.
– Ừm.
– Chỉ vậy thôi à?
– Ừm.
– Huynh không có gì để nói nữa sao? – Thúy Vy bất mãn.
– Ta sợ thằng Trụ nghe lỏm. Mắc công trưa nay ăn cơm không yên với nó. – Ngưu Kình thật thà nói.
– Ư. Hắn còn đang ngủ mà. – Thúy Vy nhăn mũi.
– Không có đâu. Hắn đang núp ở sau bụi cây đằng kia kìa. – Ngưu Kình chỉ về phía xa.
– Thật không? – Thúy Vy khó tin.
– Thật đó. Hắn định đến đây mà phát hiện có riêng hai đứa mình nên núp vô bụi cây coi lén nãy giờ.
– Hắn dã man như vậy sao? – Thúy Vy hơi bất ngờ.
Ngưu Kình gọi:
– Tiểu Trụ. Ngươi còn không mau lộ diện.
– Ngươi nói nhỏ như vậy sao hắn nghe được chứ? – Thúy Vy nói.
– Hắn nghe rõ lắm. Chỉ là đang ngoan cố giả lơ thôi.
Thúy Vy chăm chú nhìn bụi cây một lúc rồi nói:
– Không thấy hắn. Là ngươi gạt ta. Làm gì có ai ở đó chứ?
– Ta nói thật mà.
– Ta không tin. Ở khoảng cách xa như vậy làm sao ngươi phát hiện ra hắn?
– Được rồi. Tiểu Trụ a. Là ta bị ép buộc thôi. Nếu ngươi không ra thì ta đành phải dùng thủ đoạn a.
Thời gian 3 cái hô hấp trôi qua, vẫn không có ai xuất hiện.
– Đúng là ngoan cố. Tưởng ta không có biện pháp chắc.
Ngưu Kình vừa dứt lời thì bụi cây xa xa rung động mạnh. Ngay đó là tiếng Ngưu Trụ cười toe toét.
– A nhột quá. Nhột quá. Tiểu Kình thối. Mau dừng lại.
– Tha cho ngươi đó. – Ngưu Kình nói.
Ngưu Trụ hết cười đoạn khinh công lại chỗ Ngưu Kình và Thúy Vy.
– Tên thối tha này dám bảo bọn tiểu quỷ của ngươi thọt lét ta. – Ngưu Trụ trách.
– Đáng đời. Dám nghe lén cả đồng đội. Nếu là ta ta cho thọt lét ngươi cười đến chết luôn. – Thúy Vy bất mãn nói.
– Ai bảo hai người các ngươi đêm hôm không lo ngủ chạy đến đây làm chuyện mờ ám. – Ngưu Trụ trách ngược.
– Cái gì mờ ám chứ. Ta giúp Ngưu Kình luyện khí không thấy sao?
– Luyện khí mà “Vương công tử”, “muội cảm ơn nha” – Ngưu Trụ giả giọng nói.
Thúy Vy chống chế:
– Ngươi không biết gì cả. Đó là ta kiếm chuyện nói để làm cho Ngưu Kình bớt đau khổ thôi.
Ngưu Trụ khinh khỉnh nói:
– Luyện khí thôi mà có gì đau khổ chứ?
– Ngưu Kình đã bị hạ tu vi xuống còn 5 bậc rồi. Ngươi có biết không? – Thúy Vy nghiêm túc.
– Hở. Lại tụt tu vi nữa? – Ngưu Trụ quét thần thức qua mới phát hiện ra chuyện này.
– Lúc nãy Ngưu Kình hắn còn không thể hấp thụ linh khí tự nhiên được nữa. – Thúy Vy nói.
– Nghiêm trọng vậy sao? – Ngưu Trụ nhìn Ngưu Kình.
Ngưu Kình gật đầu, nói:
– Lúc nãy hoàn toàn phải nhờ Tiểu Vy khóa huyệt rồi truyền linh khí qua cho ta. Bây giờ giải huyệt linh khí đã thất thoát một nửa rồi.
– Cái gì? – Cả Thúy Vy lẫn Ngưu Trụ há hốc mồm – Thất thoát một nửa rồi?
– Thời gian ngắn như vậy làm sao lại thất thoát đến tận một nửa? – Thúy Vy lo lắng nói.
– Dạo này tốc độ bào mòn linh khí và giảm tu vi diễn ra càng lúc càng nhanh hơn. E rằng chỉ khoảng một tháng nữa…
Thúy Vy bịt miệng Ngưu Kình lại.
– Đừng nói nữa. – Thúy Vy nói – Ngươi đừng có mất hi vọng như vậy.
– Biết làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã tìm đủ mọi cách rồi. – Ngưu Trụ nói.
– Cũng tại ngươi đó. – Thúy Vy trừng mắt nói – Không chịu trợ giúp hắn luyện khí mà toàn làm trò mờ ám.
Ngưu Trụ có vẻ oan ức:
– Cái này sao lại trách ta?
– Không phải ngươi núp một chỗ chờ nghe lén sao? Ngươi đối xử với bằng hữu như vậy đó hả?
– Thôi được rồi. Là ta sai. Được chưa? – Ngưu Trụ xuống nước.
– Hứ. – Thúy Vy liếc xéo.
Vừa lúc đó Thúy Vân và Thúy Miêu khinh công lướt tới.
– Các ngươi dậy sớm mà không gọi chúng ta. – Thúy Miêu hơi trách.
– Là ta hơi khó ngủ thôi. – Ngưu Kình nói.
– Ngưu Kình hắn đã giảm tu vi xuống còn 5 bậc rồi. – Ngưu Trụ nói.
– Cái gì? – Thúy Vân và Thúy Miêu kêu lên.
Thời gian nặng nề trôi qua. Dù mọi người đã cố gắng nhưng vẫn không giải tỏa được sự lo lắng.
Trời hửng sáng.
Cuối cùng, Ngưu Trụ đề xuất:
– Hay là ngươi hấp thu linh khí từ Lục Đan và Kim Đan xem sao?
– Hấp thụ thế nào? – Ngưu Kình hỏi.
– Từ Kim Đan kỳ trở lên có thể dùng nội hỏa phát ra tay để luyện hóa Kim Đan. Chúng ta chưa làm được thì ta nghĩ tốt nhất là trực tiếp nuốt vào. – Ngưu Trụ nói.
– Ý hay đó – Ba cô gái đồng tình.
– Ừm. Cũng đáng để thử. – Ngưu Kình xuất ra một viên Lục Đan rồi bỏ vào miệng nuốt xuống.
Sau một lúc.
– Ngươi thấy thế nào? – Thúy Vy hỏi.
– Linh khí chầm chậm tỏa ra ngấm vào kinh mạch. – Ngưu Kình nói.
– Như vậy là tốt rồi. – Cả bọn vui mừng nói.
Một lúc sau Ngưu Trụ nói:
– Bây giờ ta phải đi làm nhiệm vụ cho đạt chỉ tiêu. Các ngươi ở nhà chơi vui vẻ.
– Ta cũng phải đi. – Ngưu Kình nói.
– Chúng ta cũng đi – Ba cô gái nói.
Năm người bèn kéo nhau đến gặp Chu Chỉ Vân xin nhận nhiệm vụ. Mỗi người một nhiệm vụ khác nhau.
Ngưu Kình nhận nhiệm vụ đi thám thính tình hình của Khổng Tước Lĩnh. Đây là nhiệm vụ khó và nguy hiểm nhưng bù lại điểm cống hiến và kinh nghiệm thực tế lại cao.
Chia tay tổ đội, Ngưu Kình dẫn theo hai chiến thú Tiểu Kiên, Tiểu Nhẫn trong trạng thái tàng hình đi về Khổng Tước Lĩnh.
Khổng Tước Lĩnh trước đây 5 năm do Khổng Tước Linh Vương làm thủ lĩnh. Trong cuộc đại chiến Yêu diệt Ma năm đó, Khổng Tước Linh Vương bị tử trận. Hiện giờ tình hình tranh dành ngôi vương của Khổng Tước Lĩnh chưa rõ ra sao.
Khổng Tước Lĩnh có một phần lãnh thổ xâm lấn vào Cấm Ma Sơn Mạch. Do đã có chút ít kinh nghiệm với Cấm Ma Sơn Mạch nên Ngưu Kình mạnh dạn chọn nhiệm vụ này.
Ngưu Kình đã vượt qua khỏi khu rừng do Ma giáo quản lý.
Bất ngờ, một tia sáng từ xa lóe lên.
– Chéo. – Tia sáng nhắm thẳng Ngưu Kình bay đến.
– Có tập kích. – Ngưu Kình giật mình.
Hắn biết có né cũng sẽ bị loại chưởng lực này truy đuổi nên trực tiếp ngạnh kháng. Một quyền đánh ra.
– Bồng. – Chưởng cầu phát nổ ngay trước mặt Ngưu Kình. Một loại khí hàn băng vây lấy khiến tốc độ di chuyển của hắn suy giảm nhanh chóng.
– Xoát. – Bốn bóng người chận ngay trước mặt Ngưu Kình. Sau lưng hắn cũng có 4 người nữa.
Tám người bao vây Ngưu Kình vào giữa.
– Mã Tập, Ngưu Chiến? – Ngưu Kình nhận ra hai địch thủ quen thuộc nhất. Những người còn lại đều là thiếu niên ma giáo theo phe bọn hắn.
– Chào Ngưu Kình. – Ngưu Chiến giọng âm hiểm. – Hôm nay ngươi đi mấy mạng vậy?
– Đừng nói lại 3 mạng như lần trước nha. – Mã Tập ở sau chế giễu.
Mấy đứa còn lại cười chế nhạo.
– Ta nói 3 mạng chắc các ngươi không tin rồi? – Ngưu Kình bình tĩnh nói.
– Khốn kiếp. Ngưu Kình. Ngươi lừa bọn ta một lần, không lừa được lần thứ hai đâu? – Ngưu Chiến tức giận nói.
– Bây giờ các ngươi muốn sao? Một đấu một hay tất cả cùng lên? – Ngưu Kình thản nhiên.
Ngưu Chiến và Mã Tập nhìn nhau.
Mã Tập thâm hiểm nói:
– Ở đây không phải thi đấu mà là dạy cho ngươi một bài học.
– Thì ra là vậy. Các ngươi vẫn không có tự tin một đấu một với ta.
Ngưu Kình cố ý khiêu khích bọn chúng một đấu một để kéo dài thời gian. Hắn đỡ một đòn Hàn Băng Phong vẫn còn đang cảm thấy hơi tê cóng tay chân. Nếu đòn ấy mà trúng thực sự chắc là hiện giờ hắn mở miệng cười không nổi rồi. Một đòn hội công mạnh như vậy có thể so sánh được với 8 thành chưởng pháp của Thúy Vy.
Nếu bọn chúng chấp nhận một đấu một, Ngưu Kình có thể có đủ thời gian phục hồi và tìm cơ hội tẩu thoát. Dù thế nào hắn cũng không thể để hai chiến thú xuất trận được. Lần này là phải tự dựa vào bản thân hắn thôi.
Ngưu Kình lướt qua một lượt, âm thầm đánh giá tình hình:
– Có 4 đấu sĩ, 1 hỗ trợ, 2 pháp sư, 1 sát thủ. Thật sự rất khó thoát a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!