Dì Nhỏ Của Tôi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
262


Dì Nhỏ Của Tôi


Chương 1


STARS!

Một bàn tay đàn ông xấu xí, thô thiển đang từ từ giơ ra trước một cặp mông phụ nữ căng tròn.
“Tét!” – Một âm thanh đủ để giết chết người đằng sau vang lên. Và bàn tay người đàn ông xấu số đang đơ ra, khốn khổ kiểu bị bắt quả tang.

– Thằng cha này, mày làm cái gì đó? Sao mày dám vỗ mông bà hả? – Chủ nhân cặp mông rống lên những tiếng chửi kinh hoàng.
– Ơ, tôi… tôi….. Ko phải là tôi… mà là con bé kia… – Người đàn ông quơ tay chỉ. – Ơ đâu rồi?
– Bà bắt đc quả tang rồi mà mày vẫn còn chối à…. – Những tiếng chửi lại rống lên, ầm vang cả một góc chợ.

****

– Cho đáng đời cái tội dám định dê gái giữa đường giữa chợ. Mà công nhận cặp mông của cái bà chị này “mẩy” thật. Sướng cả tay. -“Phập, phập”, “Rộp, rộp…. rộp” – Hiiiiiiiiii, khổ thân bao nhiêu năm giữ gìn giờ đã bị “mất trinh mông” với mình. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải cảm ơn mình chứ bộ! Thà bị mình vỗ mông còn hơn cái thằng cha dê cụ vừa rồi! – Vừa đi nó vừa lẩm bẩm, vừa nhai táo tầu ăn ngon lành. Chợt “BINH”.

– Á. Ko có mắt à?
– Người ta đang vội, đc chưa? – Nói rồi tên con trai lại cắm cổ chạy tiếp.
– Cái gì?…. Ê này thằng kia! – Nó thét với độ lớn có thể làm thủng lỗ tai các sinh vật như vi rút vi khuẩn bay xung quanh nó. Tên con trai dừng lại, ngoái cổ:
– Gì thế?

“Bốp” – Nguyên quả táo đã bị cắn 1 phần 4 bay cái vèo, trúng mục tiêu là cái đầu xù lông nhím.

– Á! Con nhỏ điên kia? Thích chết à? – Một ánh mắt đỏ ngàu vì giận dữ.
– Định làm gì hả? Đánh con gái à? Thích thì nhào vô! – Nó hất hàm.
– Đây ko phải thằng hèn!
– Ồ ôi, kinh nhỉ! Cũng biết đánh con gái là hèn cơ đấy!
– Con nhỏ kia, câm mồm lại ko thì đừng có trách!
– Sợ quá, sợ quá!

– Cô…. – Tên con trai đang định lao tới chỗ nó thì…: Kia rồi…. Mau lên, cậu chủ kia rồi…. – May cho cô lần này. Lần sau đừng để tôi gặp lại. – Dứt lời hắn lại cắm đầu cắm cổ chạy tiếp. Đám người toàn mặc đồ đen cũng chạy rượt đuổi theo, khiến nó cũng phải tránh đường. Bực mình, nó tức tối: “Sao mà rượt đuổi kinh thế. Chắc tên này ăn chộm tiền bạc của bố mẹ nên mới bị đuổi tóm về. Nhìn là đã biết chẳng tốt đẹp gì! Hừ, bực mình!”

Thế đấy, nó tên đầy đủ là: Trần Lệ Quân. Nó vẫn ấm ức ko hiểu sao bố mẹ nó bao nhiêu tên hay ko đặt đi đặt tên nó là Quân. Khổ, mẹ nó hồi mang bầu nó, chỉ mong là con trai, ai ngờ sinh ra nguyên một con vịt bầu. Thế là quyết định hạ bút ghi tên nó vào giấy khai sinh: Trần Lệ Quân. Có lẽ vậy, mà giờ nó mới mang cái bản tính đích thị của một thằng con trai. Gây chuyện là sở trường của nó. Ngày nào ko gây chuyện là ngày đó nó ko yên!

– Cô chủ về rồi à? Vào nhà đi, bà chủ đang chờ cô đó.
– Lại lão thầy tơ hớt mách lẻo gì đây mà! Thôi, cháu vào nhà đây ạ.

****

– Helo mẫu hậu xinh đẹp!
– Giờ cũng chịu về rồi đấy à? Đi học muộn có khác, về cũng phải muộn!
– Đâu có, tại lúc về con gặp một số chuyện.
– Gặp chuyện hay là gây chuyện? Tính cô tôi lại còn ko biết!
– Hiiiiiiiiiiiii. Thôi mà mẫu hậu iu quý của con. – Nó tiến tới, choàng tay vào mẹ nó, hun cái “chụt” rõ kêu vào má mẹ nó.

– Ko phải nịnh.
– Đâu có, mẹ xem này, mẹ giận, có nếp nhăn, mất hết cả đẹp!
– Thôi đi cô. Hôm nay thầy cô lại vừa gọi điện bảo là cô lại đi học muộn, mất điểm thi đua của lớp.
– Lão này điêu thế!
– Thầy giáo mà ăn nói thế à?

– Ko phải nhưng mà điêu thật! Con đi học muộn trốn đc cả bảo vệ lẫn thanh niên cờ đỏ mà. Lớp có bị trừ điểm nào đâu. Bịa chuyện kinh thế chứ!
– Thôi, ko nói nhiều, mai ko đi xe bus nữa, đi xe riêng của nhà!

– Ko đâu mẹ, con ko thích thế đâu. Đi học mà cứ như đại biểu cấp quốc gia ko bằng mà đi ô tô con của nhà chứ. Thôi được rồi, con hứa là mai sẽ dậy sớm, kịp chuyến xe bus và k đi học muộn nữa. Mẹ nhá! Đi mà mẹ! – Nó lại ôm cổ năn nỉ ỉ ôi mẹ nó.

– Rồi. Vào rửa tay thay quần áo còn ăn cơm!
– Ồ-ZE’, THANK YOU MÉ! à nhầm mẹ! hiiiiiiiiiiiiiiiiii.

– Dạ thưa, đã tìm đc cậu chủ về rồi ạ! – Ông quản gia điềm đạm báo cáo.
– Mang nó vào đây gặp tôi! – Ông chủ Trịnh hớp hụm trà rồi nói.
….

– Bố bắt con về làm gì?
– Lại còn phải hỏi nữa. Bỏ học, đánh nhau, đi chơi ko chịu về nhà. Còn hỏi bố bắt con về làm gì! – Ông chủ Trịnh lớn tiếng.
– Thì đằng nào con trả bị đuổi học, đi học làm gì!
– Vậy à!…. Giờ thì bị đuổi rồi đó con! Vừa mới vào trường chưa đc một tháng, đã bị đuổi học! Thằng con trời đánh ạ, học chưa đầy 2 năm cấp III mà chuyển đến gần chục cái trường rồi? Bây giờ bị đuổi nữa, hỏi xem còn cái trường nào nữa để học ko?
– Trường đời!
– Cái gì! Con còn dám mở miệng nói thế à?
– Thì bố xem còn trường nào nữa đâu để mà học!
– Dạ, vẫn còn một trường nữa thưa ông! – Ông quản gia lại điềm đạm thưa.
– Trường nào vậy? – Ông Trịnh vội hỏi.
– Dạ, trường THPT Hoa Hướng Dương ạ!

****

– Lệ Quân! Dậy, dậy đi học con.
Nó nhăn nhó, với chiếc đồng hồ ra xem, rồi lại rúc vào trong chăn.
– Mới có…. 5h sáng mà mẹ…!
– Thì mới phải dậy, ko lại ko kịp xe bus rồi lại đi học muộn! – Khổ thế đấy, giá như nó biết đi xe đạp thì tốt. Đằng này gần 17 tuổi đầu rồi mà đến xe đạp nó cũng ko biết đi, chỉ biết ngồi sau xe người khác thôi. Trong khi tụi bạn nó còn cưỡi đc cả xe máy rồi ý chứ.

– Thôi mà mẹ!…. cho con…. ngủ thêm một tí nữa thôi!
– Thôi dậy đi con gái, dậy đánh răng rửa mặt còn ăn sáng nữa. Tính cô lề mề tôi lại còn ko biết – Mẹ nó nhất quyết kéo nó dậy khỏi chăn. Cuối cùng thì nó cũng phải rời khỏi giường và đi vào nhà vệ sinh.
– Đúng là cực hình, 7h mới vào lớp mà 5h đã phải dậy!

……
– Xong chưa vậy con gái? Mỗi đánh răng rửa mặt thôi mà sao lâu thế? Mất 15p rồi đó con! – Mẹ nó kéo cửa bước vào. Một cảnh tượng hãi hùng: Nó tay cầm bàn chải, miệng đầy kem đánh răng, nhưng đôi mắt thì nhắm chặt và cái đầu thì gật liên tằng! – Giời ạ, đánh răng mà cũng ngủ đc! Cái con bé này! Lệ Quân! – Tiếng la vang cả ngôi nhà!

……
– Mau thay quần áo đi còn xuống ăn sáng.
– Con biết rồi, mẹ ra ngoài đi, đứng đây nhìn con thay quần áo à?
– Cha bố cô, tôi là mẹ cô chứ ai! Thôi thay nhanh rồi xuống nhà, tôi xuống trước, ko dám nhìn cô thay đồ!
– Hì hì, mẹ xuống đi, con thay một loáng là xuống liền.

Nó mở tủ lấy quần áo. Đúng là đại tiểu thư có khác, quần áo la liệt, đầy cả một tủ lớn. Được cái phân loại rõ ràng, ko lẫn lộn linh tinh, quần áo đi học riêng, quần áo đi chơi riêng và cả quần áo mặc ở nhà lẫn lên giường đi ngủ cũng riêng nốt.

– Hôm nay là thứ 7 nhớ mặc đồng phục nghe con! – Mẹ nó nói vọng lên.
– Con biết rồi mà! …. “Hì, xít quên!”

****

– Lâu lắm mới gặp em đó Cỏ ạ! Cả tuần nay, hôm nay mới đc gặp thì phải – Tên thu tiền xe bus vừa nhìn thấy nó đã chọc.
– Anh còn cười nói đc à? Mấy bữa chả đợi em gì cả.
– Ối trời, đợi cô để tất cả mọi người đều muộn học cả à?
– Xí. Ko nc với anh nữa. Ngủ đây! À tới nơi nhớ gọi em dậy đó – Nó tiến lại cái ghế cuối xe quen thuộc và đánh một giấc.

……
Những tiếng cười nói rôm rả của mấy đứa con gái vang cả một góc. Nói gì ko nói toàn thấy nói chuyện tình yêu tình báo, chuyện mấy thằng hotboy trường.
– Trật tự giùm cái! Nơi công cộng mà vô duyên thế! – Nó gắt lên khiến mấy đứa con gái im de. Ai bảo phá giấc ngủ của nó!

****

Hôm nay đến sớm có khác, đc ung dung tiến thẳng cửa chính. (Mọi lần toàn phải trèo tường mà!).
– Cháu chào bác bảo vệ! – Nó nghiêm giọng chào to tướng. “hì hì, hum nay cháu ngoan lắm, đã đi học sớm lại còn mặc đồng phục nữa đó!”
– Cô kia! Tên gì? Thẻ học sinh đâu? – Ông bảo vệ nhìn nó quát lớn.
” Thôi chít mình rùi, chạy thôi!”
– Đứng lại, kấm chạy! Đã bảo đứng lại rồi mà? Tôi mà biết học lớp nào thì đừng có trách! – Ông bảo vệ ko đuổi kịp nó đứng thở hồng hộc.
” Hì hì, Trần Lệ Quân, 11a13 đó bác!”

– Hôm nay đi học sớm ghê cưng! – Nhỏ Gấu quoẳng túi sách lên bàn nhảy vào chỗ nó ngồi.
– Công nhận là hôm nay mặt trời mọc đằng tây đấy tình yêu à! – Nhỏ Chins vào chỗ ngồi dướn cái môi chu lên phía nó.
– Thôi đi bà, môi đẹp lắm ý mà chu ra y như mỏ vịt.
– Ơ hay, môi người ta vẫn đẹp sẵn mà, Gấu nhỉ?
– Uh, bà thì cái gì chả đẹp! – Nhỏ Gấu nhăn mũi.

– Thôi đi hai bà, tôi buồn ngủ lắm cho tôi ngủ tí! Sáng nay 5h mama đã bắt dậy rồi đó! – Nói rồi nó gục mặt xuống bàn đánh thêm giấc nữa. (đúng là vua ngủ nướng à nhầm nữ hoàng ngủ nướng mới đúng. Bạ đâu kũng ngủ đc!)

*****

– Hải kute vào mày ơi.
-….
Tiếng tụi trong lớp kười khúc khích. Chắc lão lại mới sắm thêm bộ quần áo mới. Kái lão này suốt ngày mua sắm quần áo mới mà có một cái cũ rích từ bao đời chẳng thấy thay. Đó là quả đầu trẻ ngôi giữa độc nhất vô nhị trong hội đồng giáo viên trường. (ko dám nói là duy nhất trong trường vì vẫn còn một số anh trai dễ xương vẫn vô kùng ưa chuộng mốt Đan Trường một thời)

Bỗng ko hiểu sao cả lớp cứ nhao nhao hết cả lên.
– Cả lớp trật tự! – Vẫn ko thay đổi đc tình hình!
– Mày ơi, có anh chàng nào đẹp trai lắm ý! – Nhỏ Chins với tay lay lay người nó.
– Kệ, đang bùn ngủ!

– Giới thiệu với tất cả các em: đây là bạn Trịnh Huy Vũ – mới chuyển đến lớp ta! – Cả lớp rú ầm, đập bàn đập ghế (chủ yếu là mấy chị em phụ nữ!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN