Dì Nhỏ Của Tôi
Chương 2
– Chỗ bàn cuối dãy 1 trống, em ngồi xuống đấy đi! – Hải Kute giơ tay chỉ xuống cuối lớp.
– Em có thể tự chọn chỗ ngồi cho mình ko ạ?
– Hả?… Ờ…. ờ… cũng đc!
– Em muốn ngồi chỗ thứ 3, bàn 4, dãy 2.
“Cái gì? Đùa hả? Đó là vị trí hàng xóm ngồi cạnh một người. It’s me!”
– Chỗ này có người rồi! – Nó bật dậy, hất hàm nói.
– Bạn gì ơi, có thể nhường mình chỗ ngồi đó đc ko? – Hắn nở nụ cười mà trong mắt nó là đểu kinh khủng. Nhưng trời ơi, trong mắt lũ mấy đứa con gái trong lớp thì đúng là “ngất ngây con gà tây!”
– Uk, cũng đc! – Nó há hốc nhìn nhỏ Ỉn. Đúng là đồ dại trai, thấy trai là mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô!
****
– Chào hàng xóm đã bít mặt nhau. Hôm qua, nhờ ơn you mà I lĩnh luôn một cái u to đấy!
– Hì hì… Vậy à?… Chuyện của ông liên quan gì đến tôi? Vô duyên! (ko còn gì để nói!)
****
Hải Kute viết xong đầu bài lên bảng và bắt đầu với màn giới thiệu tác phẩm sắp học.
– Hôm nay chúng ta sẽ học tác phẩm “Chí Phèo” của Nam Cao. Chí Phèo và Thị Nở là hai nhân vật đã đi sau vào tư tưởng và suy nghĩ của chúng ta kể từ khi tác phẩm ra đời đến nay…..Nhân vật Chí Phèo là nhân vật chính, điển hình, mang tính biểu tượng. Nhưng nhân vật Thị Nở cũng vô cùng đặc biệt…. Thị Nở ngày xưa thì xấu người nhưng có một tâm hồn đẹp! Nhưng còn Thị Nở ngày này thì khác….. Trông bề ngoài thì xinh đẹp đấy, nhưng bên trong lại là một cái đầu sáo rộng, với những suy nghĩ nông cạn và một tâm hồn lệch lạc… (Thua luôn!)
– Em nghĩ là thầy đã đi quá xa rồi. Chúng em hôm nay đến để nghe thầy giảng về tác phẩm Chí Phèo chứ ko phải là nghe thầy đánh giá về người khác với những suy nghĩ cực đoan của riêng thầy! – Ko thể chịu nổi nữa nó đứng phắt dậy nói.
– Chị…! Chị vừa nói cái gì? – Hải Kute tím mặt.
– Em chỉ nói những gì em thấy thôi!
– Chị còn dám nói nữa à?
– Dạ thưa thầy. Em biết là vô duyên nhưng hình như thầy chưa kéo khóa quần!
Nó vừa dứt lời là một tràng cười phá lên, ầm cả lớp học của toàn thể 48 con người đã trừ nó. Ông thấy cuống cuống nhận ra sự thật đau lòng vội vã đi ra khỏi lớp. Tiếng cười như mỗi lúc một to hơn và đuổi theo một bóng đen đang vội vã vì xấu hổ.
– Ê, you đc đấy! – Huy Vũ quay sang chỗ nó thán phục.
– Thì sao? Nhiều chuyện!
….
– Cỏ ơi, nhờ ơn mày chắc bữa nay đc rỗng tiết đây! – Nhỏ Gấu quay xuống xít xoa. – Mà này, Vũ à? Cho tụi này làm quen nhé.
– Phải đấy! – Nhỏ Chins với lên hóng hớt.
– Hì hì, có gì. Làm quen với con gái nhứt là con gái đẹp là sở thích của tôi mà.
– Thế ý Vũ là tụi tôi đẹp hả? – Nhỏ Chins sướng cười tít mắt.
– Uk, nhất là you!
– Thật hả? (Sướng!)
– Rồi đến you. – Chỉ tay vào nhỏ Gấu – Và cuối cùng mới đến you này.
– Này, ko có mắt à? Mù chưa? – Nó quoắc mắt hỏi – Xin lỗi đi nhá, khối nàng phải xách dép chạy theo tôi dài dài đấy!
– Vậy cơ à? You tự tin nhở!
– Ông bỏ cái từ you đi! Tiếng mẹ đẻ còn chưa ăn ai, bày đặt tây tàu!
– Uk, vậy từ giờ phải gọi you là Cỏ à?… Nghe bùn kười thế!
– Mệt! – Nói rồi, nó lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp!
****
Ko biết cái tên Huy Vũ này có sức hút gì ghê gớm mà bọn con trai con gái cứ vây xung quanh hắn. Nói chuyện ồn ào hết cả lên, khiến nó ko thể nào ngủ đc.
– Rỗng tiết thì biết điều trật tự đi.
– You ngủ thì cứ ngủ đi, hay ko đc nói chuyện với tôi nên tức!
– Điên à? Sáng nay uống nhầm thuốc phải ko? Mà ăn nói ngứa thế?
– You một vừa hai phải thôi. Vụ hôm qua tôi còn chưa tính sổ với you đấy.
– Thì sao? Làm gì đc đây hả?
– You đừng tưởng you là con gái mà tôi ko chấp nhé!… Tôi sẽ ko làm gì ai cả, nhưng sẽ ko tha cho những ai đã làm gì tôi đâu.
– Vậy à? Làm đi! Làm đi này! – Nó hếch cái mặt lên thách thức.
Cả một ko gian như chết đứng. Mọi người nín thở, tím mặt. Còn nó kinh hoàng, ko tài nào thoát khỏi vòng tay con trai cứng nhắc đang siết chặt vòng eo nó, và một bờ môi mềm kinh khủng, hơi thở ngột ngạt, nóng ran và một cái gì đó vô cùng ghê tởm. Dùng hết sức bình sinh, nó cũng đẩy đc tên con trai đáng ghét và bì ổi ra khỏi người mình.
– Sao ông dám làm thế hả? – Nó hết lên, chùi mồm liên tục như chùi một cái gì đó ghê tởm và bẩn thỉu. Đôi mắt sắc lạnh, nó giơ tay toan tát cho kẻ đáng ghét kia một cái. Nhưng đã bị đôi bàn tay xấu xa vừa nãy nắm chặt.
– Giờ thì you đã thấy hối hận chưa?
– Đồ tồi. Tôi sẽ ko bao giờ tha thứ cho ông. Hãy đợi đấy, rồi sẽ có ngày tôi bắt ông phải trả giá cho hành động vừa rồi của mình. Nghe cho rõ đây. Từ giờ ông là kẻ thù của tôi!
Nó gào lên, giận dữ bỏ chạy ra ngoài, đâu đó trên nền đất vương vãi những giọt nước mắt nóng hổi và nghẹn ngào.
Nhỏ Gấu và nhỏ Chins cũng vội vã chạy đuổi theo nó đến tận phía sau vườn trường.
– Cỏ! Bình tĩnh lại đi mày! – Nhỏ Chins gắt lên.
– Mày điên à? Nó đang bức xúc! – Nhỏ Gấu cũng quay sang gắt nhỏ Chins.
– Hai đứa mày đi đi…. Tao ko… muốn gặp… ai cả! – Nó nghẹn ngào.
– Mày vừa nói cái gì hả Cỏ? Mày coi tụi tao là gì? – Nhỏ Gấu kéo người nó giận dữ.
– Kìa Gấu, mày cũng đừng thế mà! – Nhỏ Chins kéo nhỏ Gấu ra khỏi người nó.
Nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào:
– Hắn đã… cướp đi… nụ hôn đầu đời… của tao!…. hức… hức… Tại sao… tại sao hắn lại độc ác thế? Sao hắn lại quá quoắt thế? Tao hận hắn! Cả đời này tao sẽ hận hắn! hức… hức…
– Mày đừng thế nữa Cỏ, đừng khóc, đừng khóc mà mày – Giữa một ko gian rộng lớn của vườn trường có ba người đang ôm nhau khóc thút thít. Từng cơn gió nhẹ thổi vi vu hòa lẫn những dòng nước mắt của một tình bạn đẹp.
****
– Tao nghe có người nói thấy ba con, con Cỏ, con Gấu và con Chins ôm nhau khóc sau vườn trường tiết một ý.
– Xì, ba con 11 chứ gì. Ba cái con dở hơi ý mà. Nhìn đã thấy ghét. Mà ba cái con này á, bao lần bị đánh vì tội vênh rồi đó.
– Thật á? Tao tưởng toàn chúng nó đánh người thôi chứ.
– Tại mày ko biết, chứ loại chúng nó thì đánh đc ai!
“Bốp” – Nguyên quả táo con bay trúng đầu con nhỏ vừa tung tin đồn nhảm. (đừng thắc mắc hỏi táo ở đâu ra, Cỏ nhà ta rất mê món táo nên luôn có vài quả táo tầu trong cặp sách và táo con trong túi.)
– Á, thằng chó nào ném đấy? – Giọn con nhỏ chua và đanh kinh khủng. Ngoái đầu lại, hai con nhỏ đưa chuyện giật mình nhìn thấy ba nạn nhân trong vụ buôn dưa lê, chém gió bão của mình.
– Là chị chứ ko phải thằng nào đâu. – Nó lên tiếng.
– Chị Linh Xinh nhà ta kinh quá cơ. Cứt chim điêu đầy đầu kìa. – Nhỏ Gấu chùn mũi.
– Mày vừa nói gì? – Con nhỏ Linh Xinh tức tối.
– Khiếp, em sợ chị quá cơ. Chị vừa mới bảo gì nhỉ? – Nhỏ Gấu giả vờ suy nghĩ – À nhớ rồi, 3 đứa tụi em thì đánh đc ai. Chị đã ko biết thì có cần em cho biết ko?
Con nhỏ sợ xanh mặt trước câu hỏi của Gấu.
– Sợ rồi hả chị? Vừa nãy em thấy chị to mồm lắm mà! – Nhỏ Chins cà kựa. – Cái mặt chị xinh thế này, em chát cho tí má hồng nhé! (là ăn tát đó!).
– Phải đấy, mặt chị chát tấn phấn thế kia chắc nặng lắm, để tụi em phủi bớt đi cho – Nhỏ Gấu nhếch mép. “Đồ điệu chảy nước, học sinh tí tuổi đầu mà suốt ngày phấn phấn son son, cái mặt trắng bệch trông như ma nữ, môi thì tô đỏ chót trông phát ghê! Linh Xinh có mà yêu tinh thì có!”
– Thôi ko… ko cần đâu…. Ko dám làm phiền các em, để chị tự… tự phủi cũng đc. – Nhỏ Linh Xinh sợ hãi lắp bắp, rồi tự vả vào mặt mình một cái.
– Nhẹ quá, ko bay đc hết phấn đâu.
Nhỏ Linh Xinh cắn môi, lấy tay tát liên tục vào mặt mình, rát đỏ.
– Thêm nữa, vẫn chưa hết phấn đâu!
– Thôi đủ rồi hai bà, đi thôi. – Lúc này nó mới lên tiếng, vẫn thường thế, mọi vụ gì đó đều bắt đầu và đc kết thúc từ nó.
– May cho bà chị lần này đấy, lần sau có Điêu Thuyền nữa thì em sự tự tay phủi phấn cho chị đấy. – Nhỏ Gấu lại giở cái giọng chanh chua đanh đá của mình.
****
Nhỏ Chins và nhỏ Gấu lôi bằng đc Huy Vũ ra vườn trường.
– Ê, sao ban sáng ông dám làm thế với Cỏ hả – Nhỏ Chins cau có.
– Nói thật, tôi kũng ko biết tại sao mình lại làm như thế. Mà you ấy giận lắm hả?
– Lại còn ko? Nó hận ông lắm đấy.
– Tại cái mồm của you ấy cứ chu ra trc mặt tôi… chứ tôi có muốn thế đâu. Mà ko ngờ you ấy lại phản ứng dữ dội thế. Khác hẳn với những girl từng đc tôi hôn. Họ chỉ toàn đỏ mặt và sướng rơn thôi, chứ chẳng có you nào dám tát tôi.
– Thì Cỏ nó đâu phải là girl bình thường. Đến cả tụi tôi đôi khi còn ko hiểu hết nó. – Nhỏ Gấu trầm ngâm.
– Ê, mấy you đừng giận tôi ná!
– Rồi, giận thì đã ko nc đàng hoàng với ông thế này, mà nói chuyện bằng tay chân cơ.
– Hề hề… mấy bà cũng kinh nhở. Quen mấy bà cũng vui thật.
– Thì quen ông cũng thích mờ! – Nhỏ Chins cười tít mắt – Ai bảo ông đẹp zai quá cơ! (bó tay)
****
Nó vắt chân lên cổ mà chạy, vẫn ko kịp chuyến xe bus. Xe đã khởi hành trc lúc nó tới nơi là 12’08 giây. Lại một ngày đi học muộn. Lịch sử quen thuộc lại tiếp diễn. Lại đc rèn luyện sức khỏe tay chân rồi!
Hì hục kê đá, cuối cùng nó cũng leo lên đc bức tường phía sau vườn trường. Mệt, chưa kịp thở lấy hơi, nó hốt hoảng:
– Má ơi, cái khúc gỗ kê đây đâu rồi. Cao thế này xuống làm sao đc?
Chợt mắt nó sáng lên khi thấy một anh chàng từ đằng xa xa.
– Này… này! Này, anh gì ơi! – Nó gọi với. Anh chàng quay lại nhìn nó, trố mắt. Một đứa con gái, mặc đồng phục váy, đang ngồi chỗm chệ trên bức tường trường cao vót.
– Lại giúp một tí đi! – Nó vẫy. Anh chàng vừa ra tới nơi nó cười kiểu duyên ơi là duyên. – Hì hì, tường cao quá em ko xuống đc, anh giúp em xuống với!
Anh chàng giơ tay đỡ nó, nó nhảy cái “phựt” kiểu đã quen từ lâu. Nhưng chợt có tiếng la đằng sau.
-Á à, bắt quả tang hai cô cậu đi học muộn nhá. Dám trèo tường vào hả!
Nó kéo tay anh chàng – Chạy thôi, nhanh lên ko thì chết đấy!
– Đứng lại! Có đứng lại ko thì bảo!…. – Tiếng ông bảo vệ xa dần xa dần. (Làm sao mà đuổi đc nó chứ, tuổi già sức yếu rồi!)
…
– Hờ… hờ… Mệt quá! – Nó thở hồng hộc. – Hì… hì… Cám ơn… anh ná. May nhờ có anh!
– Em đi học muộn à?
– Dạ vâng!… Ôi thôi chết, muộn quá rồi, em phải vào lớp đây ko chết với Hải Kute. – Dứt lời nó chạy như bay, chợt tự dừng lại cái “phực”. – Anh này, cũng mau vào lớp đi ko ông bảo vệ mà tóm đc là gay đấy, kòn nữa nhất là khi anh ko mặc đồng phục thế kia! Thôi em đi đây! – Nó lại bay tiếp!
****
– Tiêu rồi tiêu rồi! Hải Kute đã vào lớp rùi. – Nó lẩm bẩm – Dạ thưa thầy cho em vào lớp ạ!
– Chị biết bây h là mấy h rồi ko? Sao chị giỏi đi học muộn thế? – Hải Kute giơ cái thước chỉ thẳng vào mặt nó mắng.
– Em biết lỗi rồi thưa thầy! Thầy cho em vào lớp đi mà! – Nó giở cái giọng làm như đang hối lỗi lắm.
– Thôi đc rồi, chị vào lớp đi, rồi về nhà viết bảng kiểm điểm bảo cha mẹ kí rồi nộp lại cho tôi!
– Vầng… ạ… – Nó lững thững bước vào chỗ ngồi.
– Lại trèo tường hả mày? – Nhỏ Gấu quay xuống chọc.
– Uk, mày nghĩ kòn đường nào nữa, bay vào chắc! – Nó hậm hực.
– Chỗ chị Quân và Ly, trật tự. – Hải Kute lại giơ thước chỉ.
– Thầy, em vào lớp! – Huy Vũ bước vào lớp thản nhiên.
– Anh kia đứng lại, tôi đã cho vào đâu mà vào hả?
– Dạ vầng, để em ra lại ạ. – Nói rồi cậu quay ra cửa lớp lặp lại câu cũ – Thầy cho em vào lớp.
– Câu đi đâu mà giờ này mới đến?
– Em ko biết gửi xe chỗ nào ạ!
– À… ờ, vậy tôi tạm tha lần này, tí nữa lớp trưởng chỉ chỗ cho bạn. Thôi vào lớp đi.
Huy Vũ đắc chí bước vào chỗ ngồi.
– Chào hai you xinh đẹp ná! – Nhỏ Gấu, nhỏ Chins đang cười tít mắt chợt tịt luôn bởi cái nhìn hình viên đạn của nhỏ bạn – Cỏ nhà ta!
– Ê, sao mặt bí xí thế? Mất tiền hay se-vừn-lớp? (sevenlove-thất tình, hì hì, biết nhiều người tụi mình biết thừa từ này, những phải đảm bảo nguyên tắc, viết ra ai cũng hiểu!)
Nó lặng im, ko nói gì. Vẫn chưa quên chuyện cũ mà. Mà làm sao có thể quên đc chứ.
– Ko nói à? Chắc vẫn giận chuyện hum trc’.
– Ko nói ko ai bảo ông câm đâu!
– Thì thôi vậy! – Huy Vũ quay sang cô bạn bên cạnh – Đang học gì đấy?
– Vẫn Chí Phèo!
– Vậy à? Ko mang sách giáo khoa rồi, xem chung nhá.
– Uk – Mỉm cười trong bụng!
– Nhưng hình như you kia ko có sách – Hếch đầu chỉ anh chàng ngồi đầu bàn. – Thôi dẫu sao cũng cảm ơn you, you cho you kia xem chung đi, tôi tìm người khác.
– Ê, xem chung ná – Quay sang nó.
– Ko!
– Thôi, xem chung với, ko ông thầy tăm tia thấy lại sinh sự, mà you cũng có xem đâu. (còn mình chắc xem!) – Dứt lời, cậu kéo quyển sách ra giữa cùng xem. Chợt một vật thể lạ từ đâu nặng trịch đè lên chân cậu, nghiến thịt. – You… you làm gì thế? Đau quá, bỏ chân ra đi!
– Ko đấy! – Nó lại nghiến tiếp.
– Vậy thì… – Ko chịu thua, cậu vòng tay ra ôm lấy eo nó. (đồ dê cụ!) – Khi nào you bỏ chân ra thì tôi cũng bỏ tay ra.
– Ông! Bỏ ra ngay! – Mồm nói nhưng chân vẫn ko chịu bỏ ra, cố nghiến thật đau.
– Ko, hôn tôi đã hôn rồi, ôm cũng có sao đâu! Nhỉ?
…
– Lớp trật tự! – Hải Kute gõ thước quát lớp, cùng lúc đó….
– Câm mồm đi! – Nó gắt lên. Cả lớp im lặng. Hải Kute tím tái.
– Chị… chị vừa nói gì? – Nó lặng im. – Chị đứng lên, theo tôi xuống văn phòng. – Nó đứng dậy ra khỏi chỗ, đi thẳng.
– Thưa thầy, là em… – Huy Vũ vội đứng phắt dậy, thanh minh…
– Lúc khác nói, lớp trưởng quản lớp. – Hải Kute tức giận bước ra khỏi lớp.
– Thầy phải nghe em nói đã chứ! – Huy Vũ cố gắng nói to nhưng vô ích, ông thầy vẫn thản nhiên bước đi, bỏ ngòai tai lời cậu.
****
– Chị vào đây, tôi cho chị gặp hiệu trưởng, để hiệu trưởng xử lý chị. – Hải Kute lôi xềnh xệch nó vào phòng hiệu trưởng. – Ơ… xin lỗi, thầy có khách à?
– Ko sao, có việc gì, thầy và em ngồi xuống đi. Tôi cũng có việc muốn trao đổi với thầy. – Ông thầy hiệu trưởng – Hùng xi lanh (biệt danh vô cùng ấn tượng mà toàn thể học sinh dành cho ông thầy hiệu trưởng của mình. Bởi cái vóc dang cao lênh khênh lại nổi tiếng nghiêm khắc và quyền uy) vừa nhìn thấy hai thầy trò nó thì vui vẻ lên tiếng.
Hải Kute nghe thấy thế liền ngồi xuống ghế, đối diện vị khách.
– Nhưng đây là ai thưa thầy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!