Dì Nhỏ Của Tôi - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Dì Nhỏ Của Tôi


Chương 3


– À giới thiệu với thầy đây là thầy Thiết – giáo viên mới của trường ta đc sở điều động về đây công tác. – Quay ra Hải Kute – Còn đây là thầy Hải, chủ nhiệm lớp 11a13 – lớp thầy sẽ dạy sắp tới đó. – Vừa nghe Hùng si lanh nhắc đến sẽ dạy lớp mình, nó mới ngước lên nhìn ông thầy mới. “Oạch”, có lẽ nó sẽ ngã như thế ngay xuống nền đất nếu như nó ko cố trấn tĩnh đc chính mình. Đúng là đời ko đoán đc chữ ngờ.

Ông thầy mới này chẳng phải ai xa lạ mà chính là ân nhân của nó – anh chàng tốt bụng mà ban sáng nó gặp. “Thầy? Nhìn cứ tưởng học sinh 12 cơ”. Nó chợt nhớ tới câu nói với lại của nó ban sáng: “Anh này, cũng mau vào lớp đi ko ông bảo vệ mà tóm đc là gay đấy, kòn nữa nhất là khi anh ko mặc đồng phục thế kia!” Giờ thì nó tự dưng thấy mình quê thế ko biết! Ông thầy cũng nhìn nó, và hình như đang cười. “Trơi ơi, xấu hổ quá. Chắc đang cười mình đây mà! Má ơi, sao con thấy nóng hết cả người thế này!”

– Vậy sao? Trời, trẻ thế này mà là thầy giáo à? Mới ra trường hả? – Hải Kute lại tinh tướng đó. ( Ma cũ bắt nạt ma mới đây mà!).
– À, ko thưa thầy, tôi vào nghề cũng đc gần 3 năm rồi.
– Trời, thế bao tuổi? – Vô duyên quá đi mất, giáo viên văn mà ăn nói bỗ bã thế ko biết.
– Tôi 24 rồi thưa thầy.
– 24 hả, nhìn cứ như học sinh ý, trừ bộ com lê. (lúc gặp nó ở vườn trường ko có mặc com lê)
– À… vâng…

– Rồi, làm quen đã xong. Giờ đến việc của thầy. Sao đang giờ học lại dẫn học sinh xuống đây vậy? – Hùng si lanh nhấp hụm trà hỏi. – À quên, chưa mời thầy chén nước. – Nói rồi rót chén nước chè mời Hải Kute.
– Thôi khỏi nước lôi thầy à. Tôi xuống đây là muốn giao chị học sinh này cho thầy xử lý.
– Sao vậy? Em này vi phạm gì thế?

– Thầy xem, chuyên gia đi học muộn, sáng nay đã vào lớp muộn thì chớ, thế mà trong khi tôi đang nhắc lớp trật tự, dám gắt lên với tôi: Thầy im đi. (Trời ơi điêu quá, đúng là lời nói đi ko bằng lời nói lại!). Nó im lặng ko thèm lên tiếng. Đôi co với ông thầy này chỉ có nước mệt!
– Vậy sao? – Hùng si lanh nhìn nó nghiêm khắc – Thế là em mắc lỗi rồi đó. Dù có giận dữ gì đi chăng nữa, cũng ko đc nói thầy giáo mình như thế. Hơn nữa, thường xuyên đi học muộn là ko tốt. Thôi mau xin lỗi thầy giáo đi. – Giá như ông thầy chủ nhiệm nó cũng đc như hiệu trưởng Hùng xi lanh này thì tốt biết mấy. Dù nghiêm khắc, nhưng cũng chả bao giờ ăn nói như tát nước vào mặt học sinh.

– Dạ, em xin lỗi thầy.
– Thôi thầy ạ, học sinh nó cũng biết lỗi rồi, thầy tha thứ đi. Nhưng thầy cũng phải rút kinh nghiệm đó. Dù có giận mấy thì thầy cũng ko đc bỏ tiết thế này. Như vậy là thầy làm mất bao nhiêu thời gian quý báu của học sinh rồi đấy.
– Vâng, tôi xin rút kinh nghiệm lần sau. – Hải Kute hậm hực lắm đó.

Nó trở lại lớp cũng là lúc tiếng kẻng báo giờ ra chơi. Vừa vào chỗ ngồi, bọn nhỏ Gấu và nhỏ Chins đã bu vào hỏi.
– Có sao ko Cỏ?
– Bị kiểm điểm ko?
– Ko, chỉ bị nhắc nhở thôi.
– Nhẹ thế thôi à? May quá! – Nhỏ Chins cười toe toét – Làm bọn tao lo chít đi đc.
– Nhất là Huy Vũ đó mày ạ. Nó định chạy đuổi theo, nhưng bọn tao giữ lại. Sợ lại lằng nhằng, lôi thôi rồi to chuyện. – Nhỏ Gấu nhìn nó nói, vì nhỏ biết nó giận Huy Vũ lắm.
– Đừng nhắc đến hắn với tôi. Tôi căm thù hắn. – Nó bặm môi tức giận.

– Giận tôi đến thế sao? – Huy Vũ từ đâu bước tới.
– Phải! – Nó lại hếch cái mặt lên thách thức.
– Nếu you giận thì cứ giận đi. Tôi đi chỗ khác, khi nào hết giận thi ta nói chuyện tiếp. – Dứt lời cậu quay bước ra khỏi lớp.

****

Nằm ôm con gấu bông, nó nghĩ đến ông thầy giáo mới. Nó vẫn còn thấy xấu hổ vô cùng. Lần đầu tiên nó thấy xấu hổ đến thế này, nhất là với đàn ông con trai. Mà sao ông thầy ấy trẻ thế ko biết. Ko nói thì ai biết là thầy giáo chứ. 24 tuổi mà cứ như 18 ý. Nhưng quả thật ông thầy này khá đẹp trai. Chắc từ giờ trở đi ông thầy này khó sống nổi với tụi con gái trong trường, nhất là bày hổ cái lớp nó. Đang miên man suy nghĩ, chợt: “Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng. Xòe đôi cánh, xòe đôi…” Hóa ra là điện thoại di động nó kêu. (người ko bình thường có khác, đến nhạc chuông cũng kinh khủng.)

– Helo.
– Tao đây.
– Bông-rua (tiếng pháp nên ko biết viết như thế nào, mong bà con thông cảm)
– Gấu đây mà.
– Rách te tua!
– Lại thế rồi. Mệt mày quá đấy Cỏ ạ. Định câu tiền tao hả?
– Đùa tí mà sao ghê gớm thế. Có chuyện gì vậy mày?
– À cái siêu thị mới hum trc mình thấy đó, ngày mai khai trương đấy. Nhiều đồ đẹp lắm. Chiều mai đi ná.
– Uk, mà mai có 4 tiết sao ko về đi luôn?
– 4 gì mà 4, 5 tiết rồi kưng.
– Cái gì? Thứ 3 sao lại 5?
– Uk thì đúng là 4 tiết, nhưng Hải Kute bảo tiết 5 ở lại học bù, để kịp chương trình. (giảng bài luyên thuyên thế, ko chậm chương trình mới lạ, chưa kể mấy vụ dừng tiết giữa chừng).
– Cái gì? Thế là mai 3 tiết văn á? Tra tấn hả? Chịu sao nổi. 2 tiết đã chết rồi.
– Thì mày tưởng ai muốn. Đến con lớp trưởng cũng than thở huống chi tụi mình.
– Vậy thì bùng đi mày?
– Hả? Đùa ko đấy?
– Thật.
– Bọn tao nghỉ thì đc, mày thì nghỉ kiểu gì? Mày mà viết giấy xin phép, Hải Kute điện cho mama mày ngay.
– Ai bảo tao nghỉ từ ở nhà. Yên tâm đi em. Chị khác có cách mà. – Nó mỉm cười đầy âm mưu tội lỗi.

– Lớp trưởng báo cáo sĩ số. – Hải Kute lần sổ điểm hỏi.
– Dạ thưa thầy, tổng số lớp 49, vắng 2 có phép. Vắng bạn An Ly và Lâm Trang ạ.
– Uk, đc rồi, ngồi xuống…. Chị Quân! Sao nằm xuống bàn thế kia?

– Dạ thưa thầy, bạn ý bị đau bụng từ đầu giờ ạ.- Nhỏ Ỉn bên cạnh đứng dậy trình bày.
– Đau bụng hả? Sao ko đưa xuống phòng y tế?
– Dạ… thưa thầy, ở đấy ko có thuốc ạ. – Nó mệt mỏi lắm, nhìn sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố đứng dậy nói.
– Đau bụng gì mà ko có thuốc?
– Dạ, em ko thể nói ạ.
– Có gì mà chị ko nói đc.
– Dạ đau bụng kinh ạ. (Vô đối!)

– Hả? – Mặt Hải Kute biến sắc, nó lại ôm bụng, đau quoằn quoại.
– Thôi đc, tôi cho chị về nhà, chị gọi người nhà đến đón đi.
– Dạ vâng ạ.
– Thưa thầy, em có thể đưa bạn ấy về ko ạ. (???)

****

Vừa ra đến cổng trường, sắc mặt nó thay đổi 180 độ.
– Đc rồi đấy, đến đây thôi. – Nó đẩy người Huy Vũ ra khỏi người mình (Cu cậu vừa mới dìu nó mà, lúc nãy trông nó ốm yếu, đau đớn như ko còn sức lực vậy mà bi h khỏe như thường, đẩy Huy Vũ còn xít cả ngã.) Nhỏ Gấu và Chins đã chờ nó sẵn, vừa thấy nó đã tíu tít chạy lại.
– Bít ngay là you giả vờ mà.
– Thì đã sao?

– Sao lại có cả Huy Vũ thế này? Ông cũng đi cùng tụi tôi hả?
– Ko! – Nó chốt một câu nặng trịch.
– Chán nhỉ? – Nhỏ Chins xị mặt.
– Thế mấy you định đi đâu đấy?
– Siêu thị Trịnh Vũ mới khai trương, nhiều đồ đẹp lắm. – Nhỏ Chins lại hớn hở.
– Vậy à? Có muốn mua hàng miễn phí ko? – Huy Vũ cười hỏi.
– Có… Tất nhiên là có chứ! – Nhỏ Gấu và Chins đồng thanh.

– Hai bà nói gì vậy? Đã bảo ko cho hắn đi cơ mà. – Nó gắt lên.
– You quên là Hải Kute giao you cho tôi à? Tôi có nhiệm vụ phải đưa you về tận nhà. Nếu you muốn về nhà ngay bây giờ, ko đi chơi nữa thì cũng OK. (Về nhà bi h á? Để mama hỏi tội à?)

****

– Rộng và to nhờ? – Nhỏ Chins xít xoa.
– Uk, có vẻ là to nhất ở Thái Nguyên mình đấy nhỉ? – Nhỏ Gấu gật gù.
– Cũng bình thường mà mấy you.
– Thôi, vào đi, cứ ở đây mà bình với chả luận! – Nó lên tiếng cắt ngang nguồn cảm hứng bất tận của hai nhỏ bạn và tên kẻ thù đáng ghét.

****

– Ra chỗ khu bán quần áo đi, tôi nhìn thấy mấy bộ đẹp quá kìa. – Chins kéo tay Gấu lôi đi xềnh xệch.
Trong khi nó thì tiến nhanh tới chỗ quầy đồ trang sức đá. Đúng là siêu thị lớn có khác, đồ đẹp thật. Những chiếc vòng, nhẫn đính đá đẹp lung linh, đc làm một cách tinh tế, sắc sảo và đặc biệt đồ ở đây là đồ độc, cái gì cũng chỉ có một ko có hai. Nó thích mắt vô cùng, và đặc biệt, đập ngay vào mắt nó là chiếc vòng nhỏ, điểm nổi bật duy nhất của nó là mặt đá hình cỏ ba lá – nó thấy hình như nó đc làm ra là để cho nó, vì nó là Cỏ mà!

– Thích ko tôi mua cho? – Huy Vũ ko biết từ lúc nào đã đứng ngay cạnh nó.
– Cám ơn, tôi ko cần!
– Vậy sao?
– Hỏi nhiều.

– Chị ơi bán cho em chiếc vòng này. – Huy Vũ chỉ tay vào chiếc vòng mặt đá cỏ ba lá.
– Tôi đã bảo ko cần rồi mà! – Nó gắt lên.
– Ai bảo là tôi mua cho you chứ. Tôi mua về tặng bạn gái chứ bộ!
– Cái gì? Chiếc vòng này là của tôi mà!
– Ai bảo của you? Tôi hỏi mua trước mà.
– Nhưng tôi nhìn thấy trước.

– Đó ko phải là vấn đề. Chị bán hàng xinh đẹp, theo chị chiếc vòng này thuộc về ai? – Huy Vũ lại giở mánh khóe cua gái của mình: nụ cười chết người!
– Xin lỗi em, nhưng chiếc vòng này thuộc về cậu trai này. Cậu ấy hỏi mua trước.
– Vậy chị có còn chiếc nào khác ko?
– Rất tiếc, như em thấy đó, đồ ở đây cái gì cũng chỉ có một thôi. Hay em chọn chiếc khác đi, nhiều cái đẹp lắm, em đeo cái nào cũng hợp mà. – Nhân viên bán hàng loại tốt đây!

****

– Cỏ ơi, từ từ đã, sao về sớm thế? Đợi bọn tôi với. – Hai nhỏ bạn phải khổ sở chạy đuổi theo nó.
Nó giận vô cùng, bước đi thật nhanh, nó ghét hắn, ghét lắm. Tại sao hắn cứ phải gây sự với nó, tại sao lúc nào hắn cũng làm cho nó phải khổ sở, bực mình. Nó hận hắn, suốt đời này nó sẽ ko tha thứ đâu!…

“Bộp” – Nó giật mình, ngước mắt lên nhìn.
– Dạ, xin lỗi bác ạ.
– Cái cô bé này, đi sao ko nhìn đường thế – Một ông đáng tuổi chú đi bên cạnh lên tiếng.
– Ko sao mà! – Người đàn ông đứng tuổi đó lên tiếng.

– Cỏ, sao vậy? – Nhỏ Chins, Gấu và Huy Vũ vừa chạy tới.
– You có nhất thiết là phải thế ko?
– Kệ tôi, ko liên quan đến ông! – Nó gắt lên.

– Cậu chủ!
– Bố…! – Huy Vũ biết chả giấu đc với lũ bạn rồi.
– Bố? – Nhỏ Gấu và Chins lại đồng thanh, nó cũng ko tránh nổi ngạc nhiên.

– Đây là các bạn mới của con?
– Vâng…
– Bây giờ đang là giờ học, sao các con lại ở đây? – Ông Trịnh nghiêm giọng.
– Thì… – Huy Vũ đang ngấp ngứ ko biết nói sao, chợt…
– Chắc là cậu chủ muốn đến dự khai trương siêu thị của bố, đặc biệt lại mang tên mình. Phải ko hả cậu chủ?
“Tiêu rồi, cái ông chú này sao cứ le te cầm đèn chạy trc ô tô thế? Ai cần phải nói ra. Bực mình!” – Huy Vũ thầm chửi ông quản lý của công ty bố mình. Su nịnh ko phải lúc!

Cả ba cô nàng ngớ người trc câu nói của ông quản lý. Đúng rồi, cái tên siêu thị chả mang là Siêu thị Trịnh Vũ đấy thôi. Hóa ra lại mang tên chính thằng bạn của mình. Ko ngờ nhà Huy Vũ lại giầu đến thế.

– Cháu xin lỗi bác vì chuyện lúc nãy. Giờ cháu xin phép đc đi trc. – Dứt lời nó toan bước đi, chợt bị một cánh tay kéo lại, rõ đau!
– Làm cái gì thế? – Nó lại gắt lên.
– Tôi và you chưa nói chuyện xong mà.
– Xin lỗi, giữa tôi và ông ko có chuyện gì để nói cả. – Nó giựt tay ra khỏi đôi tay to và cứng của Huy Vũ rồi bước đi thẳng, khiến hai nhỏ bạn lại phải chạy đuổi theo.
– Cỏ! Đợi bọn tao với mà.
– Người đâu mà khó hiểu. Bực mình! – Huy Vũ tức giận nói thành tiếng. Ông Trịnh nhìn thằng con trai và bóng cô bé hung dữ vừa rồi, hình như ông ấy đang mỉm cười. (ko biết có chuyện gì ko nhỉ?)

****

– Anh đã điều tra rõ cho tôi chưa?
– Dạ rồi thưa chủ tịch. Cô bé ấy tên Trần Lệ Quân, bạn bè thường gọi là Cỏ. Là con gái một của ông bà Trần, công ty Trần Đại Phát đấy ạ.
– Vậy à? – Lại cái nụ kười đầy ẩn ý của ông Trịnh.
– Nhưng sao lại nhất thiết là cô bé đó ạ?
– Tôi tin vào bản thân mình, cô bé ấy nhất định là người tôi cần tìm, ko sai đâu!

****

– Helo mama.
– …
– Ủa sao mama ko nói gì? Mama đang suy nghĩ gì thế?
– Đâu… đâu có gì? Thôi con mau vào ăn cơm đi!…
– Ơ thế baba đâu? Baba chưa về ăn cơm ạ?
– Bố con bảo ko về ăn cơm đc. Ở công ty có chút chuyện cần giải quyết.

****

– Mày ơi, hình như lớp mình có thầy giáo dạy toán mới đấy?
– Lớp trưởng ơi, có phải ko?
– Cũng ko rõ lắm. Tí là bít ngay mà.


– Có thầy giáo mới hay sao ý mày. – Nhỏ Gấu quay xuống thông báo cho chị em ngay khi vừa hóng hớt nghe đc một tí.
– Thật hả? Thật hả? – Nhỏ Chins nhảy cẩng lên.
– Bình tĩnh đi mày. Đúng là cái tật hám trai kủa mày ko bao giờ bỏ đc. – Nhỏ Gấu lắc đầu.
– Thế mới là đàn bà đích thực, ko thì bê đê à…? – Nhỏ Chins kéo dài giọng ra nghe thật là kinh khủng. – Thế có đẹp trai ko mày?
– Ai mà biết đc, nghe chúng nó nói thế chứ nào có biết.
– Hì hì, chỉ cần đẹp trai bằng 1 phần 10 Huy Vũ nhà ta là đc ông nhỉ?
– Đừng lôi em vào thế? Em ngại! – Huy Vũ gạt tay nhỏ Chins ra khỏi vai mình tếu lại.

– Còn đẹp gấp mấy lần ý chứ – Lúc này nó mới lên tiếng, sau một hồi gục bàn nghe chuyện.
– Sao mày biết? Thế nhìn thấy chưa? – Nhỏ Chins lại nhắng hết cả lên. Đúng là cái đồ mê trai!
– Tí nhìn thì bà khác biết. Đừng có rống lên là đc, mắt bà sáng là quá đủ rùi. – Nó lại nhắm mắt… ngủ tiếp.

….
– Bọn mày ơi, hình như là thầy mới thật. Kia kìa….
– Cả lớp trật tự ná! Siiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiitttttttttttttt…. SỊT!

…..
– Chào tất cả các em.
– CHÚNG EM CHÀO THẦY Ạ! – “Rầm” – Ngang với đội quân Tây tiến ngày xưa.
– Từ xa thấy thầy ồn ào thế mà vào đến lớp thì trật tự nhỉ?
– Thầy ơi thầy đẹp trai quá! – Phá tan bầu ko khí! Lớp nhao nhao thành cái chợ, và buôn bán chỉ một mặt hàng: Thầy quá trẻ và đẹp trai.

– Các em trật tự nào – Im hẳn, sợ thật! – Ngồi xuống đi các em!…
– Thầy ơi, làm quen!
– Tên, tuổi, địa chỉ, số phone,…
– Yahoo!Messenger, email,…
– Tình trạng hôn nhân thầy ơi! (bó tay ko cần chấm com!)

– Các em hỏi từ từ thầy mới trả lời đc chứ. Nhìu vậy biết trả lời đến bao giờ!
– Thầy ơi, hay giành hẳn cả buổi hum nay để làm quen đi! (cả lớp… ủng hộ cả 2 tay!)
– Đc! (Choáng luôn!)
– Thật hả thầy?
– Hoan hô thầy. Thầy muôn năm! (quá kinh hoàng!)

– Thầy vẫn chưa nói hết mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN