Dì Nhỏ Của Tôi
Chương 4
Cả lớp cuống cuồng tìm SGK lần giở phần mục lục, đứa nào cũng quyết tìm ra nhanh nhất, một loạt cánh tay giơ lên. Thầy Thiết mỉm cười, mời bạn trai giơ tay cao nhất kia. Thằng Đức béo ì ạch đứng dậy, mặt tươi như hoa, mọi lần có thấy giơ tay phát biểu gì đâu, mà hôm nay giơ tay hăng thế ko biết.
– Em tên gì vậy? – Đức béo chưa kịp trả lời thì hội lớp đã nhao nhao:
– Đức béo!
– Đức lợn xề ạ!
Mặt thằng Đức cau có, ông thầy đẹp trai mỉm cười:
– Thôi nào các em, để cho bạn ấy tự giới thiệu về mình để còn trả lời câu hỏi của thầy chứ.
– Dạ. Tên em là: Đức, nickname Đức Béo! – Cả lớp cười ầm, thua luôn thằng bạn mình.
– Uk, thế em trả lời câu hỏi của thầy đi.
– Dạ thưa thầy ta đã học các phép biến hình là: – nó vừa nói vừa chăm chú đọc phần mục lục SGK – Phép tịnh tiến, phép dời hình và phép đối xứng trục ạ. Còn có cả phép quay, phép đối xứng tâm… nhưng ta vẫn chưa đc học ạ! (cậy mình đọc SGK đây mà!)
– Uk, đúng rồi, ta mới học ba phép đó. – Vừa dứt lời cả lớp đã hô vang:
– Đến lượt thầy trả lời câu hỏi!
– Thưa thầy, thầy tên là gì ạ? Bao tuổi?… – Thằng Đức đang ngẫm nghĩ định hỏi thêm.
– Chỉ đc một câu thôi. Thầy xin trả lời. Tên thầy đầy đủ là: Trần Văn Thiết.
– Thầy ơi, Thân Văn Thiết ạ? – Nhỏ Gấu nói với lên, cả lớp cười như pháo rang nổ. (bó tay, đúng là lũ học sinh, cái gì cũng bị biến tấu cả!)
– Thân thiết. Nhất định rùi. – Ông thầy lại nở nụ kười chít người khiến lũ con gái ngây ngất, trong đó có cả một con nhỏ đại ương bướng. – Giờ đến lượt thầy….
– ….
– ….
– Thầy 24 ạ? Ko tin đâu!
– Chắc trông thầy giống học sinh lớp 12 chứ gì? – Ông thầy nói mà sao mắt cứ nhìn vào nó khiến nó xấu hổ, má nó cứ đỏ ứng, trông hồng hồng xinh xinh mới sợ chứ.
– Phải rùi đó ạ. Thầy đẹp trai dễ sợ! – Nhỏ Chins đứng bật dậy phát biểu câu xanh rờn, khiến bao nhiêu con mắt ái mộ phải hướng về nó – Hì hì hì…. em chỉ nói sự thật thôi ạ.
-….
Không khí lớp rộn rạo hết cả lên, ai cũng hăng hái trả lời những câu hỏi của ông thầy giáo mới. Nhỏ Ỉn giơ tay liên tục mà mãi ko đc gọi, cô bé đang tức tối lắm, chợt đc thầy gọi mình. Cô nàng sướng còn hơn cả nhặt đc tiền. Trả lời rất chi là hùng hồn. May thay cũng đúng. Đang định đặt câu hỏi với thầy, chợt Huy Vũ quay sang:
– You nhường câu hỏi này lại cho tôi nhá?
Gật đầu cái “cộp” mới sợ chứ. Huy Vũ đứng dậy, hướng đôi mắt nhìn thẳng vào ông thầy giáo:
– Tại sao thầy lại chuyển về ngôi trường này? Khi ngôi trường cũ tốt hơn hẳn ở đây? Vì lí do công việc hay vì một người nào đó? – Cả lớp chẳng hiểu cậu bạn mình đang hỏi gì cả?
– Đúng! (???) Vì sự điều động của sở, vì cá nhân thầy và vì người chị đã quá cố của thầy!
– Vậy sao?…. Giọng Huy Vũ trâm ngâm đến dễ sợ. Cả một ko gian yên tĩnh, ngột ngạt đến khó thở, à ko khó hiểu mới đúng!
– Ông sao vậy? Sao lại hỏi thế? – Nhỏ Gấu quay xuống thắc mắc.
– Công nhận, ông hum nay lạ thế? – Nhỏ Chins lay người cậu. Nó cũng thắc mắc lắm nhưng cũng ko mún hỏi chính xác hơn là ko dám hỏi.
– Mấy you ko hiểu đâu. – Huy Vũ chốt lại một câu nặng chịnh.
….
– Ôn tập phép biến hình tiết 1 đến đây là kết thúc. Tiết sau là tiết chữa bài tập, các em nhớ về làm các bài tập trong SGK để buổi sau thầy kiểm tra. Giờ thì các em nghỉ. – Cả lớp ngơ ngác, ko hiểu gì cả.
– Thế té ra vẫn học à mày? Chả nào thầy toàn hỏi về bài học.
****
Giờ ra chơi, ba cô nàng lại đứng ở hành lang hóng mát cộng chém gió. Cái hàng lang tầng ba này gắn với tụi nó nhiều kỉ niệm lắm đấy. Vui cũng có, buồn cũng có mà kinh thiên động địa cũng có. (là mấy vụ nc bằng chân tay ý mà).
– Ê, thằng Cún của mày kìa Gấu ơi! – Nhỏ Chins la toáng lên khiến nhỏ Gấu đang ăn hạt ô mai ngon lành xít nghẹn.
– Đâu… đâu hả mày?
– Dưới tầng ý!
– Uk nhỉ? Đúng em Cún hát hay của tao rùi. (Cún là cậu trai học khối 10 mới vào trường, hát hay kinh khủng, có fan hâm mộ là rất nhiều bạn gái cùng khối và cũng nhìu chả kém mấy chị khối trên, trong đó có cả nhỏ Gấu chanh chua nữa.)
– Khiếp quá, chắc gì em nó đã bít bà mà kêu của tao mới sợ chứ. Của khối em trong trường rùi. – Nó cắt ngang cơn tự sướng của con bạn.
– Èo èo, kệ chứ. Sau này em là của tao là đc, cưng nhỉ? – Nhỏ quay sang con Chins làm nó giật cả mình.
– Khiếp quá, nhìn mặt dê kinh khủng. Kêu tao hám trai mày còn hám hơn cả tao! – Nhỏ Chins nhăn mặt nhăn mũi, và cái mỏ lại chu ra…. nhưng iu cực kì.
– Mà em ấy lảng vảng ở khu sân khối mình làm gì nhỉ? – Nó vừa dứt lời đã bị nhỏ Gấu lườm cho xém da mặt.
– Sao mày lại nói thế với em Cún của tao hả? Thích chít ko?
– Đâu chỉ có mỗi em Cún của mày, đầy em khối 10 kìa. – Nhỏ Chins vừa giơ tay chỉ thì tiếng nhỏ lớp trưởng đã oang oang:
– Lớp mình ơi, xuống sân học thể dục thôi. Hum nay tụi mình học chung với các em lớp 10a3 đó. Có em Cún đẹp trai đấy! – Lũ con gái hét kinh hoàng, như mún sập cả cái tầng ba vì những bước chân vịt bầu chạy uỳnh uỳnh trên cầu thang xuống sân tập. Trong đó, nhỏ Gấu dẫn đầu đàn!
….
– Ê nhóc, bít bọn chị ko? – Nhỏ Gấu, vỗ vai thằng nhỏ như đúng rùi.
– Biết chứ ạ! Chị là Gấu, chị này là chị Chins. Còn chị là chị Cỏ, thường xuyên đi học muộn! – Ba cô nàng thầm nghĩ: “Ko ngờ mình lại nổi tiếng thế! kekekeke”.
– Ko ngờ nhóc cũng biết bọn chị đấy. Thế có biết fan hâm mộ cuồng nhiệt của mình là ai ko? – Nó nháy mắt hỏi.
– Nếu là chị thì tốt quá!
– Èo…… èo……….nhầm hàng rùi em. Chị ko có phước đó. Mà là bà chị Gấu này của em cơ. – Trời ơi, nhìn nhỏ Gấu thẹn mới dễ sợ chứ, cái mặt nó cùng với cái mồm thì chỉ làm cho người ta thẹn sợ thôi chứ giờ nó lại thẹn mới kinh. Đúng là: Y-R-M-L. (yêu rồi mà lại!)
– Ơ anh Vũ, anh chuyển về trường này à? – Thằng Cún mặt tươi roi rói khi nhìn thấy Huy Vũ. “Hai người này quen nhau à?” Ba cô nàng ngẩn tò te.
– Uk, mới chuyển đc gần tuần. Học ở đây à? A mấy vậy?
– 10a3. Còn anh.
– 11a13.
– Cùng lớp hội chị Cỏ à?
– Uk, cùng bàn nữa đó. Cỏ nhỉ?
– Mệt!
– Thế té ra tất cả đều biết nhau. Hì hì… – Thằng nhỏ cười duyên thế ko bít.
– Thế vẫn hát hả?
– Hì hì…
– Là hotboy khối 10 đó ông! – Nhỏ Gấu giới thiệu luôn. Vâng, biết là hót rùi. Khổ lắm, nói mãi!
– Vậy à? Đúng là thằng đệ anh!
– Thì Huy Vũ giờ cũng là hotboy trường rùi mà. Vừa về chưa đc một tuần mà bao nàng đã kháo nhau bình chọn ông rùi đấy! Có cả tui nữa đó. Hì hì…. Sắp đánh đổ anh Việt Ku đẹp trai nhứt trường rùi. Sướng ná! – Nhỏ Chins hào hứng. Thằng Cún chợt biến đổi sắc mặt.
– Anh Vũ, ra kia em bảo cái này. Hì hì… (cười lắm thế! Biết có răng khểnh cười duyên rồi, khổ, khoe mãi!) Sr ba bà chị xinh đẹp nhá.
….
– Gì hả Cún?
– Em nghe thằng bạn em bảo, tí về có vụ oánh thằng mới chuyển về trường của hội thằng Việt Ku. Nó là hotboy trường, thấy bảo có thằng mới đến ngấp nghé cái danh hiệu hotboy số 1 của nó. Em ko biết lại là anh đấy.
– Vậy à? Lại có kịch vui xem rùi đây.
…
– Em đã về thưa ba bà chị xinh đẹp!
– Thầy ra rồi kìa, đứng đó mà chém gió! – Thằng Cún nhảy vào đứng chen giữa nó và nhỏ Gấu. – Cho em đứng cùng ná! hì hì… (có người sướng điên!)
– Thằng Cún nói gì với ông thế? – Nhỏ Chins quay hỏi Huy Vũ.
– Chuyện đàn ông con trai ý mừ. Cún nhỉ?
– Oh… Yes sờ……
– Trật tự đi nhóc, đứng cùng chị Gấu ko phải phởn thế đâu! – Nó định chém nhỏ bạn.
– Ko, đứng cùng chị mới phởn thế chứ! kekekekeke (Thua luôn!)
****
Huy Vũ vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy gần chục thằng trông có vẻ “du côn đầu đường xó chợ” thuộc típ “cao to đen hôi” đứng chờ sẵn. Trong đó nổi bật có thằng trông có vẻ khá khẩm nhất, style cũng ổn, mặt mũi cũng thuộc dạng điển sờ trai. Chắc là Việt Ku rùi.
Cỏ ko biết là mọi người có thíck truyện này ko nữa. Có lẽ Cỏ post nốt lần này rồi thôi ko post nữa vậy! Dẫu sao cũng cám ơn mọi người nhiều!
– Thằng kia, mày là thằng Huy Vũ học 11 mới chuyển về đúng ko? – Việt Ku hếch cái mặt tinh tướng đầy vẻ kiêu ngạo lên hỏi.
– Uk, là tao. Sao? – Huy Vũ cũng ko kém, nhưng lại là vẻ mặt bất cần đời.
– Sao hả? Mày trông cũng ổn đó. Biết vì sao tụi tao đứng đây ko?
– Cũng chưa rõ cho lắm. Mày nói thử tao nghe.
– Mày cũng ghê nhỉ. Tao gặp mày hôm nay là muốn xử mày vì dám thích chơi trội, mới vào trường mà ko biết điều. Mày có biết tao là ai ko?
– Thế mày nghĩ tao cần phải biết mày à? – Huy Vũ cười khẩy.
– Thằng chó này. Mày chán sống hả con?
– Chắc ko bằng mày.
– Mẹ thằng này! Bố mày tức rùi đó. – Thằng Việt Ku định lao tới.
– Khoan! – Bình thản đến dễ sợ – Mày thích solo tao với mày… Hay chơi hội đồng?
– Sợ rồi à? Chơi hội đồng mới vui chứ! – Thằng Việt Ku tinh tướng, nở nụ cười đểu kinh khủng. Khác hẳn với cái nụ cười đầy thuốc mê mà hàng ngày nó vẫn nở khiến lũ con gái trong trường đổ như rạ.
– Mày nghĩ vậy à? Thích thì tao chiều.
– Thằng chó! Bọn mày đánh chết nó cho tao! – Nhất thời cả lũ gần chục thằng xông lên, gậy gộc cầm chắc trong tay. Mọi người (toàn học sinh trong trường) vội né sang hai bên. Ai cũng rợn người bởi những cái sắc mặt đằng đằng sát khí, chắc chắn sẽ nện những cú đòn dã man nhất, đau đớn nhất lên thân xác của kẻ đang nhếch méch cười bình thản phía trước.
– Bọn chó kia dừng lại! – Tiếng quát to từ đằng sau khiến lũ người phía trước phải giật mình quay lại. Đông! Một đống người mặt mũi lạnh tanh, phải gần 30 chục thằng. Đều là dân chơi, dân có máu mặt cả. Và đồ nghề mang theo toàn những cây phớ dài, gậy to. Bọn Việt Ku sắc mặt chợt tái xanh, tay vẫn nắm chắc gậy mặc dù run lắm.
– Tao đã bảo rùi. Tao đã cho mày cơ hội, nhưng mày đã ko biết nắm lấy. Thích đánh hội đồng chứ gì? Giờ tao chiều ý mày. – Quay sang phía anh em – Chơi đẹp, ko dùng phớ, gậy thôi! – Huy Vũ vừa dứt lời thì đồng loạt anh em xông lên, đánh tới tấp vào lũ người thích “sấc” và thích “chết”!
Nhưng tiếng gậy nện vào người hòa cùng những tiếng chửi bới thậm tệ. Đến cả mình đồng da sắt cũng phải khụy xuống bởi cái quyền uy và sức mạnh ghê gớm của những cây gậy gỗ không mắt. Chứ đằng này lại là da thịt người. Liệu ai có thể chịu nổi?
Huy Vũ đỡ lấy cú giáng gậy của Việt Ku, giựt mạnh. Cây gậy rơi xuống đất. Việt Ku định cúi xuống nhặt, ngay lập tức Huy Vũ nắm lấy cổ áo hắn nhấc lên và đấm túi bụi vào mặt, mũi… Những dòng máu nhỏ chảy dài… ướt thẫm cổ áo. Trên khóe miệng, từ trong mũi và khóe mắt…. Chưa đã, cậu lên gối. “Hự!” Việt Ku ngã lăn ra đất, ôm bụng quoằn quoại.
Trận chiến kết thúc, dưới đất gần chục thằng con trai nằm gục. Thằng Cún cúi xuống, nhấc cổ áo thằng Việt Ku lên:
– Mày động vào ai ko động, đi động vào Vũ Lửa là mày chết rồi. Hôm nay là đòn cảnh cáo, lần sau còn thích chết nữa thì cứ bảo một tiếng.
– Thôi, đủ rồi. Giải tán! Đi ca hai nhá anh em, hôm nay tôi bao! – Huy Vũ chỉnh lại cái cổ áo, rồi ra hiệu cuộc vui đã kết thúc.
Cả lũ người hả hê. Bỏ lại sau lưng mình những thằng “bựa” tội nghiệp đang đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. (Đau và Nhục!) Mọi người xúm lại ngày càng đông, người lớn thì lắc đầu, học sinh thì khối người hả hê vì được chứng kiến những pha đánh đẹp, hay an ủi được bản thân coi như có người trả thù cho mình vì đã từng là nạn nhân trong cái trò đấm đá gây sự của Việt Ku. Còn có khối nàng thì thẫn thờ vì thần tượng của mình lại bi đát đến thế, cái khuôn mặt đẹp trai giờ bị thay thế bằng những vết trầy xước, bầm dập… và mang một màu của máu!
Một ngày tan trường ko bình yên. Đâu đó, văng vẳng những từ chua xót. Có phải chăng là BẠO LỰC HỌC ĐƯỜNG?
Nó vừa về đến nhà. Cô Năm ko còn hớn hở hay thông báo tình hình của bà chủ như mọi lần mỗi khi nó về nhà. Một không khí ảm đạm bao trùm khắp ngôi biệt thự. Con Kin lông xù cũng thôi ko lon ton chạy ra vẫy đuôi, rồi ngửi khắp người nó như mọi khi.
– Cô Năm, ở nhà có chuyện gì à?
-… – Sự im lặng đến dễ sợ. Nó linh tính có điều chẳng lành. Nó lao vội vào nhà.
….
Mẹ nó, bố nó đang ngồi trên ghế. Hình như đang chờ nó thì phải. Mắt mẹ nó ngấn lệ. Còn bố thì khuôn mặt nặng nề, vẻ buồn bã, tuyệt vọng chẳng thể giấu nổi.
– Bố! Mẹ! Có chuyện gì vậy?
– Con ngồi xuống đi…. Bố có chuyện muốn nói với con.
Nó quoẳng cái cặp xuống nền nhà, bước vào bàn và ngồi xuống.
– Có chuyện gì vậy? Con… con chả hiểu gì cả!
– Công ty của bố đã bị phá sản!
– Bố nói cái gì? – Nó bật dậy khỏi ghế. – Bố đùa à? Sao…. sao lại phá sản chứ? Công ty vẫn hoạt động tốt mà!
– Bố ko biết phải giải thích với con thế nào nữa. Bố…. bất lực!
– Con ơi!… Bố con sắp phải đi tù rồi! – Mẹ nó khóc nấc lên.
– Đi tù? Sao phải đi tù chứ? – Nó gào lên và bật khóc.
– Bố con ko đủ tiền trả nợ. Mẹ… mẹ con mình biết sống ra sao đây?
Nó chạy lại, lay người bố nó:
– Con ko tin… Con ko tin…. Bố… bố ơi! Con ko muốn bố phải đi tù….. Mà nhà mình nhiều tiền lắm mà. Tại sao lại ko có tiền trả nợ?…. Con ko hiểu!
– Tại bố đã đầu tư tất cả vốn liếng vào sự lựa chọn sai lầm của mình. Con ko hiểu đâu. Bố nó vò đầu bứt tai. – Bố là kẻ vô dụng. Bố làm khổ hai mẹ con con.
– Ko! Ko phải thế! – Nó ôm chầm lấy bố nó khóc nức nở.
– Con phải cứu bố con! – Mẹ nó chợt quay sang, lay người nó. – Bố con ko thể đi tù đc! Con gái ơi, tất cả chỉ nhờ có con! Mẹ xin con đấy!
– Mẹ! Mẹ nói gì? Con… con ko hiểu. Cứu bố ư?…. Bằng cách nào? Nếu con cứu đc bố thì mẹ nói đi… nói đi….
– Ông bạn bố con, sẵn sàng đứng ra trả hết nợ lần cho bố con. Nhưng với một điều kiện….
….
– KOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO! Tại sao…. Tại sao lại phải như vậy?….. Tại sao chứ? Con ko muốn!….. Con còn quá nhỏ mà! Như thế thật bất công với con – Nó quỳ dưới đất, lay chân mẹ nó – Mẹ ơi, con ko muốn đâu! Con xin mẹ đó! Đó ko phải là sự thật phải ko mẹ?…… Mẹ nói đi…..! – Nó hét lên, nước mắt giàn rụa. Nó ko tin nổi những gì mẹ nó vừa nói. Ko… ko thể có chuyện đó được. Tất cả ko phải là thật! Đúng ko? Nó ko biết!
– Bố xin lỗi con! – Bố nó gục đầu xuống bàn.
– Mẹ biết như thế thật tàn nhẫn với con. Nhưng chẳng lẽ con có thể đứng yên nhìn bố con phải đi tù sao?
– Ko… Ko phải thế! Con…. Con ko tin! – Nó hét lên rồi bỏ chạy khỏi nhà. Nó muốn chạy chốn. Chốn cái sự thực chua xót vừa xảy đến với gia đình và với nó kia. Chạy chốn! Nó đang nghĩ tới cái gì? Nó đang nghĩ, nó tuyệt vọng, mọi thứ như một mớ hộn lộn… và nó ko biết thoát ra kiểu gì. Lối thoát ư? Hình như ko có lối thoát cho nó!
Nó lang thang một mình trên đường. Chiều tà đã buông xuống,từng cơn gió lạnh rít qua da thịt, luồn lọi vào mái tóc nó khiến chúng rối lên, phơ phất và yếu đuối trước cơn gió lạnh. Đôi chân nó mệt mỏi rã rời, cái miệng khô khốc và đôi mắt sưng híp.
Nó dừng lại trên dòng sông Cầu, nhìn màu nước sông chẳng trong xanh cho lắm, đâu đó còn có vài cái rác trôi lên đênh. Nó thẫn thờ nhìn vào vô định. Một khoảng không tối mù (mặc dù trời vẫn còn chưa tối hẳn, vẫn đủ để nhìn thấy rõ mọi vật!).
“-Ông ấy hứa sẽ giúp bố con trả nợ, nhưng với một điều kiện: Con phải làm vợ hai của ông ấy!”
Nước mắt nó lại trào ra, thấm xuống khoé môi, mặn chát và đẫm mùi cay đắng. Nó mới hơn 16, nó còn chưa cả được biết mùi vị yêu là gì. Vậy mà giờ đây, nó phải làm vợ người ta ư? Chưa kể người đó còn đáng tuổi bố nó! Ko! Như thế thật phi lý, thật bất công và quá tàn nhẫn với nó.
Chẳng lẽ ông trời lại có thể đối xử với nó như thế sao? Cùng một lúc, biến nó từ một đại tiểu thư quậy phá nhưng hồn nhiên vô tư, được sống bên một mái ấm hạnh phúc, đầy đủ, có cha mẹ yêu thương, giờ thành một đứa con có cha sắp phải đi tù, gia đình ly biệt hay đau đớn hơn đó là đánh đổi cả hạnh phúc của đời mình để cứu cha, cứu gia đình.
Cái hạnh phúc ấy sẽ là những ngày nó phải sống ra sao? Nó còn quá nhỏ. Nó còn chưa được sống hết với cái thời mộng mơ của mình cơ mà! Ko… ko thể! Ông trời đã ko thương nó chả nhẽ đến cả bố mẹ nó cũng ko thương nó ư? Bố mẹ thương nó lắm mà! Yêu nó lắm mà! Vậy tại sao lại ép nó phải lựa chọn, phải nghe theo cái điều kiện quoái đảng và ác thú này?
Nó tuyệt vọng và đau đớn. Nó muốn được giải thoát. Một cách nhẹ nhàng nhất. Dòng nước vẫn chảy nhưng ko phải là êm đềm mà cuộn nước mạnh lắm. Có lẽ sẽ giúp nó giải thoát nhanh! Dòng sông chẳng sạch sẽ gì nhưng chắc chắn sẽ sạch hơn chán cái xã hội này. Nhảy xuống. Chỉ một cái nâng mình thôi mà. Nước lạnh ư? Nó sẽ ko kịp cảm nhận đâu! Vậy thì còn chờ gì nữa. Nó sẽ được giải thoát. Nó ko phải đối mặt với cha mẹ, với đôi mắt nặng chịu nỗi buồn của bố, và những dòng nước mắt nghẹn ngào, cầu xin nó của mẹ! Mắn và đắng thật! Lệ lại thấm khoé môi nó! Gío thổi ngày một lạnh hơn. À ko, mát mới đúng. Giúp nó sua bớt đi cái căng nóng của da mặt, cái cay xè của đôi mắt mỏi mệt vì đã khóc quá nhiều.
Nó nhớ tới nhỏ Chins và Gấu. Chúng nó chắc sẽ khóc nhiều lắm. “Thôi, hãy hiểu cho tao! Nếu là tao chắc chúng mày cũng lựa chọn cách này thôi! Vắng tao chúng mày đừng buồn nhé!…. Mà việc gì phải buồn hay nhớ nhung. Cái con Cỏ tính cách cục cằn, thô lỗ thiếu gì trên đời, chết đi một nguời cũng chả sao!… Hì….. Chết! Chắc chẳng đau đâu!….”
Đôi mắt nó từ từ nhắm lại, nó thấy người mình nhẹ lắm. Rướn người về phía trước, thả mình và… nhảy thôi!….
– You đang làm gì đấy? Muốn chết à! – Một đôi bàn tay con trai quen thuộc nắm lấy người nó giựt mạnh về đằng sau. Nó mở mắt. Đúng là Huy Vũ. Vài giây trước trong đầu nó hiện lên hình ảnh cậu khi cái chạm mạnh của đôi tay cậu lên người nó.
– Buông tôi ra. Sao ko cho tôi đc chết hả? – Nó gào lên, đôi mắt lại ướt đẫm lệ.
– You điên à? Sao lại muốn chết!
– Ông ko hiểu đc đâu! Làm sao ông hiểu đc chứ! Chỉ có chết tôi mới giải thoát đc sự giành buộc của cái cuộc đời bất cay nghiệt này thôi. Tôi mệt lắm!… Tôi ko đủ sức đâu! – Giọng nói nó yếu dần, vang vào khoảng ko rộng lớn.
– You ko đc chết. Dù có chuyện gì cũng ko được nghĩ đến cái chết. Biết chưa?
-… – Nó bất chợt khóc nấc lên, ôm chầm lấy Huy Vũ mà nức nở. Nó khóc, cứ khóc và khóc hoài…. Trời đã tối hẳn, những ánh sáng của đèn điện, của trăng, của phố xá… chiếu rọi xuống lòng sông lấp lánh một thứ ánh sáng lung linh và huyền ảo.
****
“Ục, ục… ục…” – Tiếng bụng nó sôi lên sùng sục.
– Tôi đói quá. Từ trưa đến giờ chưa ăn gì. Hì… ông mời tôi một bữa ná! – Mắt vẫn còn sưng húp và chưa ráo lệ! Mới phút trc còn muốn chết thế mà giờ vẫn biết là mình cần ăn… và để sống!
– Bó tay với you. Uk, cũng tối rồi, ăn cơm tối là vừa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!