Đi ra mắt đi ba ba - Gia hỏa này thật sự càng ngày càng không muốn mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Đi ra mắt đi ba ba


Gia hỏa này thật sự càng ngày càng không muốn mặt



Hạ Hà ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, hơi trầm mặc, thản nhiên nói: “Ta, là tẩu tử của hắn.”

Sở Yên Nhiên lại hỏi: “Lão công của ngươi là ca ca của Dương Tiểu Quang sao?”

“Không phải lão công, là bạn trai. Cũng không phải anh ruột, chỉ là huynh đệ kết bái của Dương Tiểu Quang ” Hạ Hà bình tĩnh nói.

“Nha. Thật có lỗi, lại hỏi hỏi người một cái vấn đề rắc rối của người”

“Không có gì.” Ánh mắt Hạ Hà lại quay về :”Đóa Đóa làm sao có số điện thoại của ngươi?”

“Nữ nhi của ta nói cho Đóa Đóa biết, nữ nhi của ta cùng nữ nhi của Dương Tiểu Quang là bằng hữu.” Sở Yên Nhiên nói.

“Sở tổng đã kết hôn?”

“Không có kết hôn, nhưng có một cái nữ nhi, giống như Dương Tiểu Quang, ta cũng là mẹ độc thân.” Sở Yên Nhiên nói.

“A, thì ra là thế.”

Hạ Hà lộ ra một tia thư giãn mỉm cười.

” Nữ nhi của Sở tổng nhất định cũng rất xinh đẹp a?” Hạ Hà mỉm cười nói.

“Xinh đẹ, rất là xinh đẹp, chỉ là có chút da.” Sở Yên Nhiên có chút bất đắc dĩ.

Hạ Hà cười cười nói: “Tiểu hài tử cũng rất da.”

“Đúng.” Lúc này, Sở Yên Nhiên lại nói: “Vì sao phụ mẫu Dương Tiểu Quang lại không tới đón đứa bé?”

“Phụ mẫu Tiểu Quang a. . .” Hạ Hà khẽ thở dài, sau đó mới nói: “Năm ngoái, phụ thân tiểu Quang mang Đóa Đóa đi ra ngoài chơi, kết quả Đóa Đóa vô ý rớt xuống sông. Mặc dù cuối cùng Đóa Đóa cũng không có chuyện gì. Nhưng bởi vì chuyện này, tiểu Quang cùng phụ thân cãi nhau rất lớn. Phụ thân hắn trong cơn tức giận liền về nhà. Bởi vì thân thể thúc thúc không tốt lắm, cho nên mẹ tiểu Quang, thật ra là mẹ kế, cũng trở về quê chăm sóc thúc thúc.”

“Ách, nguyên lai là như vậy a.”

Hạ Hà dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Tiểu Quang kỳ thật rất cực khổ, 19 tuổi bỏ học nuôi con gái, trong đó chua xót khổ cay, không có mấy người có thể hiểu.”

Sở Yên Nhiên cảm xúc có chút phức tạp.

Nàng cũng là bà mẹ đơn thân cho nên cũng biết làm một cái ba ba độc thân cũng không dễ dàng, nhưng đây cũng không phải là cớ để người đi đùa nghịch lưu mạnh a.

Nghĩ đến Dương Tiểu Quang cản đường đùa giỡn nàng, lại cưỡng hôn, hơn nữa còn bóp ngực, Sở Yên Nhiên liền hận không thể đem Dương Tiểu Quang hành hung một trận.

Chỉ bất quá, giờ phút này, nàng cũng không có nói gì.

Sở Yên Nhiên cũng nhìn ra một chút.

Tình cảm của Hạ Hà đối với Dương Tiểu Quang cũng không đơn giản như bề ngoài.

Chỉ là, Sở Yên Nhiên cảm thấy, Hạ Hà chắc chắn bị Dương Tiểu Quang lừa gạt, nàng còn không biết bản tính thật sự của Dương Tiểu Quang.

“Tên Dương Tiểu Quang cũng quá có thể ẩn tàng đi! Hạ Hà biết hắn nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có phát hiện ra bản tính của hắn ?”

Sở Yên Nhiên nhìn Hạ Hà một chút, đột nhiên lại nói: “Hạ tổng, còn có chuyện gì quên nói cho ngươi.”

“Ừm?”

“Ta hiện tại là hàng xóm của Dương Tiểu Quang, Dương Tiểu Quang là thuê phòng ở của người a?”

Hạ Hà lại sững sờ, nửa ngày sau mới nói: “Ách, đúng thế.”

“Vậy chúng ta cũng là hàng xóm.” Sở Yên Nhiên cười cười nói: “Xem ra chúng ta vẫn rất có duyên.”

Hạ Hà khóe miệng giật giật, sau đó mới nói: “Ta bình thường cũng không ở đó.”

Sau đó, nàng lại đem ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ xe, không có nói cái gì.

Một lát sau, hai người cùng đi đến trung tâm huấn luyện dương cầm.

Dương Đóa Đóa đang lẻ loi ngồi trong đại sảnh.

“Đóa Đóa.” Hạ Hà đi qua.

Dương Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn Hạ Hà một chút, chạy như bay đến: “Dì.”

Hạ Hà ôm lấy Dương Đóa Đóa, trong mắt đều là cưng chiều: “Đóa Đóa, không ai đón ngươi, tại sao không gọi điện thoại cho ta?”

Trong giọng nói của nàng mang theo một chút xíu u oán.

“Ba ba nói, chúng ta không thể luôn làm phiền dì được.”

Hạ Hà trừng mắt: “Cha ngươi nói đều nói nhảm. Ta sẽ không chê phiền phức đâu.”

“Thế nhưng . . .” Lúc này Dương Đóa Đóa nhìn tới Sở Yên Nhiên, con mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên bị Dương Đóa Đóa nhìn để tâm lý có chút hoảng loạn, nàng hít sâu, sau đó mỉm cười nói: “Ta là mẹ của Thi Kỳ.”

“A, cảm ơn ngươi đã tới đón ta.”

Dương Đóa Đóa mặc dù đầu xác thực không bằng Sở Thi Kỳ, không có nhận giáo dục như quý tộc, nhưng nha đầu này vẫn rất lễ phép.

Nhìn mắt to đơn thuần của Dương Đóa Đóa, Sở Yên Nhiên nội tâm có chút rung động mà không hiểu vì sao.

“Có thể vì con mắt của nha đầu này rất giống với Thi Kỳ đi. Thật sự là không thể tưởng tượng được, loại lưu manh kia vậy mà có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp lại hiểu chuyện như thế, đây nhất định là di truyền của mẹ nàng ! Nói đến mẹ của Dương Đóa Đóa. . .”

Sở Yên Nhiên nhớ tới nàng đã từng hỏi Dương Tiểu Quang, nhưng Dương Tiểu Quang chỉ là thở dài, nói một câu ‘Một lời khó nói hết’, cũng không trả lời cho nàng.

Mặc dù Sở Yên Nhiên rất hiếu kì, nhưng nếu là chuyện bí mật của người khác, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.

Dù sao đây cũng là chuyện của người khác.

Lúc này, Hạ Hà lại nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Dương Đóa Đóa cùng Sở Yên Nhiên đều gật đầu.

Sau đó không lâu, ba người liền lái xe trở lại nhà của Dương Tiểu Quang.

“Gia hỏa này rốt cuộc đi đâu rồi? Liền nữ nhi cũng quên đón!” Hạ Hà phàn nàn nói.

“Chắc là có việc gấp gì đó.” Sở Yên Nhiên nói.

Lúc này, Bỗng nhiên có động tĩnh bên phía hồ bơi.

Hạ Hà lập tức đi tới bể bơi, mà Sở Yên Nhiên cũng đi theo.

Đến bên bể bơi, Hạ Hà nhìn qua, mặt lập vẻ mặt chuyển thành tức tối.

Dương Tiểu Quang đang nhắm hai mắt nằm trong bể bơi, quan trọng nhất vẫn là lõa thể!

“Dương Tiểu Quang! Ngươi đang làm cái gì?” Hạ Hà mặt đen nói.

Dương Tiểu Quang mở mắt ra, nhìn Hạ Hà một chút: “Ờ, Hạ Hà mỹ nữ, ngươi trở về a. Muốn bơi lội không?”

“Bơi ngươi cái quỷ a! Trước tiên đem quần áo mặc lên!” Hạ Hà cả giận nói.

Dương Tiểu Quang lúc này mới ý thức được..

“A, thật có lỗi, thật có lỗi.”

Dương Tiểu Quang vội vàng từ trong bể bơi đi lên.

Mà, Dương Tiểu Quang cũng phát hiện Sở Yên Nhiên cũng đang đứng đó.

“Hê lô, Sở tổng, buổi trưa vui vẻ.” Dương Tiểu Quang lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Sở Yên Nhiên đồng dạng một mặt tối, không để ý Dương Tiểu Quang.

Hạ Hà từ phía sau một cước đá vào Dương Tiểu Quang : “Ngươi nhanh đi mặc quần áo cho ta!”

Dương Tiểu Quang xấu hổ chạy đi.

Dương Tiểu Quang rời đi, Hạ Hà mới lại nói: “Gia hỏa này thật sự là càng ngày càng không muốn mặt. Nữ nhân nào coi trọng hắn, vậy chắc chắn là mắt mù.”

Nói xong, Hạ Hà lại nhìn Sở Yên Nhiên một chút.

Sở Yên Nhiên khóe miệng hơi đánh.

Nàng há có thể không biết ý tứ của Hạ Hà sao?

Bên ngoài là đang mắng Dương Tiểu Quang, nhưng kỳ thật là nói cho mình nghe.

“Ai, Hạ Hà suy nghĩ nhiều rồi. Loại lưu manh không muốn mặt này, bản tiểu thư coi như mắt mù cũng sẽ không nhìn hắn.”

Một bên khác.

Dương Tiểu Quang rốt cục lấy lại tinh thần.

“A, không tốt, quên đón Đóa Đóa!”

Hắn hoàn toàn đắm chìm trong nghiên cứu thân thể cho nên cũng quên chuyện khác.

Bất quá, khi hắn mặc quần áo lao ra đã thấy Đóa Đóa đang nhảy dây trong sân.

“Xem ra là Hạ Hà đem Đóa Đóa đón trở về.”

Dương Tiểu Quang thở phào, lập tức, tâm hắn nghĩ lại thân thể mình.

Hắn vừa rồi tại bể bơi cũng không phải là bơi lội, mà là đang nghiệm chứng thân thể của mình đến cùng có thể hấp thu bao nhiêu nước.

Nhưng mà, thí nghiệm kết quả để Dương Tiểu Quang vô cùng bất ngờ.

Thân thể của mình hình như là một cái động không đáy, vô luận hấp thu bao nhiêu nước, cũng hoàn toàn không có giới hạn.

Chỉ là, hấp thu nhiều như vậy, Dương Tiểu Quang vẫn không phát hiện thân thể của mình có thay đổi gì, không mạnh mẽ lên, cũng không có biến cường tráng.

“Chẳng lẽ hấp thu nước còn chưa đủ nhiều?”

Dương Tiểu Quang đang thầm nghĩ, Hạ Hà cùng Sở Yên Nhiên cũng đi tới. . .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN