Đi ra mắt đi ba ba - Người thích hắn sao ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Đi ra mắt đi ba ba


Người thích hắn sao ?



Trong bồn tắm lại không còn một giọi nước ?

Dương Tiểu Quang kiểm tra chỗ lỗ thoát nước, vẫn y nguyên còn đóng kín, không có khả năng rỉ nước.

Vậy nước trong bồn tắm đâu ?

Chuyện quỷ dị này để Dương Tiểu Quang cảm thấy có chút rùng mình.

“Chẳng lẽ có người lén trộm nước trong bồn xả đi ? Thế nhưng mà, mình không hề nghe thấy âm thanh gì. Quan trọng hơn là, phòng vệ sinh vẫn còn khóa cửa!”

Dương Tiểu Quang càng nghĩ càng tê cả da đầu.

“Ừm?”

Lúc này, Dương Tiểu Quang nhớ tới cái gì.

“Nói đến, hình như lúc trước tắm rửa hình như sẽ mất một chút nước. Bất quá, trước kia ngâm nước không lâu, cho nên cũng không để ý lắm.

Dương Tiểu Quang xoa xoa lông mày, lại trầm tư một hồi.

Một chút sau, hắn nghĩ đến cái gì, mở to hai mắt.

“Chẳng lẽ thân thể của mình có thể hấp thu nước ? Nhưng bồn nước lớn như thế này, mình cũng có thể hấp thu hết sao ?”

Dương Tiểu Quang ngó ngó thân thể, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ nào phình ra.

Nếu như nước trong bồn bị mình hấp thu, như vậy, nước đâu ?

Vì kiểm tra ý nghĩ của mình, Dương Tiểu Quang lại xả một ít nước vào bồn, sau đó lại nằm trong bồn tắm.

Sau đó, Dương Tiểu Quang liền bắt đầu quan sát.

Mười phút sau, Dương Tiểu Quang phát hiện, nước trong bồn chỉ còn lại một phần mười.

“Cái này. . . Chẳng lẽ mình thân thể của mình có thể hút nước thật sao ? Vậy hút xong nước có tác dụng gì không ?”

Mà lúc này ở lớp huấn luyện dương cầm, Đóa Đóa đang chờ Dương Tiểu Quang đến đón.

Một nhân viên bảo vệ đi tới: “Đóa Đóa, không liên lạc được cho ba ba của người. Ngươi còn nhớ số điện thoại của ai khác không ?”

Dương Đóa Đóa gật gật đầu: “Ta còn biết số của cô cô.”

“Vậy ngươi gọi điện thoại cho nàng, để nàng đến đón ngươi a?”

Dương Đóa Đóa do dự một chút, sau đó nói: “Nhưng mà, hôm nay đại cô cùng tiểu cô đều có việc.”

“Vậy làm sao bây giờ ?”

Dương Đóa Đóa ngẫm lại, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: “A, ta còn biết một người.”

——

Bệnh viện Cửu Châu, văn phòng chủ tịch.

“Sở tổng, bên ngoài hình như có tin đồn.” Một nữ nhân chừng ba mươi tuổi nói.

Nữ nhân này chính là một trong hai nữ nhân lúc trước cùng Sở Yên Nhiên đi báo cảnh sát.

Nàng gọi Triệu Đình Đình, là một trong các trợ lý của Sở Yên Nhiên.

“Tin đồn gì?”

“Bọn hắn đang chờ Sở tổng sẽ chọn một thư ký trong bọn họ.”

Đang đọc tài liệu Sở Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Đình Đình, hiếu kỳ nói: “Bọn hắn vì sao lại có suy nghĩ này?”

“Hình như bởi vì giám đốc Hạ Hà. Ba năm trước đây, khi vừa mới đến bệnh viện làm việc, chọn một bảo an làm thư ký của nàng.”

Sở Yên Nhiên trợn mắt một cái: “Cái này lại cũng không phải truyền thống gì, Hạ Hà làm như thế, không có nghĩa ta cũng sẽ làm như vậy.”

“Cho nên nói bọn hắn thật sự là nghĩ nhiều.” Triệu Đình Đình khẽ cười nói.

Trong lòng nàng, thư ký cái việc này trừ nàng ra không còn có thể là ai chứ ?

Sở Yên Nhiên đang muốn nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nàng nhìn lên màn hình, đây là một cái số lạ.

Ấn nút nghe, đầu bên kia truyền tới âm thanh của một nữ nhân: “Ngươi tốt, ngươi là người nhà của Dương Đóa Đóa sao?”

Sở Yên Nhiên sững sờ: “Dương Đóa Đóa?”

Nội tâm của nàng suy nghĩ: “Hình như, nữ nhi của Dương Tiểu Quang tên Dương Đóa Đóa thì phải ?”

Lúc này, đầu bên điện thoại truyền tới thanh âm của một nữ hài: “Ngươi tốt, người là mẹ của Thi Kỳ sao ?”

“Ách, Đứng vậy.” Sở Yên Nhiên gật gật đầu.

“Ngươi tốt, ta gọi Dương Đóa Đóa. Ta và ngươi nữ nhi là bằng hữu tốt. Số điện thoại của người là Thi Kỳ nói cho ta.”

“Ừm, ta cũng nghe Tiểu Thất nói.” Sở Yên Nhiên ngừng lại, lại nói: ” Có việc gì sao ?”

“Ta đang ở lớp huấn luyện dương cầm, đã tan học thật lâu, nhưng ba ba vẫn không có tới đón ta, điện thoại cũng gọi không được. Ngươi có thể tới đón ta một chút không? Nếu như không tiện, cũng không sao, ta. . . Ta có thể tiếp tục chờ.” Dương Đóa Đóa có chút rụt rè nói.

“A, cha ngươi không có đi đón ngươi sao?”

“Ừm.”

Sở Yên Nhiên chưa thấy Dương Đóa Đóa bao giờ, nàng chỉ gặp ảnh chụp của Dương Đóa Đó. Nhưng đối với đứa bé này, lại gây cho nàng một cảm giác thân thiết.

Ngay lập tức nàng không do dự, nói ngay: “Được rồi, ta lập tức đi qua, lớp của người ở đâu ?”

” Đường Bình An, trung tâm huấn luyện dương cầm Bác Nhã.” Dương Đóa Đóa nói.

“Tốt, ta đã biết, ta bây giờ liền đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Sở Yên Nhiên nhìn Triệu Đình Đình nói: “Ngươi đi về trước đi.”

“Sở tổng, vậy còn người ?”

“Ta muốn đi đón đứa bé.”

Triệu Đình Đình hai mắt tỏa sáng: “Đại tiểu thư lại mất tích sao?”

Sở Yên Nhiên thở dài: “Làm sao dễ mất tích như vậy? Ta muốn nữ nhi của Dương Tiểu Quang.”

“Dương Tiểu Quang ?” Triệu Đình Đình hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ là thư ký của Hạ Hà sao ?”

“Chính là hắn.”

Sở Yên Nhiên nhìn thời gian, sau đó lại nói: “Ta đang gấp, lần sau lại nói.”

Nói xong, Sở Yên Nhiên liền vội vàng đi ra ngoài.

Vừa tới cửa ra vào, kém chút đụng vào Hạ Hà.

“Sở tổng, xảy ra chuyện gì?” Gặp Sở Yên Nhiên đang vội vàng, Hạ Hà liền hỏi.

“Ách, đi lớp huấn luyện dương cầm đón đứa bé.” Sở Yên Nhiên nói.

Hạ Hà thoáng kinh ngạc: “Thi Kỳ cũng học ở đó sao ?”

Lần này đến phiên Sở Yên Nhiên kinh ngạc.

“Ư?” Sở Yên Nhiên nháy mắt mấy cái, lại nói: “Con của người cũng học ở đó?”

Hạ Hà gương mặt thoáng xấu hổ: “Không phải hài tử của ta, ta chưa có con. Nhưng mà, nữ nhi của Dương Tiểu Quang đang học ở đó.”

“Ách, ta bây giờ chính là đi đón nữ nhi của Dương Tiểu Quang. Tên kia cũng không biết đi đâu, không có đón nữ nhi của hắn, điện thoại cũng gọi không được. . .

“Hạ Hà xoa xoa đầu, sau đó nhìn Sở Yên Nhiên: “Vì sao ngươi muốn đi đón Đóa Đóa?”

“Nàng gọi điện thoại để ta đi đón.”

Hạ Hà: . . .

“Vì sao Đóa Đóa có số điện thoại của người?”

Sở Yên Nhiên nhìn Hạ Hà một chút, sau đó đột nhiên nói: “Ngươi nếu không có việc gì, chúng ta cùng đi dến đó. Trên đường, ta sẽ chậm chậm hàn huyên với ngươi.”

Sở Yên Nhiên cảm thấy, chính mình nói như vậy, Hạ Hà hẳn là sẽ không đi theo.

Nhưng Hạ Hà lại gật đầu.

Sở Yên Nhiên không có cách, đành phải lái xe mang Hạ Hà cùng đi đón Đóa Đóa.

Trên đường.

Sở Yên Nhiên đột nhiên nói: “Hạ tổng biết đường tới lớp huấn luyện dương cầm không ?”

“Biết rõ, hơn nữa còn thường xuyên đi đón. Bởi vì tiểu Quang cũng rất bận rộn, hai vị cô cô của nàng cũng không nhất định có thời gian, cho nên nhiều khi đều là ta đón Đóa Đóa.” Hạ Hà nói.

Sở Yên Nhiên cảm thấy có chút vi diệu.

“Cảm giác, cái này hình như là Hạ Hà cố ý nói cho ta nghe.”

Sở Yên Nhiên hơi trầm ngâm, sau đó lại nói: “Hạ tổng, mạo muội hỏi một câu a, ngươi cùng Dương Tiểu Quang đến cùng. . .”

Hạ Hà hơi trầm mặc, mới bình tĩnh nói: “Bằng hữu. Chúng ta từ tiểu học đã quen biết, cũng hơn mười năm rồi.”

“Ngạch, không tránh được ngươi sẽ để cho hắn làm thư ký của người.” Sở Yên Nhiên chuyển hướng, đột nhiên lại nói: “Ngươi thích hắn sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN