Đi ra mắt đi ba ba - Loại này tiểu thí hài yêu đương có thâm trầm như vậy sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Đi ra mắt đi ba ba


Loại này tiểu thí hài yêu đương có thâm trầm như vậy sao?



Hạ Hà thở dài nói: “Ta nhận được thông báo, bệnh viên Cửu Châu bị người thu mua.”

“Cái gì ? !”

Dương Tiểu Quang kinh ngạc.

Hắn biết Cửu Châu bệnh viện không phải của Hạ Hà, nàng chỉ là người quản lí.

Cửu Châu bệnh viện còn có một người khác làm chủ tịch.

Chỉ bất quá, chủ tịch không hề động tới công viejc, mọi thứ đều do Hạ Hà điều hành.

“Bị ai thu mua?” Dương Tiểu Quang lại nói.

“Tạm thời còn không rõ ràng lắm, Chủ tịch nói, chủ tịch mới sáng hôm nay chín giờ sẽ tổ chức họp hội đồng quản trị, đến lúc đó sẽ tuyên bố bỏ đi một số người tiền nhiệm. Bảo ta chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Ngươi sẽ bị sa thải sao ?”

Hạ Hà nhún nhún vai, cười cười nói: “Đại khái đi. Không phải lão bản nào cũng ưa thích uỷ quyền cho người khác.”

Hạ Hà ngừng lại, lại nói: “Ta không quan trọng,bất kì lúc nào cũng có thể trở về công ty của gia đình làm việc. Nhưng mà, tiểu Quang, ngươi đây ? Muốn hay không cùng ta trở về công ty nhà ta ?”

Dương Tiểu Quang lại trầm mặc xuống.

Hắn biết, nếu như đi theo Hạ Hà đổi nơi công tác, hắn y nguyên có thể cam đoan tiền đồ.

Chỉ là. . .

Dương Tiểu Quang trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Không.”

Thứ nhất, Dương Tiểu Quang hắn cũng đã làm việc tại nơi này bốn, năm năm nên cũng sinh ra tình cảm.

Thứ hai, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất. Hắn không thể lại trốn ở phía sau Hạ Hà. Cũng không phải bởi vì cái gì vấn đề mặt mũi, mà là, theo Dương Tiểu Quang hiểu, công ty của Hạ gia, bên trong cạnh tranh rất kịch liệt, nếu như mình tiếp tục để Hạ Hà giống như ở Cửu Châu bệnh viện che chở cho mình, liền sẽ để đối thủ cạnh tranh nắm được thóp.

Đây là điều Dương Tiểu Quang không muốn nhất.

Hít sâu, cảm xúc bình tĩnh trở lại.

Hắn nhìn Hạ Hà, lại nói: “Ta liền lưu tại Cửu Châu bệnh viện, ở nhiều năm như vậy, có tình cảm. Ngươi sau khi đi, ta khẳng định là không có cách nào lại làm thư ký giám đốc. Có thể, ta lại trở về Bộ an ninh làm bảo an. Nhưng mà, tiền thiếu ngươi,có thể còn muốn đợi một thời gian. Nhưng ta cam đoan, nhất định sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền để mau chóng trả lại ngươi.”

Hạ Hà nhìn Dương Tiểu Quang, không nói gì.

Một lát sau, nàng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không cần bi quan như thế, ta cũng không nhất định sẽ bị khai trừl. Mấy năm này, ta tại Cửu Châu bệnh viện làm cũng không tệ lắm phải không. Hôm nay trước đừng đi làm kiêm chức, thời điểm chín giờ, ngươi bồi ta đi họp đồng quản trị.”

“Được.”

Rời văn phòng Hạ Hà, Dương Tiểu Quang cũng khẽ thở dài.

“Hi vọng chủ tịch mới là người có kiến thức, sẽ không động thủ với đại công thần đi.”

Hắn kỳ thật ngược lại không để mình phải chăng có bị sa thải hay không.

Nhưng hắn lại để ý tới Hạ Hà.

Cho tới nay, Hạ Hà phụ mẫu cũng đang tạo áp lực với Hạ Hà, bảo nàng nhanh về gia tộc làm việc.

Nhưng Hạ Hà một mực lấy Cửu Châu bệnh viện hợp đồng chưa hết hạn mà cự tuyệt.

Nàng không muốn đi về công ty, bởi vì nàng không muốn đối mặt các loại cạnh tranh, đây là sự tình nàng ghét nhất.

Nếu như mất đi cái ‘Hộ thân phù’ này, Hạ Hà liền không có cái gì lý do cự tuyệt yêu cầu của phụ mẫu.

Chỉ có thể vì Hạ Hà cầu nguyện mà thôi.

Nhưng hắn cũng không có cách nào.

Hắn cũng không có tài năng gì, cũng không giúp được Hạ Hà cái gì.

Lúc này, cũng không biết vì cái gì, Dương Tiểu Quang đột nhiên liền nghĩ đến hạt châu thần bí kia.

Dương Tiểu Quang có cảm giác, hạt châu kia hẳn là còn có công năng khác lợi hại hơn, chỉ là hắn không có phát giác a.

Chuyện Dương Tiểu Quang có thể trong nước tự do hô hấp cũng là do hắn phát hiện gần đây.

Chỉ là hắn cũng không biết nên làm cái gì với cái tác dụng này.

Mà bên ngoài, mọi người đều đã biết sự tình bệnh viện bị người mua lại.

Có người nhìn thấy Dương Tiểu Quang, lập tức lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người.

Rất nhiều người đều rất khó chịu với Dương Tiểu Quang, chủ yếu bắt nguồn từ ghen ghét, bọn hắn ghen ghét Dương Tiểu Quang, từ một tên phổ thông bảo an lắc mình hoá trở thành thư ký giám đốc.

Đó cũng không phải là phổ thông giám đốc, đây chính là Hạ Hà.

Tây Kinh trứ danh hào môn thiên kim, là tiên nữ trong lòng rất nhiều nam nhân.

“Hắc hắc, Dương Tiểu Quang lần này xong đời rồi.”

“Khẳng định xong đời a. Chủ tịch mới tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ một cái điếu ti bảo an trà trộn vào lãnh đạo trong bệnh viện.”

Những người này đàm luận không kiêng kị cái gì, căn bản không quan tâm cảm giác của Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang nhìn những người này một chút, biểu lộ bình thản: “Không cần các ngươi nhắc nhở.”

Nói xong, Dương Tiểu Quang liền rời đi.

Mà một bên, sau khi Dương Tiểu Quang rời đi văn phòng, Hạ Hà liền nhận được điện thoại của mẹ.

“Hạ Hà, lúc nào trở về?”

“Có ý gì?”

“Ta nghe nói, Cửu Châu bệnh viện bị người thu mua.”

“Bệnh viện bị thu mua, cùng công việc của ta có ảnh hưởng gì chứ? Ta chỉ là người quản lí. Lão bản là ai cũng không trọng yếu.”

“Ngươi cho rằng lão bản mới còn có thể giống Chủ tịch cũ lại ủy quyền cho người ? Đừng ngây thơ. Nhanh lên trở lại nhà chúng ta. Tới Thiên Thịnh tập đoàn làm, những cái kia muốn bức cha ngươi rời đi ghế chủ tịch, cha ngươi hiện tại áp lực rất lớn, ngươi trở về giúp cha người. Còn có, ngươi cùng Trịnh thu tìm thời gian định hôn đi. Cùng Trịnh gia đạt thành thông gia mà nói, nhà chúng ta tại công ty liền có thể ổn định địa vị.” Hạ mẫu lại nói.

Hạ Hà không nói gì.

“Làm sao? Còn đang suy nghĩ lấy tiểu tử kia?” Hạ mẫu ngữ khí có chút khó chịu: “Hắn cũng đã chết bảy năm, ngươi còn chưa quên hắn đi ? Ta chính là không hiểu rõ, các ngươi năm đó kết giao bất quá là mười lăm mười sáu tuổi, vẫn chỉ là học sinh cấp ba. Loại này tiểu thí hài yêu đương có thâm trầm như vậy sao?”

Hạ Hà không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Nàng ném di động qua một bên, sau đó theo trong ngăn kéo lấy ra một ảnh chụp.

Đấy là một tấm ảnh chụp chung, cũng đã có chút lâu năm.

Ảnh chụp có bảy người chụp chung.

Một lát sau, Hạ Hà nằm sấp trên mặt bàn, thần sắc có chút tiều tụy.

“Vì sao lại biến thành như thứ này chứ ?”

Đúng lúc này, lại có người gõ cửa.

Hạ Hà nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình mình, đem ảnh chụp cất vào, sau đó thản nhiên nói: “Mời vào.”

Cửa phòng làm bị đẩy ra, một cái nam nhân sáu bảy mươi tuổi cùng một cái nữ nhân xinh đẹp đi tới.

“Chủ tịch.” Hạ Hà lập tức đứng lên nói.

Lão giả kia phất phất tay: “Ta đã không còn là lão bản của Cửu Châu bệnh viện, vị tiểu thư này mới là tân chủ nhân của Cửu Châu bệnh viện.”

Nữ nhân xinh đẹp nhìn Hạ Hà, hơi sững sờ một chút, sau đó vươn tay, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi tốt, ta gọi Sở Yên Nhiên.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN