Đi ra mắt đi ba ba - Mẹ của Đóa Đóa đâu ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Đi ra mắt đi ba ba


Mẹ của Đóa Đóa đâu ?



Nhưng mà, mặc dù bị Sở Thi Kỳ hố thảm, có thể nói là danh dự dơ bẩn, nhưng không biết vì cái sao, trong lòng Dương Tiểu Quang không sinh nổi một tia chán ghét với Sở Thi Kỳ.

Có thể là bởi vì nha đầu kia vốn là có ý tốt.

Cũng có thể là bởi vì trên người nha đầu kia có thứ gì đó để người khác không thể sinh nổi chán ghét ?

Tóm lại, sau khi cùng Sở Thi Kỳ gặp gỡ, cuộc đời Dương Tiểu Quang lại thêm một cái hài từ có thể tùy ý trêu chọc hắn.

——

Sở Thi Kỳ bị Sở Yên Nhiên kéo đi, mà Dương Tiểu Quang cũng trở về biệt thự của hắn.

Nói chuẩn xác là, biệt thự hắn thể của Hạ Hà.

Biệt thự ở Thanh Nguyệt vịnh, nơi này là Tây Kinh phú hào căn cứ.

Thanh Nguyệt vịnh tổng cộng có sáu mươi sáu ngôi biệt thự, mỗi một biệt thự giá trị cũng trên ngàn vạn, người ở chỗ này không phú thì quý.

Đương nhiên, Dương Tiểu Quang lại thuộc về dị loại.

Hai năm trước, Dương Tiểu Quang bắt đầu thực hành phương thức ‘Giàu nuôi con gái’ , mỗi tháng trả một vạn để thuê biệt thự này của Hạ Hà.

Hạ Hà cũng không ở nơi này, chỉ thỉnh thoảng sẽ đến thăm Dương Đóa Đóa.

Bình thường biệt thự cũng to như vậy chỉ có hai người Dương Tiểu Quang cùng Dương Đóa Đóa.

Hôm nay, Dương Đóa Đóa bị đại cô của nàng, cũng chính là nghĩa tỷ của Dương Tiểu Quang mang đến chỗ của nàng, trong biệt thự liền chỉ còn lại một mình Dương Tiểu Quang.

Biệt thự rất lớn, nhưng được Dương Tiểu Quang quản lý sạch sẽ.

Đối với trí thông minh cùng EQ phổ thông như Dương Tiểu Quang mà nói, chăm chỉ là ưu điểm của hắn.

Biệt thự trong sân còn có một cái bể bơi.

Giờ phút này, đã vào đầu hạ, đã có thể bơi lội.

Dương Tiểu Quang thay quần bơi, chui xuống nước.

Hắn cứ như vậy nằm tại đáy bể bơi, mở to mắt, không nhúc nhích.

Một phút trôi qua, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, Dương Tiểu Quang cũng không có từ trong nước bơi ra.

Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ thất kinh.

Đây chính là ngâm nước.

Bất quá, đúng lúc này, Dương Tiểu Quang nhàn nhã tự đắc từ trong nước ló đầu ra.

“Trong nước mười phút vậy mà một điểm khó chịu cũng không có, chẳng lẽ hiệu quả của hạt châu năm đó hay sao ?”

Dương Tiểu Quang lâm vào trầm tư.

Năm tuổi, hắn ăn nhầm một hạt châu trong nhà, kết quả đến bệnh viện kiểm tra thế nào cũng không phát hiện hạt châu.

Nhưng mà, từ đó về sau, thân thể Dương Tiểu Quang liền bắt đầu phát sinh biến hóa.

Năng lực từ lành của thân thể hắn cực mạnh, hình như không có cảm thấy mỏi mệt.

Mà gần nhất, Dương Tiểu Quang lại phát hiện một sự tình không thể tưởng tượng.

Thời điểm hắn lặn xuống nước, căn bản không cần hô hấp, giống như loài cá.

Cho nên khiến hắn nhớ tới một chuyện.

Năm ngoái, Dương Đóa Đóa đen đủi rơi xuống nước, dòng nước chảy xiết đẩy nàng trôi mấy cây số.

Tất cả mọi người, ngay cả Dương Tiểu Quang đều đã tuyệt vọng, Dương Đóa Đóa tại hạ du được người tìm thấy.

Nhưng để đám người trợn mắt hốc mồm chính là, Dương Đóa Đóa vẫn bình yên vô sự.

“Đóa Đóa có lẽ nhận ghen di truyền của ta, cho nên mới không có bị gì a ?”

Dương Tiểu Quang cảm thấy việc này có chút không thể tưởng tượng, nhưng cũng có thể tiếp cận một sự thật.

“Ừm. . . Hạt châu năm đó rốt cuộc là thứ gì ? Trừ khôi phục thương tổn nhanh, có thể chống nước, còn có công năng gì nữa không ?”

Dương Tiểu Quang cũng không biết được.

Đang thầm nghĩ, nhà sát vách đột nhiên náo nhiệt.

Dương Tiểu Quang từ trong bể bơi leo ra, đi tới cửa.

Có công ty dọn nhà đang khuân đồ vào nhà sát vách.

“Ừm, nhà sat vách đã treo biển bán nhà từ lâu, xem ra là nhà mới chuyển tới. Sau này sẽ là hàng xóm, nhanh qua chào hỏi a.”

Dương Tiểu Quang vừa đi qua liền thấy hai người quen.

Khóe miệng của hắn kéo xuống.

“Hmm, sẽ không trùng hợp như thế chứ ! ”

Hắn đã nhìn thấy Sở Yên Nhiên cùng Sở Thi Kỳ.

Sở Yên Nhiên cùng Sở Thi Kỳ nhìn thấy Dương Tiểu Quang, cũng sững sờ.

“Thúc thúc !” Sở Thi Kỳ rất vui vẻ, lập tức muốn chạy tới, nhưng bị Sở Yên Nhiên kéo lại.

Sở Yên Nhiên nhíu mày: “Ngươi theo dõi ta?”

“A!” Dương Tiểu Quang nghe xong, không vui: “Ngươi nói đùa cái gì ? Ta tại sao muốn theo dõi một con cọp cái ?”

“Cọp cái. . .”

Sở Yên Nhiên khuynh thành mặt đã tối thành than.

Nàng từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ không có bị người đã nói như vậy.

“Thúc thúc, người cũng ở gần đây đúng không ?” Lúc này, Sở Thi Kỳ nói.

Dương Tiểu Quang nhìn về phía Sở Thi Kỳ, lập tức mỉm cười như gió xuân: “Ừm thúc thúc liền ở ngay sát vách.”

“A? Thật sao? Vậy quá tốt!” Sở Thi Kỳ vui vẻ nói “Vậy về sau ta có thể sang nhà các ngươi tìm Đóa Đóa chơi không ?”

“Đương nhiên có thể . Nhưng mà, hôm nay Đóa Đóa đi nhà cô cô của nàng.”

“Ừm, vậy ngày mai ta lại sang tìm nàng chơi.”

“Được.” Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại nói: “Thúc thúc giúp ngươi quét dọn sân nhỏ nha ?”

Sở Yên Nhiên còn chưa kịp cự tuyệt, Sở Thi Kỳ đã nói: “Cảm ơn thúc thúc!”

Sở Yên Nhiên xoa xoa đầu, thầm nghĩ: “Tiểu Thất nha đầu này đã xảy ra chuyện gì ? Từ trước tới giờ chưa từng thấy nàng tín nhiệm một người xa lạ như vậy.”

Dương Tiểu Quang đi ngang qua Sở Yên Nhiên, lại không hề nhìn nàng.

Cái này khiến Sở Yên Nhiên rất không thoải mái.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều như tinh nguyệt, cho tới bây giờ cũng không có bị người ghen ghét như vậy.

Huống chi, đối phương vẫn là lưu manh đã từng phi lễ mình.

Thái độ trước sau để nàng không thể nào thích ứng.

Buổi tối bảy giờ, dưới sự giúp đỡ không biết mệt mỏi của Dương Tiểu Quang, rốt cục quét dọn xong cái biệt thự to lớn này.

Nguyên bản biệt thự hoang vu rốt cục có bộ dáng của ngôi nhà bình thường nên có.

“Thúc thúc, ngươi đêm nay lưu lại ăn cơm nha ?” Sở Thi Kỳ kéo tay Dương Tiểu Quang nói.

Dương Tiểu Quang buông buông tay: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng mà có người đoán chừng sẽ không đồng ý.”

Đang đứng một bên, Sở Yên Nhiên nghe xong câu này khóe miệng liền co quắp, sau đó nói: “Ta đi làm cơm. A, quên mua nguyên liệu nấu ăn. Nếu không, chúng ta đi ra ngoài ăn nhé ?”

“Nhà ta có nguyên liệu nấu ăn, đi qua nhà ta được không ?” Dương Tiểu Quang nói.

Sở Yên Nhiên rất khó chịu, nàng chưa hề đi nhà nam nhân để nấu cơm, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi nữ nhi chờ mong, đành phải gật đầu đồng ý.

( Sở Thi Kỳ đem mẹ bán rồi các bác ạ )

Tiến vào nhà Dương Tiểu Quang , nhìn xem khuôn viên xinh đẹp, vườn hoa tinh xảo, Sở Yên Nhiên hơi chút kinh ngạc.

“Không nghĩ tới một kẻ lưu manh vậy mà cũng cần cù như thế.”

Tại ấn tượng của nàng, dạng độc thân như Dương Tiểu Quang, trong nhà khẳng định đều rất bừa bộn.

Tiến vào phòng khách, Sở Yên Nhiên liền bị hình ảnh trên mặt bàn hấp dẫn.

Kia là ảnh chụp của Dương Đóa Đóa.

“Đứa bé này. . .”

Không biết vì cái gì, thời điểm Sở Yên Nhiên nhìn thấy Dương Đóa Đóa, nội tâm sinh ra một cảm giác thân thiết.

“Nữ nhi của ta, rất xinh đẹp đúng không ?” Dương Tiểu Quang đắc ý nói.

Sở Yên Nhiên trợn Dương Tiểu Quang một chút, nói: “Giống mẹ nàng đi, dù sao không giống cha nàng.”

“Biết ngươi ghen ghét ta, ta sẽ không chấp nhặt với ngươi.”

“A, thật sự là khôi hài. Nữ nhi của ta so con gái của ngươi có chênh lệch sao? Ta cần phải ghen ghét ngươi?” Sở Yên Nhiên ngừng lại, đột nhiên lại nói: “Mẹ của Đóa Đóa đâu?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN