Đi ra mắt đi ba ba - Ta muốn giúp thúc thúc tìm lão bà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Đi ra mắt đi ba ba


Ta muốn giúp thúc thúc tìm lão bà



“Haizz.” Dương Tiểu Quang khẽ thở dài, một mặt u buồn: “Một lời khó nói hết.”

Sở Yên Nhiên cũng không muốn hỏi nhiều, ánh mắt nàng nhìn sang bên phải, sau đó lại dừng trên một tấm hình.

Đây là một tấm ảnh chụp một cô gái, đại khái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, vóc dáng ngạo nghễ, tướng mạo kinh diễm, coi như so với Sở Yên Nhiên cũng hoàn toàn không chêch lệch bao nhiêu.

Thậm chí, nếu so kích thước của ngực, cô gái trong ảnh chắc chắn toàn thắng.

( Ta thích nha )

Đương nhiên, tiêu chuẩn này cũng không thể áp dụng cho tất cả mọi người.

Trên thực tế, ở trong nước cũng có rất nhiều người thích loại như Sở Yên Nhiên, một bàn tay cũng có thể ôm hết.

Nghĩ tới đây, Dương Tiểu Quang vô ý thức nhìn chỗ ngực của Sở Yên Nhiên.

Nhưng không khéo, vừa vặn bị Sở Yên Nhiên phát hiện.

Sắc mặt nàng xanh xám, vô ý thức lấy hai tay che ngực lại, hai mắt trừng trừng Dương Tiểu Quang.

Dương Tiểu Quang ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, biểu lộ xấu hổ.

“haizz, cấm dục mấy năm, sơ sẩy một chút liền kiềm chế không được. Trước kia ta cũng không có háo sắc như vậy đâu. Mà bây giờ chỉ một cái B cũng để ta động xuân tâm.”

Dương Tiểu Quang nghĩ đến cái gì, lại lắc đầu.

“Đây là nữ nhân Ngụy Sơn coi trọng, bỏ qua a.”

( Ta biết nó nghĩ gì đó, ai không nghĩ ra thì xuống dưới like truyện đi )

Nghĩ đến Ngụy Sơn, Dương Tiểu Quang càng muốn vò đầu.

“Ngụy Sơn chỉ muốn tán tỉnh cô nàng này, nếu như Sở Yên Nhiên bị hắn cưa gãy, mà hắn lại không muốn kết hôn cùng Sở Yên Nhiên, vậy Tiểu Thất phải làm sao bây giờ ?”

Dương Tiểu Quang rất đau đầu.

Sở Yên Nhiên thế nào, hắn không thèm để ý.

Nhưng hắn lại quan tâm Sở Thi Kỳ có bị tổn thương hay không.

“Ngụy Sơn mặc dù cũng coi là một cái nam nhân tốt, nhưng con hàng này chắc chắn không thể làm ba ba cho tiểu Thất”

Dương Tiểu Quang lo lắng.

Sau đó lại giật mình, Dương Tiểu Quang không khỏi cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ta cũng quá quan tâm. . .”

Lấy lại tinh thần, lúc này Sở Yên Nhiên đã đi vào phòng bếp.

Còn Sở Thi Kỳ ở phòng khách xem tivi.

“A « tiểu công chúa Sofia », Đóa Đóa cũng rất thích xem bộ phim hoạt hình này.” Dương Tiểu Quang mỉm cười nói.

“Ta cũng thích xem.” Sở Thi Kỳ ngừng lại, nháy mắt mấy cái, nhìn Dương Tiểu Quang lại nói: “Quang thúc thúc, ngươi có phát hiện hay không, ta cùng Đóa Đóa có rất nhiều điểm tương đồng đúng không ? Chúng ta ưa thích đánh đàn, cũng ưa thích chơi cờ cá ngựa, cũng thích xem « tiểu công chúa Sofia », thậm chí con mắt của chúng ta cũng rất giống.”

“Ngươi nói cái này, thật đúng nha. Có thể là do duyên phận đi.”

“Ừm. Ta là muốn nói, chúng ta có nhiều như điểm tương tự như vậy, khả năng cũng là lý dó ta ưa thích người.”

“Người có ý gì ?”

” Đóa Đóa thích ngươi, ta cũng thích ngươi. Ta thích mẹ của ta, chắc chắn Đóa Đóa cũng sẽ thích mẹ ta.”

“Cho nên ?”

“Cho nên, vì sao thúc thúc không kết hôn cùng mẹ ta ?”

Khụ khụ!

Sở Yên Nhiên đang nấu ăn trong phòng bếp nghe xong câu này cũng bị ngẹn.

Nàng thò đầu ra, một mặt hắc: “Sở Thi Kỳ, ngươi đừng nghĩlung tung, ta không thể nào cùng hắn kết hôn !”

Nói xong, Sở Yên Nhiên trong lòng cũng phiền muộn vô cùng.

“Dương Tiểu Quang tại sao thần kì như vậy ? Chỉ trong vài phút đã đem nữ nhi ta mấy năm nuôi dưỡng câu đi. Làm sao làm được ?”

Cũng khó trách Sở Yên Nhiên không hiểu.

Đừng nghĩ Sở Thi Kỳ cùng Dương Tiểu Quang thao thao bất tuyệt, hình như có nói mấy ngày cũng không hết lời nói, nhưng kỳ thật, trừ Sở Yên Nhiên, nàng rất ít khi nói chuyện cùng người khác, khi còn bé còn bị nghi ngờ mắc bệnh tự kỷ.

“Thật sự gặp quỷ rồi !”

Sở Yên Nhiên lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nấu cơm.

Phòng khách.

Dương Tiểu Quang cũng bị Sở Thi Kỳ làm sững sờ.

“Tiểu Thất, tư duy của người quá kỳ lạ.”

“Không có kỳ lạ chút nào.” Sở Thi Kỳ một mặt chân thành nói: ” Mẹ ta và thúc thúc đều đang tìm đối tượng kết hôn, vì sao không thể gom góp thành một đôi chứ ?”

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi.

Sở Yên Nhiên lại một lần từ phòng bếp đưa đầu ra: “Sở Thi Kỳ, ngươi nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ bỏ rơi ngươi !”

“Để ta gả cho loại lưu manh này ? Còn không bằng trực tiếp giết ta đấy.”

Sở Yên Nhiên mặc dù là mẹ độc thân, nhưng dùng hình dáng, thân phận của nàng, cũng tuyệt đối sẽ không hạ thấp yêu cầu kén vợ kén chồng.

Nàng bình sinh ghét nhất nam nhân lưu manh, hoa tâm.

Nhưng tâm tư của Dương Tiểu Quang, nàng sẽ không hiểu.

“Rất rõ ràng, Dương Tiểu Quang tuyệt đối là lưu manh! Trực tiếp cản đường đùa giỡn nữ nhân, nam nhân sẽ là loại đáng tin cậy sao ?”

Nhưng Sở Thi Kỳ lại nói: “Ta muốn giúp Quang thúc thúc tìm lão bà, mẹ, ngươi đừng hối hận!”

“A!” Sở Yên Nhiên cười: “Ta sẽ hối hận ? Tiểu Thất, ta nói cho người biết. Nếu như hắn tìm được bạn gái, ta sẽ đốt lửa chúc mừng hắn.”

Nàng ngừng lại, nhìn Dương Tiểu Quang một chút, lại nói: “Mặc dù ta cũng hi vọng hắn có thể nhanh tìm được bạn gái, nhưng xem ra rất khó a. Bằng không, hắn cũng sẽ ế tới bây giờ, phải ra đường làm lưu manh nha.”

Dương Tiểu Quang sờ mũi một cái, một mặt xấu hổ.

Lúc này, Sở Thi Kỳ lại nói: “Kia. . . Đó là bởi vì Quang thúc thúc ánh mắt cao, không phải tiên nữ, hắn chướng mắt.”

Lời nói này khiến Dương Tiểu Quang có chút đỏ mặt.

Hắn yêu cầu không có cao như vậy đâu.

Chỉ bất quá, rất nhiều đối tượng hẹn hò vừa nghe nói hắn có một nữ nhi bốn tuổi, liền trực tiếp cự tuyệt.

Về sau, Dương Tiểu Quang trước khi ra mắt đều đem chuyện mình có nữ nhi nói cho đối phương.

Sau đó, Dương Tiểu Quang cũng rất ít khi đi ra mắt.

Có khi cùng một ít nữ nhân có nữ nhi ra mắt, Dương Tiểu Quang lại cảm thấy có một chút khó chịu.

Hắn kỳ thật cũng không tính là người rất ưa thích tiểu hài tử, hắn chỉ thích nữ nhi của hắn, nhưng mà, hiện tại có thêm một cái Sở Thi Kỳ.

Bình tĩnh xem xét, đối đãi công bằng với hai đứa trẻ, hắn cũng làm không được.

Hắn cũng biết, đối phương cũng làm không được.

Mọi người khẳng định đều sẽ đối với đứa bé của mình tốt hơn.

Đây là chuyện thường tình của con người.

Hắn đã từng gặp một người rất đẹp, gia cảnh đầy đủ, tình tình cũng rất tốt nhưng lại mâu thuẫn chỗ hài từ cho nên không thể thành cặp.

Nói tóm lại, những năm này, mặc dù Dương Tiểu Quang một mực bôn ba ra mắt, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng vẫn độc thân.

Sở Yên Nhiên nhìn Dương Tiểu Quang một chút: “Wow. . . Tiên nữ a.”

Nói câu này xong, Sở Yên Nhiên không có lại nói tiếp, tiếp tục nấu cơm đi.

( Ai không phát hiện sự bất bình thường và ý nghĩa câu nói của Sở Yên Nhiên thì like hộ cái nhé )

Một lát sau, Dương Tiểu Quang cũng đi tới.

“Ta muốn giúp người một chút, mặc dù ta không biết nấu ăn, nhưng rửa đồ ăn vẫn không có vấn đề.” Dương Tiểu Quang nói.

Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang: “Ngươi cùng con gái của ngươi, bình thường làm sao nấu cơm?”

“Gọi thức ăn bên ngoài a.”

Sở Yên Nhiên: . . .

“Ngươi là heo sao ?” Sở Yên Nhiên trừng mắt: “Ngươi để một đứa bé mỗi ngày ăn thức bên ngoài ?”

Dương Tiểu Quang chột dạ: “Ta, ta cũng không biết làm cơm a, học cũng học không được. Bằng không ta vì cái gì gấp gáp tìm vợ như vậy a, cũng là nghĩ lấy trong nhà có một nữ nhân, có thể hàng ngày nấu cơm cho Đóa Đóa.”

“Hừ, động cơ đen tối thì có, cho nên mới không thấy đối tượng.” Sở Yên Nhiên ngừng lại, đột nhiên lại nói: “Nữ nhân trong tấm hình ở phòng khách là mẹ của Đóa Đóa hả ?”

“A, không phải. Nàng là chủ nhà trọ của ta.” Dương Tiểu Quang thuận miệng nói.

“Chủ nhà trọ ?”

Dương Tiểu Quang lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng, biểu lộ xấu hổ.

“Kỳ thật là ta đang thuê phòng.”

Sau đó, Dương Tiểu Quang đem kế hoạch ‘Giàu nuôi con gái’ của hắn nói ra.

Sở Yên Nhiên thần sắc có chút dị dạng: “Không nhìn ra, ngươi ngược lại rất yêu thương con gái của ngươi a.”

“Đúng vậy a, nữ nhi sinh ra không phải dùng để yêu thương sao ?”

Sở Yên Nhiên không nói chuyện, bất quá, ấn tượng của nàng đối với Dương Tiểu Quang cũng tốt hơn một chút.

Đầu năm nay, người như hắn không có nhiều a.

Đúng lúc này, sắc mặt Sở Yên Nhiên đột nhiên biến hóa.

Một con chuột thật to không biết từ nơi nào ra, chạy lên bả vai của Sở Yên Nhiên, sau đó lại theo cổ áo của Sở Yên Nhiên chạy vào bên trong.

“A!” Sở Yên Nhiên kêu lên một tiếng.

Dương Tiểu Quang phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Đừng hoảng hốt, ta giúp ngươi đem nó bắt ra.”

Sau đó, khi Sở Yên Nhiên còn chưa kịp nói gì Dương Tiểu Quang trực tiếp đem bàn tay cho vào bên trong quần áo của Sở Yên Nhiên. . .

Muốn xem diễn biến tiếp theo ? Chờ ngày mai con tác ra chương nha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN