Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 2: Bổ nhào
Lạc Tang là thú nhân rất nổi tiếng ở Đông bộ lạc, bởi vì y là một dực báo ( báo có cánh) cường đại, không chỉ vì y có vẻ ngoài xuất sắc mà y còn là một người kỳ dị vì không thích giống cái.
Chính xác mà nói không phải y không thích giống cái, mà là y không thích tiếp cận với giống cái.
Bọn họ được cưng chiều, chửi không được đánh không được, y sợ va vào liền hỏng.
Mà Lạc Tang sinh ra là đã ưu tú, mà thú nhân ưu tú thì luôn luôn hấp dẫn giống cái, lúc đầu có giống cái cho rằng có thể chịu được trụ tính tình lạnh lùng, cứng rắn của Lạc Tang, bỏ xuống thể diện để truy đuổi y, chỉ thấy Lạc Tang đối với bọn họ không dỗ không cười, luôn dùng lễ độ xa cách đối đãi với bọn họ, trong lòng bọn họ liền rất buồn bực, nổi nóng với Lạc Tang, Lạc Tang liền bày ra bộ dáng lãnh đạm ” Muốn nổi nóng thì có thể nhưng phải cho tôi một lý do “, không hướng Lạc Tang nổi nóng được, tâm trạng liền vô cùng uất ức, lâu dần, mặc dù Lạc Tang là cường giả số một số hai trong bộ lạc phía đông, cũng không có giống cái nào nguyện ý tiếp tục truy đuổi hắn, nói cho cùng dù là ai cũng đều hi vọng bạn lữ của mình có thể đối đãi với chính mình giống như là bảo bối.
Lạc Tang một người sống quá thoải mái tự tại, nghiễm nhiên trở thành độc hành hiệp trong bộ lạc nhưng hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp, vì thế cha của Lạc Tang trải qua vắt óc suy nghĩ, cả ngày cứ nhắc đi nhắc lại ở bên tai của con mình, nỗ lực làm cho y hiểu rõ ràng giống cái là cỡ nào rất thưa thớt trân quý, bảo vệ bọn họ là chuyện đương nhiên.
” Tại sao phải làm như vậy? Con cũng không có bắt nạt bọn họ “. Lạc Tang cũng không cảm thấy mình có vấn đề gì.
” Con không bắt nạt bọn họ, nhưng thái độ của con đối với bọn họ là quá lạnh lùng đi? “.
” Con không thích bọn họ thì cần gì phải nhiệt tình với bọn họ? “.
Cha của Lạc Tang không còn lời nào để nói nữa, nhưng ông cũng không vì thế mà từ bỏ nên vẫn khuyên bảo: ” Con à, trong bộ lạc có nhiều giống cái như vậy nhưng không có người nào làm con thích sao? “.
” Không có “. Lạc Tang trả lời thẳng thắn dứt khoát.
Mắt của cha Lạc Tang trợn trắng, ông tức giận hỏi Lạc Tang: ” Dẫu vậy cũng có kiểu người con thích đi? “.
Thích kiểu người nào? Lạc Tang trả lời không được, y cũng không thích một người nào, làm sao biết được mình sẽ yêu thích kiểu người nào?.
Nhưng khi Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc trong nháy mắt đó, y liền rõ ràng mình thích kiểu người nào.
Y thích người có mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn bóng loáng, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, tựa như giống cái đang ở trước mắt này, khiến cho người ta có một loại cảm giác mềm mại, trong suốt, nhẹ bỗng.
Hôm nay, Lạc Tang đang tản bộ ở trong trung tâm rừng, đánh đánh bạo long đánh gấu to, đột nhiên ngửi thấy được mùi của giống cái, mơ hồ.
Lông mày của Lạc Tang nhíu lại, ngồi xổm người xuống hướng vào trong hốc cây nho nhỏ kia tỉ mỉ ngửi một cái, xác định là mùi của giống cái.
Mùi vị rất rõ ràng, hiển nhiên là trước đó không lâu tại trong hốc cây nhỏ này có một giống cái đã từng ở đây.
Lạc Tang quay đầu nhìn về phía Đông, không chần chờ truy tìm theo mùi vị còn lưu lại.
Lạc Tang không phải là một người thích xen vào việc của người khác, nếu như nơi này có mùi của thú nhân khác, Lạc Tang tuyệt đối sẽ rời đi, căn bản không quản tại sao thú nhân kia lại mang theo một giống cái đến nơi nguy hiểm này, nhưng hết lần này đến lần khác nơi này không có mùi của bất kỳ thú nhân nào, Lạc Tang không thể không quản.
Mặc dù tính tình của y lãnh đạm nhưng không có lãnh khốc đến mức bỏ mặc một giống cái đơn độc chết ở trong khu rừng này.
Y rất nhanh liền theo dấu mùi mà tìm được giống cái kia, phát hiện hắn bị một con ma ngưu bức phải trèo lên cây trốn, mà ở thời khắc sinh tử đó hắn không chỉ không kêu cũng không khóc, nhịn đau dùng đôi tay tràn đầy máu tươi bò lên trên cây.
Cũng không tệ lắm, rất kiên cường. Lạc Tang thảnh thơi nhàn nhã vứt bay con ma ngưu kia ra ngoài.
Thoải mái giải quyết xong ma ngưu, Lạc Tang ngẩng đầu nhìn giống cái kia, giống cái kia cũng cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt của Lạc Tang nhất thời sáng.
Vừa gặp đã thương đại khái chính là loại cảm giác này, tâm của Lạc Tang lần đầu tiên xao động, nhìn mặt mày tinh xảo của Mục Mộc, y không nhịn được híp mắt liếm môi một cái.
Y dĩ nhiên muốn ăn hắn!
Lạc Tang nổi lên dục vọng, bên trong bao hàm muốn ăn, y từng nghe nói chuyện có một thú nhân vì quá yêu một giống cái kết quả không nhịn được đem giống cái kia ăn đi, y đối với chuyện này liền cười nhạt coi thường, bây giờ y mới biết, nguyên lai vừa ý một giống cái thật sự sẽ có ý nghĩ muốn ăn hắn.
Tại thời điểm Lạc Tang thất thần, giống cái đã từ trên cây xuống tới, hắn hướng Lạc Tang đưa tay ra, hai con mắt màu đen sáng long lanh nhìn y, cố gắng vẫn duy trì trấn định. Loại trừ mùi máu tanh kia đi, Lạc Tang ngửi thấy được hương thơm, sạch sẽ, trong suốt thuộc về hắn, việc này có ý nghĩa là hắn còn chưa có bạn lữ thú nhân.
Đã như vậy thì y muốn.
Vì vậy Lạc Tang hỏi hắn: ” Em nguyện ý làm bạn lữ của anh chứ? “
Giống cái xinh đẹp kia tựa hồ nghe không hiểu y đang nói cái gì, trên mặt lộ ra nghi hoặc, sau đó nhún vai.
Nghe không hiểu? Như vậy thì không nên trách y giở trò lừa bịp.
Hiếm khi gặp phải một giống cái hợp với tâm ý của y như này, y nếu không nhanh chóng thu vậy y chính là đứa ngốc.
Vì vậy Lạc Tang lại hỏi hắn một lần nữa: ” Em nguyện ý làm bạn lữ của anh chứ? “
Giống cái kia liền cau mày do dự bất định nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
Lạc Tang nở nụ cười, y rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.
Nhìn thấy y cười, giống cái kia tựa hồ yên tâm hơn, hắn dùng tay sửa sang lại y phục trên người, y phục của hắn rất bẩn cùng rách rưới, trong đó bị rách không ít ở mặt trước, một lỗ hổng trong đó vừa vặn rách tại nơi ngực phải của hắn, bởi vậy Lạc Tang thấy được tiểu phấn hồng hơi nhô ra kia.
Thân thể của Lạc Tang có chút nóng, y nghĩ nếu hai người đã xác định quan hệ bạn lữ, làm chuyện như vậy cũng là thiên kinh địa nghĩa, vì vậy y lại hỏi giống cái: ” Em muốn làm cùng với anh sao? “
Giống cái giương mắt nhìn y, mấy giây sau liền hạ thấp đôi mắt suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Được sự đồng ý, Lạc Tang lập tức hành động, giây thứ nhất, y xé quần áo giống cái ra, giây thứ hai, y đem giống cái kia nhẹ nhàng đẩy ngã trên mặt đất, giây thứ ba y tách hai chân của giống cái ra, giây thứ tư y đè lên.
Động tác của Lạc Tang mạch lạc, lưu loát, làm liền một mạch, khiến cho giống cái bối rối.
Thật là mềm! Cả người của Lạc Tang đặt ở trên người giống cái, thân thể có chút yếu mềm, khi y lè lưỡi liếm khóe môi của giống cái, cảm xúc nhẵn nhụi, tinh tế khiến cho Lạc Tang híp mắt lại.
Mùi vị thật thơm… Rơi vào trạng thái say mê, Lạc Tang quả thực há mồm cắn đôi môi của giống cái, bởi vì dục vọng của y quá mạnh mẽ, dẫn đến hàm răng của y không tự chủ biến nhọn, cũng thành công cắn rách đôi môi của giống cái.
Máu màu đỏ sẫm chảy ra, Lạc Tang đều mút hết vào trong miệng.
” A! “. Giống cái phát ra tiếng kêu rên vì bị đau, hoảng hốt hắn như vừa tỉnh giấc chiêm bao, bắt đầu kịch liệt giãy dụa ở dưới thân Lạc Tang, chính sự giãy dụa này làm cho Lạc Tang đang hút môi hắn cũng tỉnh táo lại.
Không thể ăn sạch hắn. Lạc Tang thu hồi răng nanh sắc nhọn, đồng thời tâm tình cảm thấy được đáng tiếc nhưng một giây sau y liền trở nên hưng phấn.
Đổi loại phuong pháp ăn uống là tốt rồi. Lạc Tang sớm đã vận sức chờ phát động, ngay lúc giống cái kêu sợ hãi y đã cởi bỏ quần của hắn, sau đó kinh ngạc phát hiện bên trong quần của hắn còn có một loại quần nhỏ, màu trắng, hình tam giác hình dáng quần bao vây lấy địa phương mà Lạc Tang muốn nhìn thấy nhất.
Cản trở. Lạc Tang trực tiếp xé cái quần nhỏ màu trắng ra, sau đó hài lòng nhìn nửa người dưới của giống cái.
“…”. Thật nhỏ, cái gọi là đáng yêu chính là chỉ cái này đi? Lạc Tang thử đưa tay ra gảy cái vật nhỏ kia mấy lần, thấy được cảm xúc rất tốt, vì vậy chộp vào trong tay không ngừng thưởng thức.
Giống cái vẫn giãy dụa như cũ, chỉ là động tác có chút vô lực.
Ánh mắt của Lạc Tang cực nóng nhìn giống cái ửng đỏ mặt, phát hiện đôi môi hắn còn đang chảy máu, Lạc Tang vì vậy liền cúi đầu liếm đi, đồng thời hai tay của hắn tách hai chân của giống cái ra…
Có một số việc cứ như vậy đã xảy ra, sau đó Lạc Tang nhớ lại, lúc đó y đã làm quá phận, y nhìn thấu Mục Mộc không muốn, thế nhưng y đã không dừng tay lại.
Y không thể khống chế được chính mình.
Nếu như lúc đó y dừng tay, giữa bọn họ sẽ không giống như bây giờ? Đại khái là sẽ khác nhau, mà giả như thời gian có thể để cho Lạc Tang quay trở lại, Lạc Tang vẫn sẽ lựa chọn đánh gục Mục Mộc.
Y thật sự… Thật yêu hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!