Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân - Chương 3: Sơn động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân


Chương 3: Sơn động



Mục Mộc nhớ lại lời mắng chửi hắn của người phụ nữ kia: Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông đến nở hoa.

Nữ nhân nguyền rủa đều là linh nghiệm sao? Mục Mộc nhìn nam nhân cao lớn đang áp ở trên người hắn, mọi cách giãy dụa đều không có kết quả, hắn vừa nhắm mắt lại liền hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa hắn phát hiện mình đang nằm trong một cái sơn động, thân thể được bao phủ bởi một tấm da thú mềm mại, tứ chi giống như bị tàu hỏa ép qua, đau đến không có cách nào nhúc nhích.

Ý thức có chút mơ hồ, đôi mắt nóng lên như muốn khóc, Mục Mộc vì vậy biết mình đang phát sốt, bởi vì mỗi lần hắn một phát sốt liền muốn chảy nước mắt, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.

Cũng may nước mắt sẽ không thật sự chảy xuống.

Bên cạnh có ánh lửa, Mục Mộc quay đầu nhìn lại, nam nhân kia đang nướng một con thú hoang thật lớn, phần lưng rộng lớn quay về phía hắn.

Nhìn thấy nam nhân này làm cho hô hấp của Mục Mộc tăng nhanh, trong đầu không tự chủ được xuất hiện cảnh tượng y áp ở trên người hắn, đó là sự tình mà người có tâm cao khí ngạo như hắn không cách nào nhịn được.

Thân là một nam nhân bình thường lại bị một nam nhân khác đánh gục, chính là sỉ nhục này, một đời Mục Mộc đều không thể quên!

Dùng ánh mắt mang theo sát ý nhìn nam nhân kia một hồi, Mục Mộc dời tầm mắt bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hang núi này rất lớn, trên vách động có sóng nước phản xạ ánh sáng, nói rõ ở trong đó có hồ nước, mà vị trí nơi hắn hiện tại đang nằm là ở gần cửa động, bên ngoài cửa động không có cây, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời cùng những đám mây trắng, chứng minh cái động này là ở trên vách núi.

Không biết có thể hay không từ hang động này đi ra ngoài, nếu như phía dưới là vách núi, vậy liền không được. Mục Mộc quay đầu nhìn về phía trong động, suy đoán xem nơi đó là có khả năng có cái cửa ra khác không.

Tỉ mỉ quan sát xong hang núi này sau Mục Mộc vừa nhìn về phía nam nhân đang đưa lưng về phía hắn, rất hiển nhiên nam nhân này cũng không phải là dã nhân, trên người y mặc áo da bó người mặc dù có chút rối loạn nhưng nhìn chất liệu thì hiển nhiên là cực tốt, cho nên Mục Mộc suy đoán y là thợ săn.

Nhóm thợ săn ” Ăn thịt người ” dù sao cũng đỡ hơn hội dã nhân ăn thịt người, Mục Mộc tuy rằng mang hận vì bị y ” Ăn ” nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn nếu như muốn ra khỏi khu rừng này thì nhất định phải dựa vào y, chờ hắn ra khỏi khu rừng này, hắn nhất định phải ăn thịt, uống máu của thợ săn này để giải hận!

Tạm thời… Nằm gai nếm mật đi. Mục Mộc vừa tức hận vừa bất đắc dĩ làm ra quyết định.

Nam nhân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Mục Mộc, thân thể của Mục Mộc cứng đờ hoa cúc căng thẳng, cả người tiến vào trạng thái khẩn trương cao độ.

Nam nhân nhìn chằm chằm Mục Mộc một hồi, y đứng dậy đi vào bên trong sơn động, thời điểm đi ra trong tay bưng một cái bát hỏng, bên trong bát có chứa nước, bàn tay to lớn của y nhẹ nhàng đem Mục Mộc đang nằm ở trên giường tiến vào trong lồng ngực, cẩn thận cho hắn uống nước.

Mục Mộc vừa lúc đang khát, tuy rằng vạn phần không muốn dựa vào trong ngực của nam nhân này nhưng không biết làm sao thân thể thật không nhấc lên được một chút sức lực nào, đành phải nuốt giận vào bụng uống chén nước kia, liền hét một tiếng khi phát hiện đồ nam nhân dùng để chứa nước không là cái bát vỡ, mà là…

Xương hộp sọ của một loại động vật!

” Ụa! “. Mục Mộc đem nước vừa mới uống nôn ra hết, dùng xương sọ đựng nước hắn uống không vào.

Nam nhân thấy Mục Mộc ói ra, y cau mày, cầm xương sọ nhỏ trong tay tiến đến bên miệng của Mục Mộc cố gắng lại cho hắn uống nước nhưng Mục Mộc ngậm chặt miệng chết sống không chịu uống, nam nhân không có biện pháp, hắn suy nghĩ một chút, chính mình há mồm uống một hớp nước sau đó uy nước vào miệng của Mục Mộc.

Mục Mộc chán ghét xoay đầu ra, nhưng lại bị nam nhân nắm giữ cằm xoay lại, nam nhân bấm cằm của Mục Mộc khiến cho hắn hé miệng, sau đó đem nước ngậm trong miệng đút vào.

Mục Mộc không uống, chỉ là dùng miệng ngậm lại nước kia, nghĩ đến trong nước có lẫn với nướt miếng của nam nhân này hắn liền nổi da gà, cảm thấy thật ghê tởm.

Nam nhân thấy Mục Mộc không đem nước nuốt xuống, y trầm mặc một hồi, sau đó dùng tay đem miệng của Mục Mộc khép lại, đồng thời bưng kín miệng của Mục Mộc.

” &%&* “. Nam nhân nhìn Mục Mộc nói chuyện, Mục Mộc suy đoán y đang nói: uống vào.

Mục Mộc không uống, hắn thật căm hận khi đối diện cùng nam nhân này nhưng nam nhân này lộ vẻ rất kiên trì, một tay của y bưng miệng của Mục Mộc tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mục Mộc, ngón tay chạm vào lông mày cùng mắ và sống mũi của Mục Mộc, y vuốt ve qua lại liền nhếch lên khóe miệng nở nụ cười, bộ dáng rất vui vẻ.

Mục Mộc ngậm đầy nước lâu liền cảm thấy thống khổ, quai hàm trướng khó chịu, cố tình nam nhân kia chính là bưng cái miệng của hắn không buông ra, Mục Mộc không có biện pháp, chỉ có thể vừa nhắm mắt lại kiên trì đem nước trong miệng nuốt xuống.

Nam nhân cuối cùng không bụm miệng của Mục Mộc nữa, y hài lòng cúi đầu hôn Mục Mộc một cái, Mục Mộc xoay đầu né tránh, nam nhân liền chỉ hôn lên khóe miệng của hắn, nam nhân cũng không thèm để ý, hắn lè lưỡi liếm liếm khóe miệng của Mục Mộc, sau đó há mồm ngậm cằm nhọn của Mục Mộc.

Mục Mộc không thể động, cho nên hắn chịu đựng rất thống khổ, cố gắng bỏ qua người nam nhân đang triền miên hôn môi kia, khi nam nhân chậm rãi hôn từ cái cổ tinh tế của Mục Mộc đi xuống dưới thì Mục Mộc sợ hãi.

Hắn sợ nam nhân này lại cưỡng bách hắn một lần nữa, vậy đối với hắn đúng là một loại dằn vặt, cho nên hắn rất miễn cưỡng di chuyển tay phải đi chặn đôi môi của nam nhân kia.

” Không muốn… “. Mục Mộc phát ra âm thanh yếu ớt, mang theo run rẩy.

Nằm ở trên ngực hắn, nam nhân giương mắt lẳng lặng nhìn Mục Mộc, một lát sau y mới lưu luyến không rời từ trên người Mục Mộc đứng lên, sau đó trở về tiếp tục nướng thịt.

Mục Mộc nằm ở trên giường đá ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng của nam nhân, đáy lòng tràn đầy thù hận.

Đây có lẽ chính là mùi vị của sự sỉ nhục.

Lạc Tang ngồi ở bên đống lửa nướng thịt, y biết Mục Mộc vẫn đang nhìn y, với ánh mắt mang theo căm hận.

Lạc Tang âm thầm suy xét, y đã phạm vào điều tối kỵ khi theo đuổi giống cái, đó chính là dùng vũ lực cưỡng ép, nếu như bị người trong bộ lạc biết y sẽ bị trục xuất.

Nhưng chỉ cần hắn yêu mình thì liền không có vấn đề.

Mà làm như thế nào mới có thể khiến cho hắn yêu mình đây? Lạc Tang gặp khó khăn, y không biết, ngay cả lấy lòng giống cái y cũng không biết.

Đại khái chính là động tác đối với hắn nhẹ nhàng một chút, nói chuyện nhỏ giọng một chút là được đi. Lạc Tang nghĩ xong, y liền dùng dao găm cắt xuống một miếng thịt nướng mềm nhất của con heo rừng, sau đó đi tới cho giống cái ăn, y rất thích cho hắn ăn.

Dùng dao găm cắt thịt thành khối nhỏ, Lạc Tang mở miệng giống cái ra nỗ lực đem thịt nhét vào, lại phát hiện miếng thịt quá lớn, không, phải nói là miệng của đối phương quá nhỏ.

Miệng thật nhỏ. Lạc Tang muốn đưa ngón tay vào trong miệng của Mục Mộc, Mục Mộc tựa hồ biết ý nghĩ của y, đôi mắt đột nhiên mở to trừng y, ánh mắt hung ác đến cực điểm.

Lạc Tang do dự một chút nhưng không quan tâm Mục Mộc phản đối đưa ngón tay luồn vào trong miệng của hắn, quả nhiên nho nhỏ mềm mại, cảm giác rất tốt.

Miệng nhỏ này, y có thể thưởng thức một đời. Ngón tay của Lạc Tang không khỏi tại trong miệng của Mục Mộc quấy rối thêm mấy lần.

Sau khi xác định kích cỡ khoang miệng của Mục Mộc, Lạc Tang đem thịt cắt thành cỡ thích hợp, lần này khối thịt rất thuận lợi nhét vào trong miệng Mục Mộc.

Mục Mộc xanh mặt ngậm lấy khối thịt, bị người dùng tay cầm qua thịt làm cho hắn cảm thấy rất không vệ sinh, hắn muốn ói ra nhưng…

Hắn rất đói.

Mục Mộc xoắn xuýt một hồi lâu mới bắt đầu nhấm nuốt.

Hắn nhẫn!

Thịt thật cứng, Mục Mộc nhai khá mất công tốn sức, chờ thật vất vả nhai nát thịt nuốt xuống, cằm của hắn đều mỏi nhừ, giữa lúc hắn muốn hoãn một hồi lại ăn, Lạc Tang liền kéo cái miệng của hắn ra rồi đem một khối thịt nhỏ nhét vào.

Mục Mộc không nói gì, hắn ngậm lấy khối thịt một hồi, mới lại bắt đầu nhai.

Liên tục ăn bốn khối thịt, Mục Mộc cảm giác thân thể hơi có chút khí lực, hắn mất công tốn sức giơ tay đẩy Lạc Tang một cái, ra hiệu y không cần đút.

” Em ăn ít quá “. Lạc Tang nói xong đem khối thịt đã cắt tốt lần thứ hai nhét vào trong miệng Mục Mộc.

Mục Mộc nghe không hiểu Lạc Tang đang nói cái gì, hắn cau mày đem khối thịt trong miệng phun ra ngoài, cũng không phải hắn không ăn được mà là mang theo ý tứ hàm xúc đối nghịch với Lạc Tang.

Lạc Tang nhận ra được ý nghĩ của Mục Mộc, y không tức giận, nhưng y kiên trì muốn Mục Mộc lại ăn thêm một ít, dù sao hiện tại thân thể của hắn rất suy yếu.

Mà suy yếu này là do một tay của y tạo thành, cho nên y sẽ bù đắp.

Lạc Tang nhét thịt vào trong miệng Mục Mộc.

Mục Mộc sầm mặt lại phun khối thịt ra.

Lạc Tang nhặt lên khối thịt mà Mục Mộc nhổ ra, y nhìn chằm chằm khối thịt dính nướt miếng của Mục Mộc một hồi, sau đó há mồm nhét vào trong miệng của mình.

Ăn ngon.

Mặt của Mục Mộc thay đổi màu sắc mấy lần, cảm thấy người này có chút biến thái.

Lạc Tang một bên tinh tế thưởng thức thịt trong miệng một bên lại một lần nữa cắt miếng thịt nhét vào trong miệng Mục Mộc, bất quá lần này y dùng tay che kín miệng của Mục Mộc, không cho hắn phun ra.

Vừa nãy cũng dùng cách này mà y bức Mục Mộc uống nước.

Bàn tay của Lạc Tang rất lớn, mở ra năm ngón tay có thể đem cả khuôn mặt của Mục Mộc bao bọc lại, lần này y không chú ý, thời điểm che miệng của Mục Mộc thì cũng che luôn mũi của Mục Mộc.

Mục Mộc không thể thở được, hắn trợn mắt lên nhìn Lạc Tang, trong miệng phát ra âm thanh ” Ô ô! “.

Lạc Tang cho là hắn muốn phản kháng, bình tĩnh chính là không buông tay, mãi đến tận khi y phát hiện khuôn mặt của Mục Mộc bởi vì thiếu hụt dưỡng khí mà xanh lên, y mới hậu tri hậu giác buông tay ra.

Mục Mộc nhanh chóng thở bằng miệng, lại bị khối thịt nhét vào trong miệng làm cho nghẹn, hắn khó chịu đem thịt phun ra, hung hăng ho khan mấy lần, vừa vội vàng hít mấy hơi, cả người mới sống lại một lần nữa.

Tuy rằng tính toán tốt muốn nằm gai nếm mật nhưng Mục Mộc thật không nhịn được, hắn hung tợn trừng mắt về phía Lạc Tang, mắng: ” Anh con mẹ nó chính là muốn đánh chết tôi đúng không? Tôi nhắc nhở anh, anh nếu như giết chết tôi, cảnh sát sẽ trừng phạt anh! “.

Chờ nói xong, Mục Mộc đột nhiên nhớ tới bọn họ thân ở trong rừng rậm, cái tên này nếu như đem hắn giết chết sau đó quăng thi thể thì hoàn toàn là thỏa đáng, mặt của hắn lập tức đen thui, cảm thấy được lời nói của chính mình mới rồi không có lực uy hiếp gì, vì vậy liền bồi thêm một câu: ” Người đang làm, trời đang nhìn! “.

Lạc Tang lẳng lặng nhìn Mục Mộc, y không biết hắn đang thì thầm cái gì, nhưng y nhìn ra được hắn đang tức giận, bởi vì y mới vừa rồi suýt chút nữa làm hắn bị nghẹn chết.

Suy nghĩ một chút, Lạc Tang quyết định không miễn cưỡng Mục Mộc, y đem thịt mềm còn dư lại bỏ vào trong một cái chén gỗ đặt cạnh giường, nơi Mục Mộc có thể lấy được, sau đó đi về giá nướng ăn phần của mình.

Lạc Tang rời đi khiến cho Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, có mấy phần khí lực hắn nằm ở trên giường nhìn Lạc Tang bằng tốc độ kinh người cùng lượng thức ăn ăn hết thú hoang lớn bằng nửa người của hắn, Mục Mộc vừa kinh ngạc vừa ghét bỏ lẩm bẩm: ” Giống như đời trước chưa từng ăn cơm tự vậy “.

Mục Mộc sở dĩ dám trực tiếp lẩm bẩm, là vì hắn đã rất rõ ràng Lạc Tang nghe không hiểu hắn, đương nhiên hắn cũng nghe không hiểu Lạc Tang nói gì, giữa hai người tồn tại chướng ngại giai tiếp, nhưng mà Mục Mộc không có tính toán tiêu trừ tầng chướng ngại này.

Hắn không cần giao tiếp với y, dù sao ngày sau hắn muốn giết chết người này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN