Dị Truyện - Thủy ức của nào có thể cản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Dị Truyện


Thủy ức của nào có thể cản



Từ đường lớn bắt đầu rẻ vào từ từ

“Tiểu Minh,từ nay đây sẽ là ngươi nơi ở,có cần gì thì cứ kêu ta “xe của nương hắn từ từ đậu trước cổng màu đen,sau là cả một biệt thự rộng lớn

Khu biệt thự này được đặt trên một khuôn viên rộng xanh của Vĩnh Lâm viên ,mà Vĩnh Lâm viên là một trong những khu cao cấp người ở ,ở đây vốn không có nhà ,chỉ có mỗi biệt thự đã vậy mỗi căn có thể lên tới hang chục triêu tới trăm triệu tệ

Chổ này vốn là cho đại gia ,hay con cái gia tộc giàu có ở để tiện đường học

Vậy nên nhà cao cửa đẹp thế là vì người kia chồng của Nương hắn vốn là cấp cao quân nhân ,còn nương hắn lại là một tổng giám đốc người công ty

Xe bắt đầu lăn bánh vào cổng ,lúc này trong đầu Tử Minh lại hiện về các ký ức cũ ,những ký ức đẹp hắn ở tại nơi này

Càng nhìn hắn càng nhớ,lòng càng vẩy lên một hồi sóng nổi ,hắn biết đấy là rất tệ vì tu tiên không vướng bận tạp niệm

Nhưng hắn lại không thể chối cãi những ký ức đó cũng bởi đó là động lực giúp hắn chấn nhiếp toàn bộ nổi đau khổ ,cô đơn cùng cực khi ở trên cái đỉnh đỉnh thể giới

Hắn đăm siêu hoài niệm thẩn thơ trước cái cửa lớn trước mặt

“a Tiểu Minh ,vào nhà đi chứ đứng đó làm gì “nương hắn chủ động mời gọi hắn vào nhà,tiếng kêu làm hắn chợt tỉnh khỏi cái giấc mộng ấy

Bước vào cửa chính ,thì hắn thật sự đã không thể nào cầm được lòng nữa lúc này bên trong hắn thật đã gào thét ,khung cảnh một mực quen thuộc,ký ức đã tràn vào thì cửa có thể chặn

Hắn sách hành lý và tiến vào trong bên trong

“hiện tại thì căn phòng còn lại duy nhất thích hợp chỉ có sát bên của Tiểu Anh thôi,ngươi ở tạm đó vậy”Nương hắn vừa cười miểm vừa nháy mắt với hắn

Nhìn thấy vậy

‘mém tý quên kiếp trước người tác thành ta với tiểu Anh vốn là bà cô này ,khi ấy bà ấy luôn làm mọi cách ngay cả lấy đồ tiểu Anh quăng qua phòng ta ,làm ta một trận đau đầu người’ Tử Minh tự nhiên nặng đầu nhớ lại

‘tiếc thay đến cuối cùng thì vẫn không thành cũng vì hắn phụ thân ,cái tôi quá cao chả muốn con gái mình gã cho một cái phế vật người,mà cũng đúng thôi đời nào có phụ thân tin tưởng một cái phế vật lo cho bản thân chưa xong lại lo cho người khác đây’ nghĩ tới đây hắn nhận thấy mình thật sự đã già rồi

Lúc này hắn lại nghĩ tới cái kia sự tình

Khi bên kia thế thới ,hắn hẵn đã gặp nhiều đại thế gia cầu hôn hắn môn đệ người ,cũng bao nhiêu cái vô tích sự chỉ nhờ vào gia tộc danh cầu hôn đây

Những cái ấy hắn liền một là không tác thành hai là đem cả tộc nhân diệt sạch a

…..

“A mẫu thân người dám để hắn kế bên ta ak,không chịu đâu”tiểu Anh kế bên nghe thế liền kêu lên hốt hoảng kêu lên như gặp phải đại nạn

“ngươi im miệng lại ,ta sắp thế ngươi còn cãi thì thì đường ở đây nữa ,nhà ta không có đứa bất hiếu không nghe lời cha mẹ”nương hắn nghe thế liền một mặt tối sầm quay qua mắng Tiểu Anh

“Mẹ nghĩ con sẽ không có chổ ở ư,được con sẽ ra ngoài ở cho mẹ xem “vừa nghe xong câu của Nương thì tiểu Anh liền quay qua cười nhạt nói xong rồi đi ra ngoài

….

Trong lúc Tiểu Anh đi ra ngoài thì dường như Tử Minh dọn đồ lên trên phòng

“A ,cuối cùng cũng xong giờ thì tranh thủ ngồi xuống và tẩy lại mạch vậy” vừa nói hắn vừa nghĩ

‘vốn biết chuyện này sẽ tới ,nhưng thật chả muốn lặp lại đâu nà,thật chất ngươi đi tìm chổ là đi tới nhà Vương Nguyệt đích nữ của Vương gia người ‘Tử Minh thầm than ,cũng bởi vì hắn biết tất sẽ xảy ra chuyện mà

‘cái kia Vương gia chả ra làm sao một năm lại có tới bốn người bạn trai,không phong lưu thì cũng phải là con của một số đại gia tộc đi ,haizz,lần cuối ta thấy nàng là nàng lên xe hoa với Từ Khải’

‘ một tên lưu manh nhưng cũng là con trai thứ ba của Từ gia nổi nhất Đông Lăng ,nhưng lại là một tiểu tử hay đi gây sự để rồi mượn danh một một cái gia tộc mặt người ‘

Nghĩ tới đây liền Tử Minh ngồi xuống tay cầm tram Trâm từng đoạn trên cơ thể

Lúc này khí huyết hắn bắt đầu nóng dần,thức hải hắn bắt đầu hình thành và mở rộng ra ,cơ bắp thì nở ra ,hé mắt léo lên kim đồng ánh quang

Bên trong thần thức,thần hải

“haizzz vẫn còn một tý thiếu gì đó thì phải ,a quên mất ta còn thiếu tố cất của luyện đan sư thôi thi đành học đại dị hỏa bí kíp vậy đợi tới khi nào kinh mạch thật sự theo ý mình hẵn lúc đó tính tiếp”Tử Minh gãi đầu suy nghĩ

“Tiếp theo là cái kế tiếp nào”

Qụa quạ

“Ông nội,lũ thú vật hiện tại bị gì thế ,chúng cứ kêu hoài nhức cả óc ,hay là đem vài con đi nướng lên ăn đi”Tề Hữu Duyên chắp tay hứng tới Tề Minh nói

“tụi nó không bị gì ,mà chỉ là tụi nó bị luồn khí quấy rồi ,à không là làm cho sợ hãi,khí này vừa mạnh là vừa nhẹ ,uy nghi nhưng vẫn thanh tao ,chắc hãn là cao nhân nào đó”Tề Minh liếc hình những con chim thì thào sau đó lão đầu quắt tay ra lện cho hơn mấy chiếc xe tiến tới

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN