Địa Cầu Online - Chương 11: Trò chơi sinh tồn 7 người (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Địa Cầu Online


Chương 11: Trò chơi sinh tồn 7 người (1)


Bảy người đã được Thần lựa chọn, thỉnh nỗ lực sống sót đi!

Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng

Xung quanh tối om, Đường Mạch không ngừng lao xuống phía dưới dọc theo một cái hố ngầm hun hút, cơ thể liên tục va chạm vào vách đất “bịch bịch bịch”. Dựa vào tố chất cơ thể hiện tại của Đường Mạch, va chạm kiểu này căn bản không khiến Đường Mạch đau đớn, chỉ là cảm giác bị hụt xuống làm cho cậu có chút mất kiểm soát.

Rơi tự do thế này được một phút, cũng có thể đã được một giờ.

Rầm!

Đường Mạch rốt cuộc chạm tới mặt đất.

Bốn phía một mảnh tối đen như mực, duỗi tay không thấy được năm ngón. Đường Mạch sờ sờ đất dưới chân, cảm giác ướt át nói cho cậu biết, lúc này cậu đang thực sự đứng trêи mặt đất.

Đường Mạch trước tiên bình tĩnh lại, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, xác định không có bất kỳ âm thanh nào mới bắt đầu dùng tay lần mò khắp nơi, cẩn thận thăm dò hoàn cảnh hiện tại.

Đường Mạch sờ sờ được ba phút, không mò được thứ gì!

Bỗng nhiên, phía trêи đầu lại vang lên tiếng va chạm y hệt như lúc Đường Mạch rớt xuống. Đường Mạch lập tức rút tay, cảnh giác chú ý động tĩnh phía trêи.

Nửa phút sau, có thứ gì đó đập mạnh xuống đất, kèm theo tiếng kêu la đau đớn của đàn ông: “Ai ôi đau chết tôi rồi. Đây là chỗ quái nào đây?”

Đường Mạch trong lòng khẽ động, nhỏ giọng hỏi: “Lê Văn?”

Tiếng kêu la oai oái im bặt, sau một lúc lâu: “Đường Mạch?”

Đường Mạch mới chỉ thoáng bình tĩnh, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một trận “bịch bịch bịch” nữa, lại thêm một người rơi xuống.

Kế tiếp, là bốn người, hết người này đến người khác thi nhau nện xuống đất, chửi rủa kêu la.

Đường Mạch đếm đếm, tính cả cậu thì tổng cộng có bảy người.

Một tia chói mắt chợt loé lên, sáng rọi cả một vùng tăm tối. Tất cả mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía nguồn sáng. Chỉ thấy một cô bé, bộ dạng như học sinh trung học đang khϊế͙p͙ đảm nhìn bọn họ, sắc mặt vô cùng kém, thân thể gầy yếu, trong tay cầm một cái đèn pin, run run rẩy rẩy: “Tôi… tôi mang theo đèn pin. Thấy chỗ này quá tối nên mới bật đèn.”

Một người đàn ông mặc âu phục, diện mạo tuấn tú, gật đầu bước tới: “Có thể cho tôi mượn đèn pin được không? Tôi muốn kiểm tra hoàn cảnh xung quanh một chút, xem chúng ta hiện tại đang ở đâu.”

Cô bé đưa đèn pin qua. Người đàn ông bắt đầu cầm đèn quan sát bốn phía.

Đường Mạch cẩn thận nhìn theo mỗi tấc đất được ánh đèn chiếu sáng. Rất nhanh sau đó, người kia đã thăm dò xong mọi ngóc ngách của huyệt động. Hắn trở lại chỗ cũ, cắm chuôi đèn xuống đất, để ánh sáng chiếu thẳng lên trêи. Làm như vậy có thể chiếu sáng toàn bộ huyệt động, cũng khiến bảy người nhìn rõ được mặt nhau.

Người đàn ông ngồi xuống trước đèn pin, nói: “Đầu tiên mọi người tự giới thiệu đi, tôi trước. Tôi tên Lý Bân, 29 tuổi, làm việc cho một công ty PR (Quan hệ công chúng). Tình huống hiện tại không ai biết rõ, tôi đoán là có liên quan tới Hắc Tháp. Việc duy nhất chúng ta có thể làm lúc này là đoàn kết. Để đối mặt với những sự kiện không lường trước của Hắc Tháp, phải dùng sức mạnh tập thể bảo vệ cá nhân.”

Cô bé vừa rồi tiếp xúc với Lý Bân, dường như có chút tin tưởng người này nên cũng ngồi xuống, run run nói: “Em là Bành Ngọc Văn, 15 tuổi, học lớp 10. Mọi người… mọi người có thể gọi em là Văn Văn.”

Những người khác bắt đầu nhìn nhau, không ai định tiếp bước.

Đường Mạch bước đến ngồi xuống, Lý Bân và Bành Ngọc Văn đều nhìn về phía cậu.

Cậu khẽ mỉm cười: “Đường Mạch, 23 tuổi, quản lý thư viện.”

Lê Văn không hiểu vì sao Đường Mạch lại đột nhiên tin tưởng hai người kia, nhưng thấy Đường Mạch ngồi xuống, hắn cũng vui vẻ chạy tới: “Lê Văn, 25 tuổi, hiện tại thất nghiệp ăn bám.”

Bảy người thì bốn người đã chủ động tụ lại, ba người kia đành cắn răng lại gần.

“Lâm Xảo, 20 tuổi, đang học đại học.”

“Triệu Tường, 32 tuổi, trước khi cái tháp rách kia xuất hiện, tôi là đầu bếp. Còn sau đó, ông chủ của tôi vì quá sợ nên chạy trốn, cho nên tôi hiện tại cũng coi như dân thất nghiệp.”

Cuối cùng là một nam nhân nhã nhặn đeo kính mắt, hắn ung dung ngồi xuống, ánh mắt quét qua từng người một, đặc biệt dừng một lúc lâu trêи người Lý Bân và Đường Mạch, mới nói: “Lạc Phong Thành, 28 tuổi, thiết kế game.”

Như vậy, bảy người coi như đã biết nhau. Một tổ hợp gồm năm nam và hai nữ.

Lâm Xảo ngay từ đầu đã ngồi cạnh Bành Ngọc Văn nên hai người làm quen rất nhanh. Hai nữ sinh xúm xụm lại, thầm thầm thì thì.

Lê Văn đến bên cạnh Đường Mạch: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đường Mạch, cậu biết không?”

Đường Mạch lắc đầu: “Hẳn là có liên quan tới Hắc Tháp.”

“Tháp Đen?” Lê Văn sợ run cả người: “Đây rốt cuộc là chỗ nào? Chúng ta không phải bị nhốt lại rồi chứ?”

“Chắc là một cái hang động ngầm.” Giọng nói bình tĩnh vang lên, mọi người đều nhìn về phía người nọ.

Lạc Phong Thành đẩy mắt kính, thần sắc lạnh nhạt nói: “Độ ẩm của đất càng xa bề mặt trái đất thì càng cao. Gần tới mạch nước ngầm thì đất sẽ càng ướt. Tiềm năng nước trong đất* ở dưới chân chúng ta ước chừng tầm 3 bar**. Nước ngầm không thể tạo ra mức đo lường lớn như vậy được. Nếu chúng ta còn ở Thượng Hải, vậy khẳng định nước này chảy từ nguồn nước gần thành phố. Đây là một huyệt động gần với nguồn nước.”

(*Tiềm năng nước trong đất (Soil-Water Potential) dùng để đo lường lượng nước có thể có trong đất, được tính bằng đơn vị **bar; 1 bar tương đương với 1,02 kg/cm2. Vùng đất ở dưới chân bảy người đang đứng có tiềm năng nước trong đất là 3 bar, nói cách khác, trong 1 cm2 đất ở đây thì có tầm 3,06 lít nước).

Lý Bân kỳ quái nhìn Lạc Phong Thành: “Anh có đúng là làm thiết kế game không?”

Lạc Phong Thành: “Chuyên ngành ở đại học là thủy lợi.”

Tia hoài nghi trong mắt mọi người không vì câu trả lời này mà xua tan. Đường Mạch cũng tò mò nhìn Lạc Phong Thành thêm vài lần.

Nơi này được xác định là một cái hang động ngầm, cũng phù hợp với nhận thức của mọi người.

“Trêи đỉnh đầu có bảy cái cửa động, chắc hẳn là bảy ống dẫn chúng ta xuống đây.” Lý Bân chỉ vào bảy cửa động đen kịt, ánh mắt nghiêm trọng: “Tôi nghĩ trước khi mọi người rớt xuống, hẳn là đều nghe được câu nói của Hắc Tháp, phải không?”

Lâm Xảo gật đầu, lặp lại một lần: “Trung Quốc Khu 1: Khách lén qua sông – Phó Văn Đoạt thành công mở ra Hắc Tháp tầng thứ nhất, 3 phút sau, tất cả người chơi Trung Quốc bắt đầu công tháp!”

Trong bảy người, cô bé Bành Ngọc Văn không nói năng gì, đầu bếp Triệu Tường cũng chỉ ngồi một bên nghe ngóng, thỉnh thoảng còn phải nài nỉ người khác giải thích lại cho hắn. Lạc Phong Thành lúc nãy nói xong cũng trầm mặc, giống như cảm thấy vừa rồi mình nói hơi nhiều.

Lý Bân đảm nhiệm vai trò dẫn dắt mọi người: “Câu kia có vài chỗ tôi không hiểu lắm, tạm thời không nói đến. Nhưng ba điều luật thép của Hắc Tháp, mọi người còn nhớ rõ không? Sáng hôm qua, nó ban bố ba điều luật thép, cái cuối cùng chính là yêu cầu chúng ta nỗ lực công tháp. Cho nên hiện tại, chúng ta đang công tháp phải không?”

Lê Văn tò mò hỏi: “Chúng ta công tháp kiểu gì?”

“Không biết!”

Đường Mạch nói: “Có thể sẽ có gợi ý? Chúng ta thử tìm trong động xem!”

Lý Bân lắc đầu: “Tôi vừa rồi đã lật tung cái động này lên mà chả tìm thấy thứ gì hết.”

Đúng lúc này, một giọng trẻ con lại vang lên trong huyệt động.

[Đinh Đoong! Hắc Tháp tầng thứ nhất (cấp độ dễ) đã được kϊƈɦ hoạt, trò chơi sinh tồn 7 người bắt đầu tái nhập (loading)…]

[Tạo sa hộp…] (Creating sandbox)

[Số liệu trò chơi tái nhập…] (Loading game data)

[Nhiệm vụ chính: Bảy người đã được Thần lựa chọn, thỉnh nỗ lực sống sót đi!]

Huyệt động lặng ngắt như tờ!

Cũng không biết qua bao lâu, Lê Văn sốt sắng hỏi: “Trò chơi? Vừa rồi là âm thanh của Hắc Tháp, tôi nhớ rõ! Nó nói trò chơi là có ý gì? Cái gì gọi là trò chơi sinh tồn 7 người chứ…”

Đường Mạch liếc hắn một cái, lúc này mới xác nhận Lê Văn thật sự chưa từng tham gia trò chơi mở màn của Hắc Tháp

Đầu bếp Triệu Tường cố ý lớn giọng, che dấu sự căng thẳng của chính mình: “Chúng ta nên chạy khỏi đây thôi, mau chạy nhanh đi a!”

Lý Bân lại bình tĩnh nói: “Đừng nóng vội! Nếu Hắc Tháp đã thông báo trò chơi cho chúng ta, vậy thì sẽ không để cho chúng ta đào hang rời đi đơn giản như vậy đậu. Có lẽ sẽ có bẫy rập gì đó.” Nhìn kỹ là có thể phát hiện, môi Lý Bân vẫn không ngừng run rẩy, hắn chỉ đang cố gắng bày ra bộ dáng trấn định mà thôi: “Chúng ta trước tiên xác định rõ tình hình của mỗi người, sau đó mới nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào……”

“Suỵt!”

“Im lặng!”

Đường Mạch và Lạc Phong Thành lên tiếng cùng lúc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Đường Mạch nhíu chặt chân mày: “Mọi người có nghe thấy gì không?”

Những người khác nín thở, cẩn thận nghe ngóng.

Bỗng nhiên, nữ sinh Lâm Xảo trợn to mắt, hét lên một tiếng. Nàng lập tức che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe được, nghe được! Là tiếng đào đất, đó là tiếng đào đất! Tôi thích chơi mấy trò chơi kiểu sinh tồn, âm thanh này chính là tiếng đào đất. Có thứ gì đó đang đào đất!”

Lý Bân lập tức đứng lên: “Hướng này!”

Tất cả đứng lên, nhìn vào vách tường bên đó.

Đầu bếp Triệu Tường mặt đã đỏ bừng, nắm chặt tay: “Đệt mợ, bất kể là thứ gì thì lão tử cũng sẽ một quyền nện chết!”

Lông tơ trêи người cả đám đều dựng hết lên, sợ hãi nhìn về hướng phát ra tiếng động. Âm thanh kia càng lúc càng gần, Đường Mạch gần như nghe được cả tiếng tim mình đang đập “bụp bụp bụp”. Tiếng đào đất “xoạt xoạt” vẫn không ngừng, nó sắp đến sát sạt huyệt động rồi!

Rầm!

Lớp đất mỏng cuối cùng bị đẩy ra.

Ánh sáng đỏ như máu lóe lên trong huyệt động tăm tối. Một đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại từng người một, nó vươn ra móng vuốt khổng lồ, gạt đống đất chắn trước mặt qua một bên, một người… một con chuột chui ra, tiến vào bên trong huyệt động.

Ầm!

Đó là một con chuột chũi khổng lồ, thân cao hơn hai mét. Lúc nó đứng lên, dường như toàn bộ mọi thứ đều có thể bị nó nghiền nát. Nó ném con gà tây trong tay xuống đất, con mắt him híp nhìn chòng chọc bảy người, nghiến bộ nhá bén nhọn như dao, phát ra tiếng ken két ken két đến chói tai.

Chuột chũi rãi rớt đầy mõm, cười đến quỷ dị: “Hắc Tháp hôm nay sao lại tốt như vậy, ta đang muốn ăn gà tây, nó liền cho ta mồi để nhóm lửa. Bảy người vừa vặn nướng chín được gà tây, lại coi như tẩm thêm tí gia vị… Khà, cảm tạ Hắc Tháp, Lễ Tạ Ơn vui vẻ!”

Gã đầu bếp vừa rồi còn mạnh miệng nói sẽ tẩn chết đối phương, lúc này nhìn con chuột khủng bố kia lại sợ tới mức lùi lại ba bước rồi đột nhiên xoay người chạy trốn.

Đường Mạch vội la lên: “Đừng nhúc nhích!”

Nhưng đã chậm mất rồi! Ngay khi gã vừa chạy, chuột chũi giống như một tia chớp lao tới, móng vuốt vung lên nện xuống người gã, khiến gã bay văng, đập vào vách động.

Đầu bếp rơi xuống đất, ộc cả máu mồm, không thể động đậy.

Chuột chũi lại dùng cặp mắt ti hí nhìn chằm chằm sáu người còn lại, tầm mắt cuối cùng dừng lại trêи người cô bé vừa lùn vừa gầy Bành Ngọc Văn: “Nhiên liệu kia gầy nhất, dùng để nhóm lửa, còn cái tên béo nhất kia lưu lại cuối cùng. Gà tây phải dùng lửa lớn nướng chín, bí mật này ta chưa nói cho ai đâu, như vậy gà tây mới ngon nhất.”

“Á!” Bành Ngọc Văn sợ tới mức trắng bệch cả mặt, muốn chạy trốn. Chuột chũi lại bay đến trước mặt Bành Ngọc Văn, túm lấy đầu cô bé. Bành Ngọc Văn đau đớn hét lên.

Lý Bân cắn chặt răng, kéo lại chân phải của Bành Ngọc Văn, giận dữ hét: “Đừng để nó bắt con bé đi. Con bé mà bị bắt, tiếp theo chính là chúng ta!”

Đường Mạch còn không có máu lạnh đến mức trơ mắt nhìn một con nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn bị bắt đi ngay trước mặt mình. Cậu giữ lấy chân trái của Bành Ngọc Văn, Lê Văn cũng run rẩy túm lấy cái chân này. Nữ sinh Lâm Xảo cũng lấy hết can đảm giữ một bên chân của con nhóc.

Lạc Phong Thành dẫm lên chân chuột chũi. Góc độ hành động của hắn rất tinh ranh, đạp thật mạnh lên móng út của nó. Hắn dùng hết toàn lực, làm cho chuột chũi phải rống lên đau đớn. Có điều, móng vuốt con quỷ kia thế mà lại cứng rắn như sắt, căn bản không chảy máu. Một cước này chỉ có thể khiến nó rời đi móng vuốt đang túm lấy Bành Ngọc Văn, mọi người thực nhanh kéo con bé lùi lại.

Chuột chũi rống giận: “Ta hiện tại sẽ đem tất cả các ngươi đi làm mồi nhóm lửa, nướng gà tây!”

[Đinh Đoong! Nhiệm vụ chi nhánh một(1) được kϊƈɦ hoạt: Vì chuột chũi thúc thúc đáng yêu nướng một con gà tây.]

Bên tai bảy người đều vang lên thanh âm này.

Nó mà là một con chuột chũi đáng yêu WTF?!

Mọi người hiện tại đều hận không thể đem Hắc Tháp xé thành mảnh nhỏ.

Đường Mạch mơ hồ cảm thấy câu này có chút quen tai, nhưng tình huống trước mắt căn bản không cho cậu thời gian suy nghĩ.

Chuột chũi vung vẩy móng vuốt, gạt bay Lý Bân ra. Nữ sinh cùng nhóc con thấy vậy, đều sợ tới mức rạt hết sang một bên, Đường Mạch lập tức nói: “Đừng chạy! Chúng ta cần phải đoàn kết đứng cùng một chỗ, tách ra sẽ bị nó bắt ngay!”

Bành Ngọc Văn vẫn chạy, dù sao con nhóc còn nhỏ tuổi, sợ tới mức chạy trối chết cũng có thể hiểu được. Nữ sinh Lâm Xảo lấy hết can đảm quay trở lại.

“Tiếp lấy!” Lạc Phong Thành vặt xuống hai cái đùi gà, ném một cái cho Đường Mạch, ai ngờ lực độ không tốt thành ra đập vào chân nữ sinh Lâm Xảo.

Kia là một con chuột chũi khổng lồ, nên gà tây của nó cũng khổng lồ nốt. Đùi gà giống như một cây gậy đầu tròn, cứng như đá, hoàn toàn có thể dùng làm vũ khí. Lạc Phong Thành cầm một cái đùi, Lâm Xảo thoáng do dự, cũng cầm cái đùi còn lại, hai người đồng thời lao về phía con chuột.

Chuột chũi lúc này đang định vung móng vuốt về phía Lý Bân, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nó dừng động tác, xoay người nhìn lại.

Lý Bân khụ ra một búng máu, hai tay run rẩy túm lấy một chân chuột chũi: “Nhanh lên!”

Lạc Phong Thành cùng nữ sinh từ hai bên trái phải đồng thời xông tới, vung chân gà trong tay lên đánh con chuột.

Chuột chũi bị Lý Bân gắt gao ôm chặt, căn bản không thể né tránh, hai cái đùi gà cứng như sắt thép cứ như vậy nện thẳng xuống. Chuột chũi trong nháy mắt kịp thời giơ lên móng vuốt, đỡ đòn ở cả hai phía.

Đùi gà đập vào móng vuốt, tia lửa điện bắn ra tung toé.

Chuột chũi chậm chạp dịch chuyển hai móng, nghiến răng ken két: “Thiêu chết các ngươi, đem các ngươi làm mồi nướng gà tây hết!”

Lý Bân tuyệt vọng nằm gục trêи mặt đất, nhưng tay hắn vẫn gắt gao ôm chặt chân con chuột. Bỗng nhiên, hắn mở to hai mắt, trong mắt lại lần nữa dấy lên hy vọng. Hắn trông thấy Đường Mạch từ phía sau vọt lên, liều mạng lao về phía chuột chũi.

Nhưng trêи tay Đường Mạch một cái đùi gà cũng không có!

Giống như bị tạt một gáo nước lạnh dập tắt hy vọng, Lý Bân rống to: “Muốn chết à!”

Trong chớp mắt, một que diêm thật lớn xuất hiện trêи tay Đường Mạch. Không ai biết nó xuất hiện từ lúc nào.

Đầu bếp nằm rạp trêи mặt đất, không rõ sống chết. Nhóc Bành Ngọc Văn không biết trốn ở đâu rồi. Còn lại Lý Bân, Lạc Phong Thành cùng nữ sinh Lâm Xảo đều kinh ngạc nhìn que diêm lớn đột nhiên xuất hiện kia.

Que Diêm Lớn phá gió nện xuống, tiếng gió vùn vụt ám chỉ que diêm này có sức mạnh lớn cỡ nào.

Cả đám kϊƈɦ động nhìn Đường Mạch cùng với que diêm trêи tay cậu, chứng kiến que diêm sắp sửa nện xuống đầu con quỷ chuột.

Bất chợt!

Chuột chũi vươn hai móng, vững vàng tiếp được que diêm.

Không riêng gì những người còn lại, trong lòng Đường Mạch cũng lạnh xuống. Lực của que diêm làm chuột chũi lùi lại hai bước, nhưng nó chẳng bị thương tổn tí nào. Nó cầm que diêm, cúi đầu nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch mím chặt môi, đại não hoạt động cấp tốc, suy nghĩ xem dị năng chết tiệt của mình còn tác dụng nào khác không.

Ai ngờ, chuột chũi lại không tiếp tục tấn công nữa. Nó nghiêng đầu, móng trái nắm que diêm, móng phải gãi cằm, bày ra một tư thế lăng xăng như chó con: “Nàyyyy, sao ngươi lại có que diêm của Mosaic vậy?” Cái mũi đo đỏ của nó hít hít ngửi ngửi không khí, sau đó mở mắt ra, kỳ quái nói: “A, trêи người của ngươi có mùi của Mosaic, một cái mùi kinh tởm chết tiệt!”

Đường Mạch: “…”

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Mosaic: Kϊƈɦ hoạt “Đến từ sự khinh bỉ của Mosaic”, giờ đã thấy ta cực kỳ đáng yêu hay chưa?

Đường Đường:…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN