Địa Cầu Online - Chương 12: Trò chơi sinh tồn 7 người (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Địa Cầu Online


Chương 12: Trò chơi sinh tồn 7 người (1)


Chuột chũi khẽ mài móng vuốt bén nhọn của nó lên đầu Que Diêm Lớn. Xoẹt xoẹt, một ngọn lửa lấp loé trêи đầu que diêm, rất nhanh sau đó biến thành một đám lửa rừng rực thiêu dụi cả que diêm.

Chuột chũi đặt que diêm xuống đất, dùng móng vuốt dài xuyên qua gà tây, hơ hơ ở phía trêи ngọn lửa.

Nữ sinh Lâm Xảo chạy tới nâng gã đầu bếp dậy, ngẩng đầu nói: “Hắn không sao, chỉ ngất đi mà thôi.”

Đường Mạch cùng Lê Văn qua đỡ Lý Bân lên.

Ngoài gã đầu bếp đang hôn mê bất tỉnh, còn lại sáu người đứng túm tụm một chỗ, cách con quỷ chuột rất xa.

Nhưng huyệt động dưới mặt đất này có lớn đến mấy, kể cả đứng ở chỗ xa nhất, thì mùi hương gà tây nướng trêи que diêm thơm mức mũi vẫn bay tới được.

Mỡ gà sáng bóng chậm rãi chảy xuống dọc theo thân gà, rớt xuống ngọn lửa cháy hừng hực. Đường Mạch chưa từng ngửi qua mùi hương cám dỗ như thế bao giờ. Gà tây không tẩm ướp bất cứ thứ gia vị nào mà cứ như vậy nướng trêи que diêm, mùi thịt gà thơm nức xông thẳng vào khoang mũi.

Que Diêm Lớn bị đốt cháy, chiếu sáng cả huyệt động khiến mọi người thấy rõ được con gà tây đang nướng. Da ngoài nướng chín, vàng rộm bóng dầu, dầu rớt xuống ngọn lửa bên dưới tạo thành tiếng xèo xèo . Lớp da gà dần nhăn lại, nhìn giòn rụm, không cần ăn cũng có thể tưởng tượng được mỹ vị của nó.

Tất cả mọi người nuốt ực một miếng.

Que diêm đốt cháy thành tro, gà tây cũng đã chín.

Chuột chũi khổng lồ ngồi xếp bằng trêи mặt đất, mắt nhỏ loé lên. Móng vuốt sắc nhọn cùng với nanh lớn rắn chắc ngăn lại ý đồ muốn đoạt gà tây của bất kỳ kẻ nào. Đường Mạch đứng từ xa nhìn chuột chũi ngoạm một miếng gà, trong nháy mắt, biểu tình của nó nhu hoà hơn rất nhiều.

“Dùng que diêm của Mosaic nướng gà tây, chính là món ăn tuyệt hảo nhất trêи đời, ta chưa từng nói cho bất kỳ ai. Đây là Lễ Tạ Ơn hạnh phúc nhất của ta!”

Chuột chũi dùng răng cắn xé thịt gà, căn bản không thèm để ý tới đám người ngồi ở phía xa đang không ngừng nuốt nước miếng.

Trong sáu người còn lại, chỉ có Đường Mạch là có lực chiến đấu mạnh nhất. Chỉ là, Đường Mạch đã cố gắng tận dụng quyển sổ dị năng bỉ ổi của mình, mà mới chỉ thu thập được mỗi một dị năng. Đến khi kϊƈɦ hoạt dị năng này định đánh lén, lại bị móng vuốt của đối phương ngăn chặn, còn bị đoạt mất que diêm đem đi làm củi lửa nướng gà -.-“

Chuột chũi biểu cảm hưởng thụ bao nhiêu, bụng của sáu người cũng kêu rọt rọt bấy nhiêu.

Chuột chũi ăn xong một cái đùi gà, dường như tâm trạng của nó thực hưng phấn, tiếp tục gặm nốt cái còn lại, lẩm bẩm: “Sao ngươi lại có que diêm của Mosaic?”

Đột nhiên bị hỏi, Đường Mạch khẽ giật mình, bình tĩnh nói: “Mấy hôm trước…không may gặp được.”

Chuột chũi “À” một tiếng: “Tiểu Mosaic lần này phóng hỏa, hay giết người? Kỳ thật nó là một con nhóc nghe lời hiểu chuyện, chỉ là sở thích hơi đặc biệt một chút. Ngươi nhất định cũng cảm thấy nó thật đáng yêu đúng không?”

Đường Mạch: “…”

Ai đó luôn cảm thấy đấy là một câu hỏi trí mạng!

Đường Mạch cân nhắc giữa mạng nhỏ của mình và lương tâm, dứt khoát lựa chọn mạng nhỏ.

“Đúng là vô cùng đáng yêu!” Đường Mạch mặt không đổi sắc.

Chuột chũi gật gật đầu: “Đúng nha, nó đáng yêu giống ta đấy.”

Đường Mạch: “…”

Mọi người: “…”

Ngươi vui là được rồi…

Chuột chũi gặm xong hết hai cái đùi gà, bắt đầu ăn cánh gà. Động tác nó cực nhanh, móng vuốt sắc nhọn trong chớp mắt xé bay cánh gà. Con ngươi của Đường Mạch co rút lại. Với tốc độ này, quỷ chuột chũi muốn giết bảy người bọn họ căn bản dễ như trở bàn tay. Thế mà vừa rồi nó còn lăn qua lăn lại mọi người lâu như vậy, chẳng lẽ là…đang chơi?

Chuột chũi ngây ngốc ăn gà tây, nào biết được suy nghĩ trong lòng của Đường Mạch. Nó vừa nhai thịt, vừa úp mở: “Lần này phải cám ơn que diêm của ngươi rồi. Que diêm của Mosaic quả nhiên nướng gà tây là ngon nhất, nhưng con nhóc đó đúng là cái đồ không hiểu chuyện. Nó chỉ muốn dùng que diêm phóng hỏa, nhất quyết không chịu đưa ta.”

Đường Mạch nhắc nhở: “Ngươi vừa mới nói nó nghe lời hiểu chuyện xong!”

Chuột chũi gãi đầu: “Ta từng nói thế à? Ta nhớ thế nào được.” Chuột chũi lảng sang chuyện khác: “Theo lẽ thường, các ngươi không nên công tháp lúc này. Que

diêm của Mosaic là một vũ khí rất mạnh, có thể giúp ngươi vượt qua tầng thứ hai. Đến tầng thứ ba, vẫn miễn cưỡng đối phó được mấy con rệp buồn nôn kia. Ta thật là may mắn quá đi! Sớm đụng phải các ngươi, sớm hưởng thụ gà tây. Chẹp, cảm tạ Hắc Tháp, Lễ Tạ Ơn vui vẻ!”

Đường Mạch cẩn thận nhìn chuột chũi, bỗng nhiên, tay bị người nhẹ nhàng đụng một cái. Cậu xoay người nhìn lại, thấy Lạc Phong Thành làm cái khẩu hình: Nói suông.

Đường Mạch cũng đã có suy tính trong đầu, cậu thừa dịp con chuột đang vui vẻ, ra vẻ như thuận miệng hỏi: “Chúng ta không nên công tháp lúc này sao?”

Chuột chũi nhai thịt, gật đầu: “Với trình độ của các ngươi hiện tại, có mấy người đã thức tỉnh dị năng chứ hả? Nếu đây mà là tầng thứ nhất – cấp độ bình thường, các ngươi chắc chắn vừa mới vào đã chết, thậm chí còn không xuống được huyệt động của ta cơ. Chỉ cần mấy con giun đất ở tầng trêи là đã có thể ngoạm chết các ngươi rồi.”

Lạc Phong Thành bắt lấy từ ngữ mấu chốt: “Dị năng? Cấp độ bình thường?”

Chuột chũi trả lời ngay: “Đúng vậy, các ngươi hiện tại không phải đang chơi cấp độ thiểu năng hay sao?”

Nhóm thiểu năng: “…”

Hình như lúc đầu Hắc Tháp có nói, đây là tầng thứ nhất – cấp độ thiểu năng…

Gà tây bị ăn hết một nửa, Đường Mạch nhìn thoáng qua đống xương xẩu của con gà. Tuy rằng cậu muốn hỏi về dị năng, nhưng hiện tại có một chuyện quan trọng hơn: “Chuột chũi… thúc thúc, rốt cuộc công tháp là cái gì?”

“Công tháp chính là công tháp, bởi vì có một tên khách lén qua sông bất ngờ đạt tới trình độ công tháp, các ngươi mới bị hắn cưỡng ép kéo vào trò chơi.” Giọng nói đột nhiên dừng lại, chuột chũi ɭϊếʍ ɭϊếʍ dầu mỡ trêи móng vuốt: “Hầy, ta đây có phải cũng nên cám ơn cái tên lén qua sông kia không? Nếu hắn không kϊƈɦ hoạt trò chơi, các ngươi cũng không ở đây. Không có các ngươi, ta cũng đâu được hưởng mỹ vị. Thế nhưng, hắn lại là khách lén qua sông mới đau……”

Đường Mạch: “Khách lén qua sông là cái gì?”

Chuột chũi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng.

“Khách lén qua sông, là những người không chơi trò chơi mở màn mà dùng cách khác để tiến nhập Hắc Tháp. Bọn chúng đều là lũ tiểu nhân ghê tởm! Chỉ cần bắt được một tên rồi ăn thịt, là có thể thu được sức mạnh cường đại. Ta thích ăn khách lén qua sông nhất, thịt của bọn chúng vừa thơm vừa mềm, còn cất giấu sức mạnh cường đại. Hơn nữa, tất cả cái lũ lén qua sông đó đều có dị năng!”

Sáu người thoáng nhìn nhau, ngay cả nữ sinh trung học cũng hiểu được, người “tiến nhập Hắc Tháp” ở đây là ám chỉ những người còn tồn tại mà không biến mất, giống như bọn họ.

Đường Mạch nghe đến tê cả đầu, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi: “Vậy bọn họ rốt cuộc dùng cách gì để tiến nhập Hắc Tháp?”

Chuột chũi lại nghiến răng ken két, phát ra âm thanh chói tai: “Tiến nhập Hắc Tháp tổng cộng có ba cách. Ba cách này tương ứng với ba loại thân phận. Một là người chơi chính thức, hai là ngạch quân dự bị và ba là khách lén qua sông.”

“Người chơi chính thức là những người tham gia trò chơi mở màn 3 ngày của Hắc Tháp, sau khi thắng sẽ được Hắc Tháp chính thức công nhận làm người chơi. Ngạch quân dự bị không tham gia trò chơi 3 ngày của Hắc Tháp, nhưng lại tham gia trò chơi kiểu khác, cũng phải ở trình độ nhất định mới được Hắc Tháp công nhận. Bọn họ về sau chỉ cần thắng được một trò chơi của Hắc Tháp, thì có thể thăng cấp làm người chơi chính thức.”

“Cuối cùng, là cãi lũ lén qua sông mà ta thích nhất……”

Chuột chũi nuốt ực ực mấy cái.

“Khách lén qua sông, là những người trong 3 ngày đó, dùng phương thức giết người để loại bỏ một người chơi. Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người ai cũng được tính là một người chơi tiềm năng. Chỉ cần loại bỏ ít nhất một người chơi tiềm năng là có thể tiến nhập Hắc Tháp. Cách thức loại bỏ…” Chuột chũi nhướng cặp mắt nhỏ của nó lên: “Bao gồm hoặc không giới hạn trong phương thức của trò chơi. Giết người, chính là một cách!”

Tim Đường Mạch nhói lên một cái, sau đó rất nhanh trấn định lại.

Cậu nhớ khách lén qua sông đầu tiên mình đụng phải là Tiền Tam Khôn, tên kẻ trộm.

Đường Mạch ban đầu còn nghĩ hắn cũng giống mình, sống sót sau khi thắng cuộc trong một trò chơi kỳ quặc. Ở trong Sổ dị năng, bên cạnh tên của Tiền Tam Khôn có thêm dòng chữ “Khách lén qua sông”. Lúc trước Đường Mạch không hiểu, lại không ngờ nó có ý nghĩa như vậy…

Chuột chũi bắt đầu ăn đến phần ức gà, nhai rộp rộp rộp, nhồm nhoàm nói: “Đáng tiếc, tên khách lén qua sông kia không tới chỗ này của ta, ăn được hắn…Hắn là khách lén qua sông đầu tiên kϊƈɦ hoạt được chế độ công tháp, ngon phải biết! Ăn hắn ta có thể thu được biết bao nhiêu sức mạnh!” Chuột chũi ra vẻ tiếc rẻ: “Người chơi chính thức và khách lén qua sông đều có dị năng, còn tỷ lệ để ngạch quân dự bị có dị năng sẽ thấp hơn một chút. Ta thật muốn ăn tên lén qua sông kia quá đi aaaa……”

Chuột chũi nói xong lại nuốt ực một cái.

Đám người Đường Mạch không dám nghĩ đến cảnh ăn người sống, nhưng những lời của chuột chũi vừa rồi đã giúp bọn họ phác hoạ được rõ ràng thế giới của Hắc Tháp.

Cả thế giới còn hơn bốn trăm triệu người, chia làm ba loại: người chơi chính thức, ngạch quân dự bị cùng với khách lén qua sông. Ngạch quân dự bị có thể có dị năng hoặc không, người chơi chính thức với khách lén qua sông thì chắc chắn có dị năng. Người chơi chính thức ví dụ như Đường Mạch, dị năng có được là quyển sổ bỉ ổi kia. Khách lén qua sông ví dụ như Tiền Tam Khôn, dị năng có được là cất giữ đồ vật trong cơ thể.

Hiện tại bọn họ cũng không rõ, trong ba loại người chơi này thì loại nào có tỷ lệ cao hơn, có thể là người chơi chính thức, cũng có thể là ngạch quân dự bị, nhưng tuyệt đối không thể nào là khách lén qua sông.

Trong 3 ngày diễn ra trò chơi mở màn, kể cả ở phạm vi toàn cầu, thì số lượng sát nhân cũng không thể nào vượt quá 10 triệu người được.

Khách lén qua sông là thiểu số rồi, vậy so sánh người chơi chính thức với ngạch quân dự bị thì bên nào nhiều hơn đây?

Đường Mạch cảm giác, có thể người chơi chính thức như cậu sẽ ít hơn. Bởi tính sơ sơ trong bảy người ở đây, thì đã có bốn người chắc chắn chưa từng tham gia trò chơi mở màn của Hắc Tháp.

Chuột chũi bắt đầu ăn miếng ức gà cuối cùng: “Thật đáng tiếc, cái tên lén qua sông mở ra chế độ công tháp kia, kiểu gì hiện tại cũng đã bị ăn tươi nuốt sống rồi. Sao hắn lại không đến chỗ ta cơ chứ, khách lén qua sông hương vị ngon như vậy, ta cũng muốn nếm thử một miếng a…”

Nuốt xuống miếng thịt gà cuối cùng, chuột chũi thoả mãn xoa xoa cái bụng căng tròn. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của gà tây nướng, mọi người hít hít vài hơi, cũng coi như đã được nếm thử món mà con chuột khen ngon đi.

Chuột chũi cũng thế, nó dùng cái mũi đo đỏ không ngừng hít hít hà hà.

Thời gian dần trôi, mùi gà tây dần tiêu tán.

*

Một giọng trẻ con lại lanh lảnh vang lên bên tai đám người Đường Mạch.

[Đinh Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1: Vì chuột chũi thúc thúc đáng yêu nướng một con gà tây.]

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, một tiếng cười quỷ dị chói tai lại vang lên. Chuột chũi cố trừng cặp mắt bé tí của nó ra, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại đám người trong động. Rồi nó cười khanh khách, chả ai hiểu vì sao mà nó lại cười quái dị như thế. Giọng cười y hệt như móng tay cào lên bảng đen, khiến ai nấy da gà da vịt nổi hết lên, toàn thân run rẩy.

Sau đó, nó cố nén kϊƈɦ động nói: “Biết ta vừa phát hiện ra cái gì không? Vừa rồi cái mùi kia bị hương thịt gà lấn át mất, cho nên bây giờ ta mới nhận ra, trong bảy người các ngươi có hai người chơi chính thức, bốn ngạch quân dự bị… và một khách lén qua sông! Hắc Tháp của ta, sao hôm nay lại đối tốt với ta như vậy. Ta muốn ăn tên lén qua sông kia, ta muốn ăn! Lễ Tạ Ơn vui vẻ!”

[Đinh Đoong! Nhiệm vụ chi nhánh hai(2) được kϊƈɦ hoạt: Tìm ra khách lén qua sông đáng chết kia!]

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Chuột chũi thúc thúc đáng yêu: Khách lén qua sông kϊƈɦ hoạt trò chơi kia hẳn là đã bị ăn sạch sẽ đi? Thật muốn ăn hắn a……

Phó Văn Đoạt (chân dẫm con chuột-ing): Hừ, ngươi nói cái gì?

Chuột chũi: (Run bần bật-ing)

————-

Meo Meo:

Bố tổ sư cái con chuột =))))

Mình tóm tắt lại danh sách 7 người tham gia trò sinh tồn lần này nhé:

1. Đường Mạch

2. Lê Văn, 25 tuổi, cà lơ phất phơ

3. Lý Bân, 29 tuổi, nhân viên PR

4. Lâm Xảo, 20 tuổi, sinh viên

5. Bành Ngọc Văn, 15 tuổi, học sinh

6. Triệu Tường, 32 tuổi, đầu bếp đang thất nghiệp

7. Lạc Phong Thành, 28 tuổi, nhã nhặn chỉn chu, tự nhận là làm thiết kế game, chuyên ngành ở đại học là Thuỷ lợi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN