Địa Ngục Trần Gian - Chương 132: Giết người bằng một chữ "tình"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
356


Địa Ngục Trần Gian


Chương 132: Giết người bằng một chữ "tình"


“Tuyệt đối không thể để hắn mang người đi được!” Lúc này, Trương Ngọc Dương bỗng hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp nhảy vọt về phía thiên sư Vĩnh Dạ: “Ta đây ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ngươi có bản lĩnh gì mà muốn bắt người từ tay của Long Hổ sơn ta!”

“Vị huynh đài này đừng lo lắng, để bần đạo tới giúp ngươi.” Trong lòng Vương Kinh Long cảm thấy rất vui mừng, hắn không ngờ rằng tên thiên sư Vĩnh Dạ này lại ngu như heo vậy, chỉ có một mình mà lại dám tới địa bàn của Trương gia. Nếu như trừ khử được thiên sư Vĩnh Dạ ở đây thì tự nhiên cũng có thể đạt được mục đích công kích Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ không có thiên sư thì căn bản cũng không có gì đáng lo cả.

Rõ ràng là những vị chưởng giáo và chủ trì khác cũng có cách nghĩ giống như Vương Kinh Long, thế nên tất cả mọi người đều cùng nhau xông lên.

“Đối phó với loại tà ma ngoại đạo như vậy, chúng ta không cần phải để ý tới mấy thứ như đạo nghĩa giang hồ gì đó đâu, mọi người cứ cùng nhau xông lên giết chết hắn là được.”

Càng ngày càng có nhiều người tham gia, rất nhanh sau đó, cả sáu vị chưởng môn chính thống của Huyền môn đều cùng nhau xông lên như ong vỡ tổ.

Suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên mấy vị đại chưởng môn cùng nhau liên thủ như vậy, tất cả những đệ tử đang đứng xem xung quanh đều mang vẻ mặt hy vọng nhìn chằm chằm vào mấy người họ.

Đây chính là sáu người mạnh nhất của Huyền môn, có sáu người này ra tay thì cho dù thiên sư Vĩnh Dạ có đứng đầu Hổ bảng đi chăng nữa thì sợ là cũng không xong rồi.

Lúc này, nếu có thể giết chết thiên sư Vĩnh Dạ ở đây…

Bọn họ cảm thấy trong lòng mình cũng đã bắt đầu nóng lên rồi.

Chẳng qua, thiên sư Vĩnh Dạ chỉ hờ hững liếc nhìn mấy người này một cái rồi cười lạnh một tiếng, trong âm thanh còn mang theo cả sự trào phúng sâu sắc: “Ở đây, ta cũng có một vấn đề cần phải sửa chữa lại cho các ngươi.”

Tất cả mọi người đều giật mình, không hiểu rốt cuộc thì đây là tình huống gì nữa, thiên sư Vĩnh Dạ bỗng nhiên nói ra câu này là có ý gì chứ?

Chỉ thấy thiên sư Vĩnh Dạ tiếp tục lạnh nhạt lên tiếng: “Ta đi, không phải là vì ta sợ các ngươi, mà là muốn lưu lại cái mạng chó cho các ngươi rồi ngày nào đó để Giang Lưu tới thu lại mà thôi!”

“Khẩu khí thật lớn!” Lúc này, Trương Ngọc Dương cũng đã vọt tới trước mặt của thiên sư Vĩnh Dạ, ông ta phất tay một cái, kiếm trong Bôn Lôi đã nhanh chóng đâm thẳng về phía thiên sư Vĩnh Dạ.

Nhưng không đợi Trương Ngọc Dương kịp phản ứng lại, thì ông ta đã cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ vô cùng khinh khủng tập trung vào chính mình, thân thể ông ta rõ ràng liền trở nên cứng ngắc, cùng lúc đó, một tiếng ầm lớn vang lên!

Ông ta giống như một cánh diều bị đứt dây nặng nề bay ngược trở lại vị trí ban đầu.

Tất cả mấy vị chưởng môn và chủ trì khác đều ngơ ngác nhìn nhau, phải biết rằng, Trương Ngọc Dương là người mạnh nhất trong số mấy người bọn họ ở đây, thực lực ước chừng cũng phải là cửu nguyên kim đan, nhưng cho dù là như vậy thì trước mặt thiên sư Vĩnh Dạ vẫn bị giết trong nháy mắt như vậy sao?

Rốt cuộc thì thực lực của cái tên thiên sư Vĩnh Dạ này là gì chứ?

Tất cả mọi người đều dừng lại, bắt đầu không ai dám tiến lên nữa.

Thiên sư Vĩnh Dạ cười cười, sau khi cưỡng ép nuốt vào số máu tươi trong cổ họng thì lạnh giọng mở miệng nói: “Thật không biết sống chết.”

Hắn vừa nói xong liền khiêng thanh niên tóc trắng kia xuống núi.

Tất cả những người còn lại đều ngơ ngác nhìn thiên sư Vĩnh Dạ rời đi, lại không có ai dám đi tới ngăn cản. Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh màu xanh ngọc bích liền đuổi theo hướng của thiên sư Vĩnh Dạ.

“Long Linh, đừng!” Trương Long Chính vội vàng mở miệng kêu lên.

Nhưng lúc này, Trương Long Linh đã chạy tới bên cạnh thiên sư Vĩnh Dạ rồi, nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào thiên sư Vĩnh Dạ: “Trả sư đệ lại cho ta!”

Thiên sư Vĩnh Dạ thầm nghĩ không ổn, tiểu nha đầu này có nhất thiết phải tới gaay sự vào ngay lúc này không vậy? Vừa rồi chiến đấu một trận với Bạch Hồ, Bạch Hồ bị thương không phải giả, nhưng vết thương của hắn thậm chí còn nặng hơn so với Bạch Hồ nữa, vừa rồi hắn buộc phải liều mạng bị trọng thương lần nữa để hù dọa mấy người kia, không ngờ rằng vẫn còn một cái chày gỗ khác chạy tới đây.

Hắn cố nén cảm giác chóng mặt, lạnh giọng nói: “Bây giờ ngươi đưa sư đệ của mình đi là muốn hắn chết sao?”

“. . .” Trương Long Linh giật mình, nàng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi khi thiên sư Vĩnh Dạ mở miệng nói chuyện, thì ra…tên thiên sư Vĩnh Dạ này đúng là đã bị thương!

Vừa rồi sở dĩ hắn có biểu hiện mạnh mẽ như vậy, đơn giản là muốn trấn trụ tất cả mọi người đang ở đây!

Nghĩ đến đây, Trương Long Linh cũng thấy giật mình, vừa nhìn thấy bộ dạng của Trương Long Linh, thiên sư Vĩnh Dạ thầm nghĩ không xong rồi, bị phát hiện rồi.

Chẳng qua là Trương Long Linh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào thiên sư Vĩnh Dạ, qua một hồi lâu sau mới thở dài một hơi nói: “Ngươi đi đi, nói cho hắn biết, lần này, coi như là lần này hắn cứu ta một mạng, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa.”

“Được!” Thiên sư Vĩnh Dạ nhìn Trương Long Linh thật sâu.

Trương Long Linh sau khi nói xong liền trực tiếp quay đầu bước đi.

Lúc Trương Long Linh quay trở lại đại điện thì Trương Long Chính cũng đã chạy vọt lên, lắc lắc cánh tay của nàng hỏi: “Vừa rồi, muội đi qua đó làm cái gì? Cái tên thiên sư Vĩnh Dạ đó không phải người thường đâu.”

Trương Long Linh xoay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Long Chính với vẻ mặt chán ghét nhưng không nói gì.

Trương Long Chính giật mình, hắn biết giữa hai người bọn họ đã có một vết nứt vô cùng sâu.

Mấu chốt là…

Mình phải nói chuyện này với Trương Long Đồ như thế nào đây? Bản thân đã đồng ý với hắn là hôm nay sẽ chiếu cố thật tốt cho tiểu sư đệ của hắn, chính là chiếu cố tốt như vậy sao?

Lúc này, Trương Long Chính cũng phát hiện ra được một việc, đấy chính là những vị chưởng giáo và trụ trì đang có mặt tại đây đều đang run rẩy.

Bọn họ… đang sợ!

Sợ Trương Long Tâm, không phải, là sợ cái tên Giang Lưu này lại xuất hiện trước mặt họ một lần nữa.

Trương Long Tâm kỳ tài ngút trời đó, từ hôm nay trở đi đã không còn mang họ Trương nữa rồi, hắn là Giang Lưu!

Nhớ tới biểu hiện kinh diễm của Giang Lưu lúc ở Hoa Sơn kia, Trương Long Chính bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, có lẽ, những người có mặt ở chỗ này ngày hôm nay đều đã làm ra một chuyện sai trái không thể cứu vãn được nữa!

Nếu như biết trước được kết cục như này, nếu được làm lại một lần nữa, có lẽ sẽ không còn là kết cục này đâu nhỉ.

Nhưng hiện tại thì nói gì cũng không còn tác dụng nữa rồi.

Trương Long Chính cười chua xót, quãng thời gian tiếp theo của Huyền Môn sẽ càng thêm khổ sở rồi. . .

Vương Kinh Long nhìn thân ảnh đang từ từ biến mất trước mặt kia, tay liền siết chặt lại thành nắm đấm. Cảm giác hối hận và chua xót đang tràn ra khắp cơ thể hắn, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì hắn sẽ không làm thế.

Trương Long Tâm được coi là kỳ tài ngút trời thì làm sao, ngày vùng dậy chẳng qua cũng chỉ là phát triển Trương gia và Huyền Môn mà thôi, tuyệt đối không thể ra tay với chính mình, nếu quan hệ của Vương gia và Trương gia tốt đẹp hơn một chút thì nói không chừng Vương gia thậm chí còn có thể phát triển hơn bây giờ cũng nên.

Giờ thì hay rồi, về sau, tên đệ tử Giang Lưu kia sẽ không kiêng nể gì cả mà ra tay với Huyền Môn, thậm chí, Toàn Chân cũng có nguy cơ bị diệt vong, bản thân lại đối kháng với Vĩnh Dạ, Huyền Môn đã rơi vào hoàn cảnh xấu, hiện tại lại thêm một tên Giang Lưu, Vĩnh Dạ quả thực là như hổ thêm cánh, cuộc chiến này nói không chừng còn vì đó mà xảy ra một cú lột xác cực lớn cũng nên!

Ít nhất, hiện tại hắn không còn lòng tin khẳng định có thể đánh bại Vĩnh Dạ.

Nếu như lựa chọn lấy lòng chứ không phài đối đầu, thì có lẽ hiện tại Huyền Môn đã nắm giữ được con át chủ bài lớn nhất rồi.

Lúc này, tâm trạng hối hận cũng đang quanh quẩn trong lòng những người có mặt ở đây, mà Trương Ngọc Dương bị đánh trở lại cũng kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, trong đôi mắt âm trầm không biết đang nghĩ gì.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không.

Trong nháy mắt, mấy người này liền cùng nhau thở dài một hơi, cuối cùng Trương Khởi Hạc mở miệng nói: “Nếu như sự việc đã rơi vào tình huống xấu nhất rồi, như vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục đoàn kết hơn, cùng nhau đối mặt với tai nạn lần này của Huyền Môn, chỉ hy vọng tổ sư gia trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho chúng ta!”

Nhìn bộ dạng hối hận của những người này, trong lòng Trương Long Linh bỗng nhiên sinh ra một khát vọng cực lớn, nàng nheo mắt lại, hít sâu một hơi, đem loại cảm giác khiến nàng cảm thấy tội lỗi này ném ra khỏi đầu.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.(*)

(*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

Cho dù như thế nào thì mình cũng là người của Trương gia, làm người hay làm việc, đều phải cân nhắc vì Trương gia.

Nếu gặp lại lần nữa thì chính là kẻ địch rồi!

Chẳng qua chỉ là. . .

Rõ ràng đã nói là không còn liên quan gì nữa, nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ?

Vì cái gì mà lòng nàng lại đau đớn như vậy chứ?

Sau này sẽ trở thành kẻ địch thật sao?

Cho dù là như vậy, thì bản thân mình thục sự có thể ra tay nếu như gặp lại hắn một lần nữa không?

Nếu đổi lại là trước kia thì cho dù là ai phản bội lại Trương gia, đối địch với Trương gia thì nàng chắc chắn có thể ra tay được!

Nhưng nghĩ tới hình ảnh hắn ngốc nghếch từng che chắn ở trước mặt nàng thì nàng liền hiểu rõ.

Cho dù nàng có chết đi thì cũng không thể nào xuống tay được.

Bởi vì hình bóng người đó, từ sau ngày ở Hoa Sơn đã thật sự khắc sâu vào trong lòng mình rồi.

Nàng nắm chặt tay, cố gắng không để mình khóc, chẳng qua là đau đớn trong lòng giống như một giọt mực trong nước vậy, rất nhanh liền lan ra khắp nơi.

Rất nhanh, trái tim liền bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ.

Giống như mặt nước bị mực nhuộm đen.

Thế gian có hơn tám vạn từ, chỉ có một chữ “tình” là có thể giết người!

Chuyện đó không sai một chút nào.

Lúc này, thiên sư Vĩnh Dạ đã cõng Giang Lưu xuống núi, lúc tới chân núi, hắn cảm thấy được khí lực của mình đã hoàn toàn bị rút sạch, nhìn thấy sau lưng không còn bóng người thì không khỏi nở ra một nụ cười: “Với cái loại dũng khí đó, thì có cho Huyền Môn của các ngươi thêm một nghìn năm nữa cũng không thể nào đấu được với Vĩnh Dạ của ta.”

Nói xong thiên sư Vĩnh Dạ liền nhìn về phía thân ảnh đã ngất kia, vất vả khổ cực chuẩn bị lâu như vậy, chính mình cũng bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, giết bao nhiêu người, nhưng lúc này khi nhìn thấy gương mặt đang nhắm mắt kia thì liền cảm thấy tất cả những gì mình làm đều có ý nghĩa.

Hắn vươn tay ra, dùng móng tay vuốt ve gò má của người kia: “Cuối cùng, ngươi cũng đã biến thành Giang Lưu của ta. Không phải sao?”

“Ngươi vẫn nên trở lại bên ta đi!”

Đúng vào lúc này, một tiếng động lạ vang lên, một thân ảnh bị che phủ bởi máu bỗng xuất hiện ở bên cạnh thiên sư Vĩnh Dạ, thiên sư Vĩnh Dạ trừng mắt hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Ta không bằng hắn.” Kiếm Nô trực tiếp mở miệng nói ra: “Phế đi phần lớn công phu rồi mới chạy khỏi hắn!”

“Được rồi, chống lại người đứng đầu Yêu Vương mà ngươi có thể có kết quả như vậy là có thể tự hào rồi!” Thiên sư Vĩnh Dạ mấp máy miệng.

Kiếm Nô cũng nhìn về phía thân ảnh đang nằm trong ngực thiên sư Vĩnh Dạ kia, trong lòng run lên: “Thành công?”

“Tất nhiên là thành công.” Thiên sư Vĩnh Dạ nở nụ cười: “Thứ ta muốn, cuối cùng sẽ là của ta, ai cũng không thể đoạt đi được.”

“Ngươi chắc chắn rằng sau khi hắn biết rõ chân tướng sự việc sẽ không thay đổi chứ?” giọng nói lạnh lùng của Kiếm Nô vang lên.

“Sẽ không, ta rất hiểu hắn.” Nói xong, giọng nói của thiên sư Vĩnh Dạ cũng trở nên nhu hòa: “Huống chi, tất cả những gì ta làm cũng là vì hắn!”

Kiếm Nô không nói chuyện, lúc này hắn đã cảm giác được sự yếu ớt trên người thiên sư Vĩnh Dạ đã trở lại.

“Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi có thể giết ta, nhưng tình huống của ngươi hình như cũng không khá hơn ta chút nào, Kiếm Nô.” Thiên sư Vĩnh Dạ nhìn thấu suy nghĩ của Kiếm Nô, đơn giản dứt khoát nói.

Kiếm Nô không nói gì.

Thiên sư Vĩnh Dạ lấy một chai thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên rồi ném cho Kiếm Nô: “Hiện tại, tên tiểu tử vướng víu nhất đã bị phong ấn một trăm năm rồi, trăm năm sau tất cả người và vật đều không còn, không còn gì có thể ngăn cản ta được nữa!”

“Chuyện đã đồng ý với ta, ngươi không quên là được rồi.” Kiếm Nô không chút nghi ngờ tiếp nhận thuốc rồi nuốt xuống, mở miệng nói ra.

“Ta sao có thể quên được, sư huynh và sư tỷ của ngươi, ta sẽ không động thủ đâu.” Chợt thiên sư Vĩnh Dạ nhìn về phía trước: “Nhưng những người khác của Trương gia thì không nằm trong đó.”

“Những người khác của Trương gia?” Kiếm Nô nheo mắt, chợt lạnh giọng cười cười: “Không nhận cũng được.”

“Thật thú vị.” Thiên sư Vĩnh Dạ nhắm mắt lại, lúc trước giao đấu với Bạch Hồ cộng thêm việc mạnh mẽ ra tay dọa nạt Trương Ngọc Dương, vết thương lúc này của hắn sợ là còn nặng hơn cả Kiếm Nô nữa, hắn rất không thích cái loại yếu ớt này của cơ thể, nhất định phải nhanh chóng khôi phục lại mới được!

Trong nháy mắt, chỗ đó liền không còn bất kỳ âm thanh hay bóng hình nào nữa. Nếu có thì chẳng qua chỉ là tiếng hít thở trầm thấp, còn lại tất cả mọi âm thanh đều tĩnh mịch, nhưng ở bên trong sự yên tĩnh đó, dường như còn ẩn chứa một nỗi bi thương và oán hận vô tận.

Tất cả những chuyện không xấu xa, dường như cũng đang bắt đầu chậm rãi sinh sôi trong sự tĩnh mịch này.

Long Phong ở Long Hổ sơn, Trương Long Đồ ngơ ngác nhìn về phía Trương Long Linh, cảm thấy đầu óc thật trống rỗng, qua một hồi lâu mới mở miệng nói ra: “Tiểu sư đệ đâu rồi? Tại sao đệ ấy lại không cùng muội trở về?”

Trương Long Linh cắn chặt răng, không nói gì, nhình thấy bộ dạng đó của Trương Long Linh, Trương Long Đồ cũng đã đoán ra được bảy tám phần rồi.

Hắn hiểu, có lẽ mọi chuyện đã diễn ra theo hướng mà hắn không mong muốn nhất.

Thế nhưng, chính mình đã đồng ý với sư phụ là phải chiếu cố hắn thật tốt, nhưng ngay lúc hắn cần mình nhất thì mình lại không thể ở bên cạnh hắn được.

Trương Long Đồ có thể tưởng tượng được rằng lúc đó, trong lòng người kia cô độc đến mức như nào.

Hắn siết chặt tay, nện một quyền lên trên khung cửa: “Huyền Môn chết tiệt!”

“Muội đi trước đây.” Trương Long Linh lạnh lùng nói.

“Muội, chẳng lẽ không đau khổ sao?” giọng nói của Trương Long Đồ truyền đến từ sau lưng Trương Long Linh.

Trương Long Linh xoay đầu lại trầm mặc nhìn thoáng qua Trương Long Đồ, nở nụ cười: “Tại sao muội phải khổ sở?”

Trương Long Đồ giật mình, thoáng cái không biết nên nói cái gì: “. . .”

Mà Trương Long Linh nhanh chóng rời đi, sau khi trở về phòng của mình, tất cả sự lạnh lùng kiên trì suốt một ngày kia đều được gỡ xuống, nàng chầm chậm ngồi xuống mặt đất.

Không buồn sao?

Giờ đây ta cảm thấy khó chịu hơn bất cứ lúc nào.

Nhưng, vậy thì có thể làm được gì?

Long Phong bây giờ chỉ có một mình ta, chỉ có thể dựa vào ta, ít nhất, trước mặt người khác, ta không thể để lộ ra tâm trạng như vậy được, nếu không, ở lại Long Phong sẽ rất khó khăn, ở lại Trương gia thì càng khó hơn.

Nàng ôm lấy chân mình, cuộn mình trong góc lạnh run.

Chỉ qua một ngày mà tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Long Phong, phải nhờ vào ngươi rồi, Trương Long Linh không thể giống như trước đây được nữa rồi, ngươi cần phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn hiện tại gấp trăm, nghìn lần mới được!

Trong bóng tối, nàng mở mắt ra, sự kiên định trong đôi mắt dần dần ngưng tụ lại.

Trong góc phòng, thân thể nàng cuộn tròn lại, không khác gì một đứa trẻ cô độc.

Hình như là lạnh hơn rồi.

Thân thể Trương Long Linh run rẩy chui vào trong chăn, nàng biết, dùng tu vi của mình sẽ không cảm thấy lạnh, ít nhất thì bây giờ đối với nàng mà nói, cái lạnh này không đáng là gì cả.

Nhưng mà, trong lòng thật lạnh!

Cho dù là đang ở trong chăn, nàng cũng bắt đầu cuộn mình lại, giống như tiểu cô nương năm đó bị cha mẹ vứt bỏ, nàng ôm lấy hai chân của mình, hai bàn chân cũng co lại làm một.

Nước mắt thấm ướt gối.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN