Địa Ngục Trần Gian
Chương 133: Bóng tối
Trong lúc mê man, tôi mơ thấy Bạch Hồ. Tôi cũng không rõ mình đã mơ tới cái gì, lúc thì là Bạch Hồ lạnh lùng, lát sau lại là một Bạch Hồ với mái tóc bạc tuôn xuống như thác và vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng cứ nhìn tôi sâu sắc như vậy, miệng khẽ hé như sắp nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy gì hết. Tôi bắt đầu nỏng nảy, muốn giơ tay bắt lấy nàng, lại phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không thể với tới, chỉ có thể ở đứng đó kêu lên đầy lo lắng.
“Đừng, đừng mà!” Khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn phòng. Một cô gái nằm úp sấp bên cạnh giường, đang say ngủ.
Tôi nhìn cô gái này, tuy không thể nhìn chính diện khuôn mặt mà chỉ là hình bóng, nhưng vẫn trùng lặp với bóng dáng luôn quấy nhiễu giấc mộng của mình.
Giang… Giang Tiểu Thơ? Sao cô ấy lại ở đây? Tôi đang nằm mơ sao?
Tôi giơ tay véo mặt mình, đau quá, không phải là mơ.
Nhận ra đây không phải giấc mơ, tôi bắt đầu hoảng, không rõ vì sao Giang Tiểu Thơ lại xuất hiện ở đây, nhưng có thể khẳng định một điều Giang Tiểu Thơ còn sống?
Không thể nào!
Tôi bắt đầu luống cuống chân tay. Có lẽ bị động tác của tôi đánh thức, nên người đang nằm úp kia từ từ ngồi dậy, để lộ ra khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đêm mong.
Tôi hít sâu một hơi, thò tay véo má cô ấy, mềm, không phải là giả!
“Anh làm gì thế?” Giang Tiểu Thơ trừng tôi một cái: “Làm bừa!”
Khi nghe được hai chữ quen thuộc kia, tôi giật mình, đây chính là Giang Tiểu Thơ mà tôi quen… Chỉ là vì sao tôi lại không vui mừng như mình nghĩ. Bởi vì tôi phát hiện lúc này một ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi, rằng tôi nên đối mặt với Ngao Bạch như thế nào đây…
Tôi lắc đầu, bỗng nhớ tới một chuyện, đó là cảnh tượng khi tôi ngất đi, lập tức đứng dậy từ trên giường: “Không được, Bạch Hồ đang bị Ngọc Dương sư thúc phong ấn, anh phải đi cứu cô ấy!”
Tôi cảm thấy Giang Tiểu Thơ nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, dường như mang theo thất vọng và kinh ngạc, dường như không phải như vậy mới đúng.
“Sao vậy?” Tôi liếc Giang Tiểu Thơ, mở miệng dò hỏi.
“Không, không có gì!” Giang Tiểu Thơ giật mình, nói: “Ngọc Dương sư thúc? Ông ta đối xử với anh như vậy mà anh còn gọi lão là Ngọc Dương sư thúc?”
Tôi khựng lại, lúc này rất nhiều sự việc hiện lên trong đầu, tôi mới kịp nhận ra chúng là gì. Tôi hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt: “Ngọc Dương lão cẩu!”
Đôi mắt Giang Tiểu Thơ vẫn ánh lên vẻ kỳ quái kia, nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy cô ấy trở lại bình thường như trước, sau đó nghe cô ấy nói: “Bây giờ anh đi cũng vô dụng thôi. Với thực lực hiện giờ, anh lên Trương gia khác gì đi chịu chết? Không những không cứu được Bạch Hồ mà còn khiến mình cũng phải chôn theo.”
“Nhưng mà…” Tôi nắm chặt tay lại: “Cô ấy bị phong ấn là vì anh!”
Tôi bỗng dưng nhớ ra, bèn quay đầu nhìn Giang Tiểu Thơ: “Em… Mọi chuyện là như thế nào?”
“Ý anh là hỏi tại sao em còn sống đúng không?” Giang Tiểu Thơ khẽ nở nụ cười: “Thiên sư Vĩnh Dạ đã hồi sinh em, cũng là ngài ấy cứu anh ra khỏi Trương gia. Chỉ là lúc ngài ấy tới thì đã muộn, khi đó Bạch Hồ đã bị phong ấn rồi.”
Thiên sư Vĩnh Dạ?
Hình ảnh một kẻ giấu toàn thân dưới lớp áo choàng màu đen lại hiện ra trong đầu tôi, khiến tôi ngừng thở, tâm tình trở nên phức tạp. Nói ra thì lý do tôi hận Vĩnh Dạ phần lớn là do Vĩnh Dạ đã gián tiếp hại chết Giang Tiểu Thơ, mà Triệu Thừa Nguyên kia cũng suýt nữa làm Hồng Dược bị thương, sau đó còn là vì Trương gia nữa. Nhưng hiện giờ Triệu Thừa Nguyên đã chết, còn Giang Tiểu Thơ đã được Vĩnh Dạ phục sinh, và Trương gia đã thành kẻ tử thù với tôi. Điều quan trọng nhất là tôi lại được Vĩnh Dạ thiên sư cứu!
Hiện giờ tôi không biết nên lấy thái độ nào đối mặt với Vĩnh Dạ.
Đúng lúc này, Giang Tiểu Thơ cũng lấy một thứ ra, nói: “Thiên sư về Vĩnh Dạ rồi, để em ở đây chăm sóc anh. Ngài ấy nói rằng khi nào anh tỉnh rồi thì ăn thứ này vào, như vậy kinh mạch của anh sẽ được khôi phục.”
Tôi nhìn thứ mà Giang Tiểu Thơ đang cầm. Đó là một trái cây màu đỏ sậm với một đường vân rất huyền diệu khó giải thích. Quan trọng nhất là tôi có thể cảm nhận được tinh khí rất mạnh từ trên trái cây này.
“Đây là Côn Luân Chu Quả!” Thấy tôi tỏ ra nghi hoặc, Giang Tiểu Thơ nói.
Tôi giật mình, nghe bốn chữ “Côn Luân Chu Quả” là đầu óc tôi trống rỗng, bởi tôi biết rõ thứ này hiếm có đến mức nào, ngay cả Trương gia cũng không lấy ra được. Quan trọng là tôi với vị Vĩnh Dạ thiên sư kia chẳng thân chẳng quen, vậy mà hắn ta đã cứu tôi ba lần, giờ lại còn mang Côn Luân Chu Quả vốn là thứ hiếm có ở Huyền Môn cho tôi. Việc này có ý gì?
“Ăn đi, sau đó chúng ta sẽ tìm đám lão cẩu Huyền Môn dối trá kia báo thù!” Giang Tiểu Thơ nói: “Cho tới bây giờ em vẫn không quên được anh bị thương như thế nào khi thiên sư đưa anh tới đây! Bọn chúng đều là lũ mắt chó không biết nhìn châu ngọc, phải giết sạch mới được!”
Cảnh tượng xảy ra ở đạo quan trên đỉnh Hổ Phong lúc trước lập tức hiện lên trong đầu tôi, hận thù bắt đầu dâng lên trong lòng.
Là bọn họ đã đánh nát tất cả ảo tưởng tốt đẹp, phá vỡ tôn nghiêm cuối cùng của tôi!
Tôi cắn chặt răng!
Lúc này Giang Tiểu Thơ nói tiếp: “Đúng rồi, Giang Lưu, anh có nhớ được gì không?”
“Cái gì cơ?” Tôi giật mình.
“Ví dụ như, nhớ lại những gì giữa anh và em…” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi đầy mong chờ.
Tôi nhíu mày, lắc đầu: “Không, sao vậy?”
Giang Tiểu Thơ giật mình, nhưng lại bình thường trở lại, cố mỉm cười nói: “Không có gì, em chỉ hỏi thôi.”
Tôi ừm một tiếng, không để ý lắm, bởi tôi biết rõ người Giang Tiểu Thơ yêu không phải là tôi. Chỉ là ý nghĩ ấy lúc trước sẽ khiến tôi đau lòng, khiến tôi khó chịu, nhưng bây giờ theo thời gian trôi đi, cảm giác đau lòng ấy không còn khắc cốt ghi tâm như trước nữa!
“Kiếm và hũ quỷ của anh còn ở Long Phong, chưa cầm theo.” Tôi nói.
“Chờ bao giờ anh khỏi, em sẽ cùng anh đi lấy chúng về.” Giang Tiểu Thơ cười, vuốt ve gò má tôi: “Không vội!”
Hai chữ “không vội” ấy khiến tôi cảm thấy kỳ quái. Nói thế nào nhỉ, dường là nói với tôi, mà dường như lại là nói với chính cô ấy.
“Ăn đi.” Giang Tiểu Thơ nói.
“Anh không muốn nợ hắn ta quá nhiều.” Tôi cảm thấy khó mà nhận quả Côn Luân Chu Quả kia. Hơn nữa nói thế nào được nhỉ, lúc Giang Tiểu Thơ vuốt mặt tôi, tôi lại cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, người cũng lùi ra phía sau.
Giang Tiểu Thơ khựng tay lại…
Tôi cũng nhận ra bầu không khí lúc này đang cứng ngắc, bèn vội vàng giải thích: “Không phải, không phải như vậy, cơ thể anh tự dưng lại…”
“Không sao…” Giang Tiểu Thơ khẽ cười: “Em biết việc khẩn cấp của anh bây giờ là giết đám người Huyền Môn để báo thù, sau đó phá vỡ Long Hổ Phong Thiên trận mà Trương Đạo Lăng thiên sư để lại mới đúng!”
Thì ra thứ đó được gọi là Long Hổ Phong Thiên trận sao?
Lòng tôi bắt đầu khó chịu và tự trách bản thân. Nếu khi đó tôi không quyết định để Bạch Hồ đi, mà để mặc Bạch Hồ giết người nơi đó, có lẽ Bạch Hồ đã không bị phong ấn.
Giang Tiểu Thư như đọc được ý nghĩ của tôi nên mở miệng nói: “Không phải như vậy, Vĩnh Dạ thiên sư nói với em rằng Long Hổ Phong Thiên trận kia có thể sử dụng bất cứ lúc nào, hơn nữa khi đó Bạch Hồ đang bị thương nặng, hoàn toàn không thể giết người.”
Tôi giật mình: “Vĩnh Dạ thiên sư?”
“Vâng…” Giang Tiểu Thơ gật đầu.
Tôi không biết lúc này tâm trạng mình là gì, và mình nên đi đâu.
Lúc này Giang Tiểu Thơ giơ Côn Luân Chu Quả lên nói: “Anh cứ ăn trước đi đã, sau đó chúng ta gia nhập Vĩnh Dạ rồi đấu một trận ra trò với Huyền Môn!”
Gia nhập Vĩnh Dạ? Nói thật tôi nợ thiên sư Vĩnh Dạ nhiều như vậy, hơn nữa lại còn muốn đấu với Huyền Môn để báo thù, với tôi mà nói gia nhập Vĩnh Dạ là lựa chọn tốt nhất lúc này. Nhưng không biết vì sao tôi lại cảm thấy như có một bàn tay nào đó đang thúc đẩy hướng đi của mọi chuyện, còn tôi giống hệt một quân cờ trong tay người đó.
Quan trọng nhất là tôi sợ sau này Vĩnh Dạ sẽ đối xử với tôi giống như Trương gia. Nội tâm tôi đã hoàn toàn khép lại!
“Vĩnh Dạ sẽ không đối xử với anh như Trương gia đâu, thiên sư Vĩnh Dạ đã cam đoan rồi. Hơn nữa ngài ấy còn nói, chỉ cần gia nhập Vĩnh Dạ, mai sau khi anh đánh Trương gia để giải cứu Bạch Hồ, ngài ấy sẽ giúp anh một tay!” Giang Tiểu Thơ lại như nghe thấy tiếng lòng tôi mà lên tiếng.
Nghe tới chuyện giải cứu Bạch Hồ, tôi giật mình, kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Thơ: “Sao em dám cam đoan những gì Vĩnh Dạ thiên sư nói là thật?”
“Ngài ấy không làm vậy đâu!” Giang Tiểu Thơ thề thốt.
Nhìn cái vẻ chắc chắn đó của Giang Tiểu Thơ, tôi lại do dự, ngơ ngác đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
“Coi như là vì Bạch Hồ đi!” Giang Tiểu Thơ lại nói tiếp.
“Coi như là…” Ánh mắt tôi cũng dần trở nên kiên định: “Vì Bạch Hồ!”
Tôi cầm lấy Côn Luân Chu Quả trên tay Giang Tiểu Thơ, cắn từng miếng một. Chỉ là trong lúc mải ăn Côn Luân Chu Quả, tôi hoàn toàn không chú ý tới vẻ tối tăm và oán hận chợt lóe lên trong đôi mắt Giang Tiểu Thơ!
Ba ngày sau, tôi và Giang Tiểu Thơ lên đường đi Thượng Hải, bởi tổng bộ của Vĩnh Dạ nằm ở Thượng Hải. Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn gia nhập Vĩnh Dạ, không vì gì khác, chỉ vì câu nói “Coi như là vì Bạch Hồ” của Giang Tiểu Thơ.
Mà trong ba ngày này, nhờ có Côn Luân Chu Quả và sự chăm sóc tận tình của Giang Tiểu Thơ, dùng chân khí xuôi theo kinh mạch khiến kinh mạch của tôi bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Mặc dù phần lớn kinh mạch đều bị đứt, nhưng chúng lại bắt đầu khép lại, nhất là tiểu chu thiên, có lẽ là sắp hoàn toàn khép lại rồi!
Lúc theo Giang Tiểu Thơ đứng ở cửa vào tổng bộ Vĩnh Dạ, tôi bỗng cảm thấy sợ. Bởi vì cách đây không lâu tôi còn ôm lòng thù địch mãnh liệt với Vĩnh Dạ! Nhưng giờ tôi lại định cười một tiếng xóa oán thù mà gia nhập Vĩnh Dạ. Những gì tôi làm lúc cuối ở Hoa Sơn luận đạo hãy còn rõ mồn một trước mắt, tôi định phá hủy nền tảng của Vĩnh Dạ!
Người bên Vĩnh Dạ sẽ nhìn tôi như thế nào đây?
“Anh là người ưu tú nhất, cho dù người của Vĩnh Dạ có chết sạch, chỉ cần có anh cũng đủ để hơn toàn bộ Vĩnh Dạ rồi!” Lúc này Giang Tiểu Thơ nói: “Cho nên anh hãy ngẩng cao đầu bước vào, dùng thực lực nghiền ép tất cả những người phản đối. Ở nơi này, kẻ mạnh là vua, không dối trá như Huyền Môn. Chỉ cần anh đủ mạnh là sẽ nhận được sự tôn trọng nên có. Anh không cần kẻ khác thừa nhận, thứ anh cần chính là sự sợ hãi của người khác với mình mà thôi!”
Không cần thừa nhận… Thứ tôi cần bây giờ là sự sợ hãi! Những gì Giang Tiểu Thơ nói đã đánh thức một số thứ ở sâu trong lòng tôi, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang cắm rễ trong lòng mình!
Đúng lúc này, một tên đệ tử Vĩnh Dạ mặc áo choàng đen đi tới, khi nhìn thấy tôi thì giật nảy mình: “Ngươi là… Trương Long Tâm!”
“Không, ta tên Giang Lưu!” Tôi mỉm cười, đẩy hắn ra rồi đi vào trong biệt thự!
Ở nơi này, thứ chờ đợi tôi là sự sợ hãi của kẻ khác, và cả sự thù hận với Huyền Môn! Giờ phút này một Trương Long Tâm hết lòng hết dạ vì Huyền Môn đã chết, kẻ còn sống là Giang Lưu lòng đầy oán hận, mang theo sát khí ngút trời!
Nhìn bóng lưng đang đẩy cửa kia, Giang Tiểu Thơ cười, mắt híp lại thành đường cong, rồi đi theo người kia cùng vào trong.
Sau khi bước vào, tôi gặp được rất nhiều người, đều là người của Vĩnh Dạ, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc, chính là những người mà tôi gặp trong Hoa Sơn luận đạo. Tri Thù, Cao Thiên Vũ, tên béo, Nam Khanh, Bành Lợi Dân, Huyền Không…
Còn rất nhiều người nữa, có một số tôi không nhớ nổi tên, nhưng đều là người quen cả!
Thấy tôi tới, những người ở đây đều ngẩn ra, ngơ ngác nhìn tôi như không tin được là tôi sẽ xuất hiện ở nơi này. Sau đó là sự oán hận vô cùng vô tận!
Cùng lúc đó thiên sư Vĩnh Dạ xuất hiện ở chính giữa biệt thự. Tôi cảm thấy hắn ta liếc tôi một cái.
“Quả nhiên là ngươi tới đây, ta không nhìn nhầm ngươi, Trương Long Tâm…” Thiên sư Vĩnh Dạ dừng lại một chút: “Không, Giang Lưu!”
Tôi nắm chặt tay lại: “Những gì ngươi nói là thật à?”
“Tất nhiên, Vĩnh Dạ chúng ta đã tuyên chiến với toàn bộ Huyền Môn rồi. Đến lúc đó tiêu diệt được Huyền Môn, ngươi tất nhiên cũng đạt được mục tiêu của mình!” Thiên sư Vĩnh Dạ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tạm ngừng một chút: “Rất tốt, vậy từ hôm nay trở đi ta gia nhập Vĩnh Dạ!”
“Chờ đã…” Lúc này, một giọng nói vang lên. Tôi nhìn sang, là Cao Thiên Vũ.
“Nếu ta nhớ không nhầm thì bây giờ tiểu tử này là một tên ăn hại đã đứt kinh mạch, không phải ta nghi ngờ quyết định của thiên sư, mà là ta cảm thấy nhận tên ăn hại như vậy vào Vĩnh Dạ sẽ chẳng có lợi ích gì!” Cao Thiên Vũ nói.
Hắn vừa nói xong, đám đệ tử xung quanh cũng phụ họa.
“Ta vẫn có thể dễ dàng lấy được Côn Luân Chu Quả!” Thiên sư Vĩnh Dạ cười: “Được rồi, Thanh Long, tiểu tử này do ngươi quản lý. Giang Tiểu Thơ có công, đi theo ta một chuyến.”
Giang Tiểu Thơ liếc tôi, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng: “Cẩn thận nhé.”
Tôi không trả lời Giang Tiểu Thơ mà chỉ gật đầu. Chờ khi Giang Tiểu Thơ đi theo thiên sư Vĩnh Dạ, tôi nhìn xung quanh, nhìn lần lượt những khuôn mặt tuy đã không còn gì để nói những vẫn mang theo thù hận, sau đó nheo mắt lại. Quả thật như tôi nghĩ, muốn được nơi này chấp nhận là hoàn toàn không có khả năng, mà muốn những âm thanh phủ nhận ấy biến mất, hoàn toàn không cần phải được chấp nhận… Chỉ cần bọn họ sợ tôi là được!
Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng khiến tất cả các ngươi phải câm miệng. Ta cũng sẽ nhanh chóng khiến các ngươi được nếm lại cái cảm giác sợ hãi khi bị ta chi phối!
Hơn nữa ngày đó sẽ không xa! Ta cam đoan!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!