Đích Nữ Vương Phủ: Tướng Công Nhất Đẳng
Chương 1: Bị thương mất trí nhớ
Mộc Minh Tâm trong lòng cao hứng cầm mũ phượng và khăn quàng vai mặc vào, dung mạo của nàng so với mũ phượng và khăn quàng vai càng làm cho người ta để ý, cửa vương phủ đốt pháo, nàng biết là tân lang nàng ái mộ đã tới, vẻ mặt nàng hạnh phúc tiêu sái bước ra khỏi khuê phòng.
Lễ đường họ hàng bằng hữu hảo hữu đều đến đây chúc phúc, Mộc vương gia Mộc Duệ Đức ngồi trên chủ vị nhìn Mộc Minh Tâm trong lòng cao hứng lại không đành lòng, lễ bộ thượng thư tự mình vị bọn họ chủ trì hôn lễ.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
Ngay lúc này, tân lang đột nhiên rút chủy thủ từ trong tay áo ra hướng về phía Mộc Duệ Đức, hành vi này làm cho tất cả mọi người ở đây trở tay không kịp, Mộc Minh Tâm theo bản năng bảo hộ Mộc Duệ Đức đứng phía sau người, tân lang muốn dừng tay cũng không còn kịp rồi, chủy thủ lạnh như băng đâm vào trong lòng ngực Mộc Minh Tâm, máu tươi cùng giá y của nàng dung hợp lại một chỗ.
“Tâm Nhi!” Mộc Duệ Đức ôm Minh Tâm “Mau truyền thái y!”
Minh Tâm hơi thở mỏng manh hỏi tân lang: “Vì sao?”
Không đợi tân lang trả lời Minh Tâm đã ngất đi, khi nàng tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, nàng không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ họ hàng hảo hữu, những chuyện đã qua nàng cũng không nhớ rõ.
“Các người là ai? Đây là đâu? Ta là ai?” Giờ phút này trong lòng Minh Tâm đầy nghi vấn.
Nghe được lời nói của Minh Tâm, Mộc Duệ Đức nhớ lại lời nói của thái y “Mặc dù tánh mạng của công chúa không sao, nhưng tinh thần bị đả kích quá lớn nên dẫn đến mất trí nhớ, vì phượng thể của công chúa nên cố hết sức để công chúa không nhớ lại chuyện quá khứ, nhất là những chuyện không tốt.”
Mộc Duệ Đức cười hiền lành: “Nơi này là Mộc vương phủ, cũng là nhà của con, ta là phụ vương của con, tên của con là Mộc Minh Tâm, là Linh Tâm công chúa do chính tay hoàng thượng thân phong.”
“Vậy còn ca ca xinh đẹp này, huynh là ai?”
Mộc Minh Tâm dời ánh mắt nhìn về phía nam tử mặc quần áo màu hồng đào nhạt đứng bên người Mộc Duệ Đức. Hình dáng này trong lòng Minh Tâm vô cùng thích hợp, nam tử này so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, lại không mất khí khái mạnh mẽ, vừa vặn hợp với bốn chữ “ca ca xinh đẹp”.
“Huynh là Dong Cảnh Khắc, huynh và muội từ lúc chỉ có một chỏm tóc đã chơi chung với nhau, muội hay gọi huynh là Cảnh Khắc ca ca.” Tuy rằng ngoài miệng Dong Cảnh Khắc lộ vẻ cười, nhưng trong lòng lại đau đớn, lúc Minh Tâm bị thương mà hắn lại đang mượn rượu tiêu sầu, nếu ngày đó hắn ở đây, Minh Tâm cũng sẽ không bị thương.
“Mà con bị làm sao vậy?” Minh Tâm cảm giác ngực mình có một chút đau đớn, cả người đều không có khí lực.
Mộc Duệ Đức trả lời: “Con bị thương, con không cần lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì, con ngủ tiếp đi, chúng ta không quấy rầy con nghỉ ngơi.”
Mộc Duệ Đức cùng Dong Cảnh Khắc mới vừa đi thì Minh Tâm liền ngủ, lúc ngủ nàng mơ hồ cảm giác được có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình, sau đó nàng cảm giác được một giọt nước ấm áp chảy xuống tay mình, hình như là nước mắt.
“Tâm Nhi, đều tại huynh vô dụng, huynh không có năng lực bảo hộ muội.”
Minh Tâm nghe được lời nói mềm mại của nam tử này, giọng nói nhỏ nhẹ, giọng nói của hắn làm cho trong lòng Minh Tâm cảm thấy an tâm, trong lòng Minh Tâm muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng của nam tử này, nhưng nàng cảm thấy mí mắt thật nặng nề không mở ra được.
Trong lòng Minh Tâm cảm giác được nam tử phải đi, nàng nắm chặt tay hắn “Đừng đi.”
Nam tử nghe được giọng nói của nàng trở lại bên giường ngồi: “Được, huynh không đi, muội ngủ đi.”
Trong mộng Minh Tâm thấy một nam tử mặc hôn phục dùng chủy thủ ám sát nàng, nhưng không thấy rõ mặt nam tử, Minh Tâm vừa định hỏi ngươi là ai thì nam tử liền tiêu tán, Minh Tâm cảm giác được trong lòng không phải đau đớn mà là thương tâm, nàng khóc.
“Tâm Nhi, Tâm Nhi đừng sợ, Cảnh Khắc ca ca ở đây.” Nam tử ở bên người Minh Tâm không biết khi nào đã đổi thành Dong Cảnh Khắc.
Minh Tâm tỉnh lại nhìn thấy Dong Cảnh Khắc: “Cảnh Khắc ca ca, là huynh vẫn ở cùng muội sao?”
“Huynh vừa tới, trước khi huynh tới từng có người ghé qua sao?” Dong Cảnh Khắc không rõ vì sao Minh Tâm lại hỏi như vậy.
“Muội cũng không biết, có thể là muội nằm mơ.” Tuy rằng ngoài miệng Minh Tâm nói như vậy, nhưng nàng cảm thấy người lúc trước ở bên người nàng vì nàng mà rơi lệ là thật, bởi vì cảm giác kia quá mức chân thật.
Dong Cảnh Khắc quan tâm hỏi: “Tâm Nhi, có phải vừa rồi muội gặp ác mộng hay không? Có thoải mái không?”
Minh Tâm lắc đầu: “Không sao, Cảnh Khắc ca ca, hiện tại là giờ nào?”
“Hiện tại là giờ thìn.” Nghe được Dong Cảnh Khắc trả lời Minh Tâm có chút yên lòng.
Có người gõ cửa: “Tỷ tỷ, muội có thể vào không?”
Tỷ tỷ? Minh Tâm đối với người gõ cửa cảm thấy có chút tò mò: “Vào đi.”
Minh Tâm nhìn thấy một nữ hài mặc ngoại sam màu cam bên trong màu vàng, nữ hài ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo có vài phần tương tự với mình, xem ra nàng là muội muội của mình.
“Tỷ tỷ, muội nghe Tuyết Nghiên nói tỷ tỉnh, cho nên lại đây thăm tỷ.” Nữ hài hành lễ với Dong Cảnh Khắc, gập người hành lễ “Duyệt Nhi gặp qua tiểu vương gia.”
“Tuyết Nghiên là ai? Cái gì mà tiểu vương gia?” Minh Tâm không hiểu gì cả.
“Minh Duyệt nói tiểu vương gia chính là huynh, Tuyết Nghiên là nha hoàn bên người muội.” Dong Cảnh Khắc giải thích “Minh Duyệt, huynh đã quên nói cho muội biết, Tâm Nhi mất trí nhớ.”
Editor: Khánh Hoa Thần
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!