Đích Nữ Vương Phủ: Tướng Công Nhất Đẳng - Chương 3: Phía sau màn độc thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đích Nữ Vương Phủ: Tướng Công Nhất Đẳng


Chương 3: Phía sau màn độc thủ


“Tâm Nhi, con sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?” Mộc Duệ Đức tự mình đỡ Minh Tâm đến bên giường.

Tất cả mọi người quan tâm đến Minh Tâm, không ai để ý tới Băng Phong siết chặt tay bên phải, móng tay đâm vào thịt máu từ lòng bàn tay chảy ra, trong lòng hắn đau cho Minh Tâm.

Minh Tâm cười trả lời: “Phụ vương, con không sao, người không cần lo lắng, đã trễ thế này, người đi nghỉ ngơi đi.”

“Mọi người nghe lên, vương phủ tăng cường đề phòng, nếu lại phát sinh loại chuyện này, nghiêm trị toàn bộ trên dưới vương phủ.”

“Dạ!” Mọi người cùng nhau hành lễ với Mộc Duệ Đức.

“Được rồi, đều đi ra ngoài đi, cho công chúa nghỉ ngơi.” Mộc Duệ Đức nhìn tất cả mọi người lui xuống lại nói tiếp “Phụ vương cũng không quấy rầy con, Tâm Nhi con hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Mộc Duệ Đức trở lại gian phòng của mình cùng sự hồ đồ, hắc y nhân kia là ai phái tới? Linh Ngọc Thi trong miệng hắc y nhân rốt cuộc là cái gì vậy? Chẳng lẽ Linh Ngọc Thi mà hắn nói thật sự ở trong vương phủ sao? Chuyện này có liên quan đến vụ án phóng hỏa phủ tướng quân năm đó không?

“Băng Phong!” Mộc Duệ Đức gọi hắn.

Băng Phong tiến lên hành lễ: “Xin vương gia phân phó.”

Mộc vương gia xoa xoa huyệt thái dương: “Xưa nay ngươi tài trí nhanh nhẹn, ngươi tới đây giúp bổn vương phân tích một chút chuyện hôm nay.”

“Dạ!” Băng Phong bắt đầu phân tích “Nô tài nghe khẩu khí thích khách nói chuyện hẳn là không sợ Mộc vương phủ chúng ta, chứng tỏ thế lực sau màn ngang hàng với Mộc vương phủ, cho nên người phía sau màn có thể là Vũ Thành vương, hoặc là Nhiếp Chính vương. Nếu người phía sau màn muốn Linh Ngọc Thi, chúng ta liền gióng trống khua chiêng tìm Linh Ngọc Thi, đầu tiên có thể cho đối thủ biết quả thật không có ở Mộc vương phủ để giải trừ nguy hiểm, thứ hai có thể nhìn xem ai là người quan tâm Linh Ngọc Thi nhất.”

Mộc vương gia đồng ý ý kiến của Băng Phong: “Được, vậy dựa theo lời của ngươi mà làm.”

“Dạ!” Băng Phong lui xuống.

Đêm nay không hề yên bình, bầu trời đêm ở Dong Đô thành có ba bóng đen đi về ba hướng khác nhau, bóng đen thứ nhất là một nam tử mặc áo choàng màu đen.

“Thuộc hạ làm việc không thành xin chủ nhân trách phạt.”

“Thôi, tạm thời ngươi nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi, sắp tới không cần hành động.”

Bóng đen thứ hai đi vào một gian mật thất.

“Nô tài nghe được bọn họ đang bàn luận về Linh Ngọc Thi.”

“Linh Ngọc Thi? Ngươi đi tra một chút.”

Bóng đen thứ ba đi gặp một nam tử mang mặt nạ.

“Thân thể Linh Tâm công chúa không có gì đáng ngại, nhưng mà nàng mất trí nhớ, nô tài phát hiện có hai cổ thế lực đang theo dõi Mộc vương phủ, nô tài còn nghe được có người nhắc tới Linh Ngọc Thi.”

“Được, ta đã biết, ngươi tiếp tục quan sát Mộc vương phủ.”

Ngày hôm sau, Băng Phong dán bố cáo trước cửa Mộc vương phủ: Nếu như có tung tích của Linh Ngọc Thi xin mọi người báo với Mộc vương phủ, Mộc vương gia sẽ đáp tạ bằng một số tiền lớn.

Trần Phi Dật đi qua nhỏ giọng hỏi Băng Phong: “Băng quản gia, hôm qua huynh có tra được thân phận của thích khách không? Nói cho ta biết đi, ta muốn đi báo thù cho công chúa.”

“Ta biết ngươi lo lắng cho công chúa, nhưng chuyện này quá mức phức tạp, trong đó có rất nhiều ẩn tình, ngươi xúc động như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta nên yên lặng trước để xem xét.” Băng Phong kiên nhẫn giải thích.

“Tham kiến tiểu vương gia!” Một thị vệ vương phủ hành lễ.

Băng Phong cùng Trần Phi Dật đang nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng hành lễ, thì ra là Dong Cảnh Khắc đến đây, hai người đều không cam tâm tình nguyện hành lễ với hắn: “Tham kiến tiểu vương gia!”

“Miễn lễ!” Dong Cảnh Khắc cầm hộp đựng thức ăn vẻ mặt tươi cười đi tới Mộc vương phủ.

Dong Cảnh Khắc đi rồi Trần Phi Dật lập tức lộ nguyên hình: “Hừ! Bất quá là đầu thai tốt mà thôi, có gì đặc biệt hơn người.”

“Nhớ kỹ, sau này dù thế nào cũng không nên nói những lời này, miễn cho người khác nghe được rước họa vào thân.” Tuy rằng ngoài miệng Băng Phong nói như vậy, nhưng trong lòng cũng giống như Trần Phi Dật hâm mộ và ghen tị với Dong Cảnh Khắc.

Dong Cảnh Khắc cầm hộp đựng thức ăn đi vào khuê phòng Minh Tâm, đúng lúc Minh Tâm đang dùng đồ ăn sáng, Dong Cảnh Khắc chạy nhanh để hộp đựng thức ăn để trước mặt Minh Tâm: “Đúng lúc muội đang dùng bữa, muội xem, những thứ này đều do huynh chuẩn bị tỉ mỉ cho muội, huynh nghe nói chuyện tối hôm qua, cho nên phái người chuẩn bị vài món bổ khí dưỡng huyết an thần, muội mau nếm thử đi.”

Minh Tâm uống một ngụm canh gà: “Oa! Uống ngon quá, Cảnh Khắc ca ca huynh thật tốt!”

Dong Cảnh Khắc nhìn Minh Tâm tươi cười cả người mất tự nhiên: “Nói đi, có chuyện gì muốn huynh giúp?”

“Ai? Làm sao huynh biết?” Minh Tâm có chút kinh ngạc.

Dong Cảnh Khắc bày ra biểu tình quả nhiên là vậy: “Lúc muội mới sinh ra huynh đã biết muội, đương nhiên hiểu rõ muội, mỗi lần muội cười như vậy đều có chuyện cần huynh giúp.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN