Diệp hận (Cao H- ngược) - Chuiwng 8: Kỳ sinh lý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
967


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chuiwng 8: Kỳ sinh lý


Tô Mạc Diệp kiềm chế cơn đói cồn cào điềm tĩnh xé từng miếng gà rán từ tốn nhai nuốt. Tên nhãi này chắc chắn là cố ý. Cô hảo tâm nhường thực đơn cho gã, xem gã đã chọn gì. Đường đường cả hai người bọn họ chỉnh trang y phục công sở lai ngồi đây gặm nào là gà rán cay, gà sốt tiêu, gà phô mai. Đồ ăn mang ra chất đống, cô cũng không thể yêu cầu đổi hay gọi món khác. Xé bằng tay mặc dù quá mất phong phạm xong vẫn đỡ hơn dùng dao nĩa cắt đồ ăn nhanh. Bù lại, hương vị đồ ăn không tệ kết hợp dạ dày yểu xìu, cô không nghĩ nhiều cứ vậy thưởng thức cứ như khoảng thời gian trước lúc còn là sinh viên, hoàn toàn không để ý đến tình huống ở một góc phía xa xa kia.
Lâm Mặc đầu đầy dấu hỏi hỗ trợ người phục vụ mang về một khay thức ăn, y hệt như khay chỗ Tô Mạc Diệp bên kia đặt trước mặt Cố Uy. Y không hiểu nổi, sếp mình bắt gian tại trận vợ mình với người đàn ông khác, không nổi cơn tam bành thì thôi lại còn muốn nếm cùng một hương vị với cặp gian phu dâm phụ kia. Tất nhiên đầy đều là những suy nghĩ của Lâm Mặc nhân cách thứ hai có đời sống nội tâm khép kín vô cùng nhiều chuyện chưa bao giờ lộ diện.
Cố Uy dùng dao cắt nhỏ, nĩa cắm vào thức ăn, vô cùng lịch lãm nếm thử món gà cay:
“Cái này có gì đặc biệt mà em ăn ngon như vậy?”
Hắn vừa ăn vừa nhìn Tô Mạc Diệp bên kia hôm nay không đeo kính, nhăn sắc cùng thân hình tuyệt mỹ đối lập trong bộ công sở cấm dục, trạng thái ăn uống vô cùng chậm rãi ưu nhã song hiệu suất không tồi. Hắn hồi tưởng biểu tình lấm lét của cô hồi sáng này, mèo nhỏ được lắm, rõ ràng nào có kén ăn như thế.
Triệu Úc Phàm ngón tay thon dài, khớp xương mảnh khảnh rõ ràng là người chưa từng làm việc nặng, gã thành thục lọc xương gà, đặt lên đĩa Mạc Diệp:
“Đây là phần sụn, ăn ngon nhất” Miệng nhoẻn cười một cái
“Không cần đâu. Cứ ăn phần cậu đi” Tô Mạc Diệp che dấu bối rối giữ khoảng cách
“Tôi bình thường ăn suốt ngán rồi” Giọng gã ráo hoảnh
“Ngán sao cậu còn gọi?”
“Ở nhà một mình không biết gọi gì khác đã thành thói quen rồi”
Lúc nói câu này, Triệu Úc Phàm tỏ ra khá thành thực, đôi mắt lẩn tránh che đi sự cô độc.
Một bàn đồ ăn sạch sẽ, trong lúc Tô Mạc Diệp lau tay chuẩn bị đứng lên, Triệu Úc Phàm ngăn lại:
“Chờ đã”
Gã khom lưng quỳ một chân trước vị trí ngồi của Tô Mạc Diệp, một tay đỡ lấy chân cô, một tay tháo ra giày cao gót:
“Cậu làm gì…” Tô Mạc Diệp hốt hoảng, vô thức kéo mép váy công sở ngang gối, bàn chân rụt về lại cố tình bị giữ chặt trong lòng bàn tay gã
“Để yên” Lời nói nhàn nhạt, tiếp tục sắc mặt lành lạnh chú mục.
Gã rút trong túi ra một tệp băng dán cá nhân quan sát bàn chân cô một hồi, cuối cùng lột hai miếng dán đằng gót chỗ ửng đỏ vì ma sát với viền lưng giày. Bàn chân cô rất đặc biệt, gầy nhưng không phải kiểu mỏng thô xương như thường thấy, mà có chút thịt, các ngón chân mum múp trắng nõn khiêu khích người muốn cắn.
Môi mỏng kéo nhẹ: “Người đẹp, chân cũng đẹp” Tay gã miết nhẹ hình cánh hoa đào hoa văn trên miếng dán cười thích thú, ngón tay khều nhẹ lòng bàn chân ngứa ngáy.
Tô Mạc Diệp không tin vào tai và mắt mình, đang định duỗi chân tặng gã một đạp kêu ‘lưu manh’, gã đã đứng phắt dậy xoay người đi, khôi phục bộ dáng soái ca ngổ ngáo như trước.
Đi được vài bước, gã không tha đệm thêm một câu trêu chọc:
“Cô là người phụ nữ xinh đẹp ăn nhiều nhất mà tôi từng thấy đấy”
Phía bên kia Lâm Mặc sắc mặt đông cứng nhưng trong tim là gió bão đì đùng. Khoảnh khắc tên đàn ông kia ngồi quỳ trước chân phu nhân làm hành động mờ ám, sếp hắn vừa dùng tay không bấm gãy một cái chân gà rồi. Trần đời ai có thể chịu được chứng kiến vợ mình mới cưới hơn một tuần trước đang chơi trò lãng mạn với trai trẻ, huống hồ là người cao ngạo như Cố tổng.
Lâm Mặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm thu nhỏ sự tồn tại của mình hết sức có thể, làm như không thấy mây đen đang che phủ đôi mắt tổng tài đại nhân.
“Trợ lý Lâm, cậu trở về công ty trước, đẩy nhanh kế hoạch thu mua”
Lâm Mặc kinh ngạc với lệnh đặc xá, kiềm nén bản thân khỏi nhảy cẫng lên mới cúi đầu “Vâng” một tiếng rồi chuồn thẳng.
Cố Uy nhìn bóng dáng hai người kia đi xa dần đanh mắt lạnh lẽo, hắn để cô quá tự do rồi.
Tô Mạc Diệp cùng Triệu Úc Phàm trở về công ty chấm công quá giờ tan ca gần nửa tiếng. Cũng may công việc trong ngày coi như đã tạm ổn. Để phòng ngừa tên thực tập sinh lại giở trò, Mạc Diệp soạn một văn bản nhiệm vụ của ngày hôm sau gồm giờ lên ca, công tác chính, thực hiện thế nào, sau đó bắt gã ký vào mỗi bên giữ một bản coi như làm bằng chứng tránh gã chất vấn trách nhiệm của cô như trưa nay.
Ra khỏi cửa toà nhà, Triệu Úc Phàm cứ như cái đuôi cắt hoài không đứt, dây dưa bám theo hỏi liên tục cụ thể từng mục, Mạc Diệp hết chịu nỗi, giả vờ bảo hắn ai gọi đằng xa, hắn vừa xoay người nhìn xem cô liền tranh thủ đâm đầu chạy mất. Gần đến cổng công ty, chiếc Roll Royce đen đậu dừng chắn ngang lối đi, nhìn biển số, không ai khác ngoài Cố Uy.
Đứng từ bên ngoài xuyên qua kính chắn gió trông thấy hành động hếch nhẹ đầu của hắn, đằng sau Triệu Úc Phàm đuổi theo gần đến nơi, Mạc Diệp không còn thời gian nghĩ nhiều đành mở cửa leo lên xe.
Cố Uy lái xe đưa Tô Mạc Diệp về thẳng Chung Mật Viên, hai người họ vô thức chìm vào cùng một suy nghĩ, lần trước hắn lái xe đón cô là lúc nào nhỉ? Tựa như đã qua thật lâu.
Qua bữa tối, Tô Mạc Diệp ì ạch ngâm mình trong nhà tắm suy nghĩ tìm cách chống đỡ, đối phó qua tối nay, mặc vào bộ đồ ngủ bằng satin quần dài chạm đến mắt cá chân.
Lúc Cố Uy trở về phòng ngủ, Tô Mạc Diệp đang nằm nghiêng một bên trên giường mắt khép hờ. Đột nhiên vị trí kế bên trùng xuống, cô nhích qua một ít, đôi tay Cố Uy choàng tới ôm chầm lấy xoay mặt cô lại đây. Hai cơ thể dán đến thật gần, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Cố Uy hơi hít mũi tận hưởng hương thơm sữa tắm mát rượi trên người cô, làn da trắng mềm mịn sờ lên sảng khoái vô cùng.
Gương mặt cô xinh đẹp sắc sảo, lại là kiểu không thích tô vẽ điệu đà càng thêm mị hoặc. Đôi mi cô run run như có điều trăn trở, hai cánh tay bảo thủ ôm trước ngực ngầm phòng vệ.
Cố Uy tiến thêm một bước áp cô bên dưới lồng ngực mình, đầu cúi xuống định chiếm lấy môi mềm, tay đồng thời xoa nắn lấy đồi sữa lớn.
“Em phải thực hiện nghĩa vụ của Cố phu nhân rồi”
Tô Mạc Diệp tránh né:
“Đừng. Không được”
“Tại sao?” Cố Uy chau mày
“Tại…tại…đang kỳ sinh lý” Cô run rẩy lắp bắp
Cố Uy bực bội thể hiện ra mặt, lật người trở lại phần giường của mình, thuận miệng hỏi: “Từ lúc nào?”
Mạc Diệp không suy nghĩ nhiều liền đáp: “Hôm qua”
Một giây sau khi nhận đáp án, Cố Uy ninh mi, tia ranh mãnh xẹt qua đôi đồng tử, được lắm mèo con.
Hắn một lần nữa làm lại tư thế ban nãy, nhưng lần này dịu dàng hơn nhiều, bàn tay hắn nghiêm chỉnh luồn dưới lớp áo Mạc Diệp sờ lên lớp da bụng non mềm xoa xoa
“A Diệp chịu khổ rồi, chỗ này đau không” Môi hắn ghé lên tai cô thổi khí “Anh xoa xoa sẽ hết khó chịu”
Lớp lông tơ trên lỗ tai nhận được dòng điện kích thích cả cơ thể Mạc Diệp co rút. Cố Uy ôm tiểu mèo con nhếch môi cười nhẹ, được đà tiến tới gặm cắn vành tai, bàn tay đang xoa bụng từ từ nhếch đi lên đụng chạm bao lấy bầu vú nắn bóp.
“Hư” Mạc Diệp không nhịn được thở hụt một hơi “Đừng. Em không sao~~”
Cố Uy cười như không cười mút lên vành tai nói:
“A Diệp khó chịu, lão công phải tận tâm. Cần phải kiểm tra chỗ này nữa”
Nói đoạn, một cánh tay ôm chặt lấy Mạc Diệp, một bàn tay khác luồn xuống phủ lên âm hộ, quả nhiên mềm mịn không một cản trở.
Tô Mạc Diệp trừng lớn mắt khiếp sợ, cô quá khinh suất rồi. Cứ tưởng nói ra lí do như vậy đủ doạ sợ bất cứ người đàn ông nào. Cô chắc chắn không thể ngờ, mà vào cái ngày hôm qua trong lời cô nói, Cố Uy đã một đêm dày dò tiểu non mềm thân dưới của cô nên không thể bị mắc lừa.
Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN