Diệp hận (Cao H- ngược) - Chương 7: Tiểu ma vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
792


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chương 7: Tiểu ma vương


Vào ca lúc tám giờ, Tô Mạc Diệp khó hiểu nhìn trên bàn đống giấy tờ xếp thành cọc dày cao ngang màn hình máy tính.
Tài liệu gì ai lại để đây?
Nhìn xung quanh, các nữ nhân viên khác biểu cảm thờ ơ hoàn toàn không phải chuyện của họ, vừa hay San Nhu từ phòng uống trà đi tới, thương hại ném cho cô một giọng khinh khỉnh giải đáp
“Nhìn không ra là hồ sơ khách hàng à? Tuần trước không phải cô nghỉ phép sao, còn không biết làm bù lại cho mọi người?”
Từ lúc nào thái độ của mọi người đối với cô lại tệ như vậy. Vào làm công ty này hơn một năm, cô không tỏ ra quá thân thiết nhưng đã luôn cố gắng giữ hoà khí đúng mực, càng chưa từng đối với bất cứ ai có mâu thuẫn.
Bỏ những điều vặt vãnh ấy sang một bên, cô bắt đầu vừa nhập liệu, vừa canh thời gian. Gần đến trưa, hơn hai trăm bộ hồ sơ đều đã đưa vào máy lại chưa thấy Triệu Úc Phàm xuất hiện.
Cô được giao hướng dẫn nhân viên mới kỳ này, hiệu suất và kết quả thực tập của cậu ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thi đua nên cô không thể lơ là.
Quả đúng như cô lo lắng, Tô Mạc Diệp điều chỉnh xốc lại tâm trạng, không muốn để người khác thấy vẻ u uất hiện rõ trên mặt mình mới mở cửa từ phòng trưởng phòng bước ra. Hiệu ứng cách âm không tốt, người bên ngoài có thể nghe hết nội dung cô vừa bị khiển trách bên trong, ai nấy đều tỏ vẻ vui thấy người gặp hoạ.
Đây đâu phải vấn đề cô chưa có kinh nghiệm hướng dẫn, bởi lúc cô thực tập nào có như vậy. Sau khi nghe cô báo cáo trường hợp Triệu Úc Phàm không đến sáng nay, trưởng phòng liền chỉ trích cô đùn đẩy, vô trách nhiệm.
Mạc Diệp thở dài lật mở hồ sơ nhân sự tìm thông tin liên hệ, gọi chục cuộc không có ai nghe máy.
Buổi chiều cô có lịch thanh tra quý tại các địa điểm giao dịch nội thành, theo kế hoạch là mang lính mới đi kiến tập, nếu cậu ta còn không đến chỉ sợ chậm tiến độ.
Nhân lúc giờ nghỉ trưa, cô tranh thủ theo địa chỉ trong hồ sơ trước tìm đến nhà cậu ta, dù sao điểm thanh tra đầu tiên cũng gần.
Mạc Diệp trong lòng rầm rĩ, Triệu Úc Phàm, tiền bối tôi chỉ nhẫn cậu tới mức này, còn phải xem tạo hoá của cậu và tôi ai tốt hơn.
Mới ra cửa đi ngang phòng trà, Thôi tỷ phòng hành chính kéo cô lại thân thiết hỏi tới lui mấy câu úp úp mở mở, cuối cùng tiết lộ nguyên do sao mấy nữ nhân viên hôm nay cho cô bộ mặt khó coi.
Nghe nói kế toán họ Tiền mấy ngày trước đi thăm họ hàng, bắt gặp Tô Mạc Diệp ra vào Chung Mật Viên, thái độ của người gác cổng không hề tỏ ra xa lạ với cô. Một nhân viên quèn làm chưa bao lâu như Tô Mạc Diệp, cho dù công tác xuất sắc được thưởng chăng nữa thì sở hữu một căn ở Chung Mật Viên là quá viễn vông. Chủ nhà ở Chung Mật Viên là cỡ nào, lại không có chuyện đem cho thuê. Nếu nói Tô Mạc Diệp có gia thế cỡ bự, thì sao còn chịu làm trong công ty cỏn con này với bọn họ. Cho nên mấy con người rảnh rỗi truyền tai nhau lời lẽ linh tinh rồi đi đến một suy đoán phần nhiều chắc nịch: Tô Mạc Diệp được bao nuôi.
Nếu là trước đây, họ sẽ không tận tâm đối với chuyện bát quái xung quanh một nhân viên quèn như thế, đại để là từ lúc đạt thưởng nhân viên xuất sắc, cũng có khi là từ lúc đảm nhận hướng dẫn Triệu Úc Phàm, rồi thì bị phát hiện nhan sắc thực che dấu bấy lâu, Tô Mạc Diệp không hề hay biết mình trở thành bàn ngắm cho người ta ném phi tiêu dư luận.
Còn có một mô tả về cô được đa số đồng thuận rồi đem ra cay nghiệt thế này: ban ngày mang kính làm nhân viên công vụ, tối đến bỏ kính xuống câu dẫn đàn ông.
Một tay nhấn chuông, một tay giữ điện thoại liên tục thao tác gọi.
Được chừng năm phút, người bên trong căn hộ chịu hết nổi mới ra mở cửa là một thanh niên cao hơn cô một cái đầu, mặt ngái ngủ ngáp dài, dưới mặc quần đùi phần trên loả thể khoe khoang cơ bụng và bắp tay rắn chắc, Tô Mạc Diệp kịp thời quay đầu sang bên nhìn xéo hướng khác, giọng nói trấn định:
“Tôi là Tô Mạc Diệp từ Tài chính Lâm Phong, tìm Triệu Úc Phàm”
Gã thanh niên dụi mắt lơ đãng đánh giá, quay đầu đi vào trong nhưng không có ý định đóng cửa. Trước khi gã xoay người đi, Mạc Diệp mơ hồ nghe thấy thanh âm giọng mũi khe khẽ: “Bộ dạng không tệ nha”
Mạc Diệp mất kiên nhẫn đẩy cửa rộng hết cỡ, bước một bước vào trong chứng kiến gã ngồi phịch lên sofa, một tay chống cằm nhìn cô:
“Tôi không nhớ mình từng vay tiền của công ty mấy người”
“Triệu Úc Phàm! Cậu không phải nhân viên mới vào thực tập sao? Hôm nay cậu không đến báo danh”
Nhìn bộ dạng Tô Mạc Diệp nghiêm túc chất vấn, gã nổi hứng muốn trêu đùa:
“Ây da, là như vậy à?” Tay gã vô ‘bép’ lên trán như thật sự đã quên, sau đó lại nói câu làm Tô Mạc Diệp trời sinh tính ôn hoà cũng muốn nóng máu:
“Sao cô có thể thiếu trách nhiệm như vậy, cô định để một thực tập sinh non nớt như tôi tự mình chen chúc với xã hội ư?”
Tôi? Thiếu trách nhiệm? Tôi sao phải có trách nhiệm với cậu.
Biểu cảm tròn mắt không thể tin được của Mạc Diệp làm gã nén nhịn cười, không lương tâm tiếp tục đùa dai:
“Thử nghĩ xem, cô chính là người hướng dẫn của tôi, vậy trước nay cô đã dặn tôi phải làm gì, cần chú ý gì, làm như nào chưa?”
Gã thú vị nhìn vẻ mặt ngây ngô ngầm thừa nhận của Mạc Diệp, bồi tiếp:
“Tại sao trước đó cô không nói hôm nay tôi phải đi làm? Cả sáng nay tôi không lên công ty mà đợi trưa giờ này cô mới đến đánh thức?”
Sau một hồi ù ù cạc cạc nghe khiển trách đến ngớ ngẩn, Tô Mạc Diệp được gã ân xá thoả hiệp, kêu chờ hắn chuẩn bị rồi sẽ bắt đầu ngày làm việc.
Lúc họ bước ra khỏi căn hộ của Triệu Úc Phàm là hơn một giờ chiều, Tô Mạc Diệp điên đầu nhận ra lúc nãy bị khí thế tên nhóc này lấn át đến ngu ngốc rồi.
Điểm giao dịch thứ hai là ở một trung tâm thương mại, bàn chân Mạc Diệp vì đi bộ quá nhiều mà trở nên tê nhức. Nếu không phải hôm nay dẫn người khác đi cùng, cô đã sớm vứt đôi cao gót mà xỏ vào giày thể thao như mọi khi. Tuy nhiên đó chưa phải điều khiến cô mệt mỏi nhất, nhìn Triệu Úc Phàm bên kia xếp từng món đồ lên khay, gương mặt tuấn nam vô cùng hút mắt nở nụ cười soái khí đi lại hướng này, Mạc Diệp không thương tiếc trộm mắng “Tiểu ma vương”
Vốn chỉ nghĩ mang gã đi kiến tập, quan sát nắm bắt quy trình, ai ngờ gã một xem thì hỏi cái này tại sao, cái kia thế nào, gã không hiểu, rồi sao phải như vậy mà không phải thế khác. Mới đầu các nhân viên nữ ở mỗi địa điểm lẻ còn vì bộ mặt gã mà nhiệt tình, sau liền hướng Tô Mạc Diệp giương ánh mắt thấu hiểu, chắp tay làm ơn rước cục nợ này đi đi.
Khổ tâm của Mạc Diệp đâu phải cứ đơn giản vậy là xong, mượn bao tâm huyết và tấm lòng yêu thương của các thế hệ đàn mẹ, đàn chị trong thiên hạ để nhìn Triệu Úc Phàm bằng ánh mắt trìu mến nhất có thể, thế nhưng gã đành lòng lắc đầu không chịu ký nhận vào biên bản xác nhận nội dung kiến tập, chỉ vì một lí do: Đói.
Nếu hắn không ký coi như công sức cả ngày của cô công cốc, chưa hoàn thành nhiệm vụ. Trưởng phòng sẽ lại mắng cô!
“Chẳng phải tôi vừa ngủ dậy liền đi làm sao? Bữa sáng và bữa trưa còn chưa có ăn”
Mạc Diệp nghe gã nói rồi mới nhận ra mình cũng chưa ăn trưa, bản thân đói tới lả người thì gã còn tệ hơn mình bao nhiêu. Liền thoả hiệp dùng bữa xong phải xác nhận biên bản.
Đặt thức ăn nhanh lên bàn, trong lúc chờ phục vụ mang những món cần chế biến ra, gã tranh thủ đi rửa tay.
Lâm Mặc tháp tùng Cố Uy vừa dẫn đường vừa giới thiệu về trung tâm thương mại với đối tác. Kết thúc buổi gặp mặt, hai người di chuyển bằng thang cuốn xuống khỏi tầng ba, Tổng giám đốc nhà hắn đột nhiên chú ý chỗ nào đó ở phía trên, sau đó quay đầu sang thang cuốn bên kia đi ngược lên lại.
Đứng cùng Cố tổng ở một góc khuất khó ai nhìn thấy, Lâm Mặc lạnh người nhìn theo hướng đó mới nhìn rõ. Thôi chết rồi, bản thân là trợ lý chưa kiếm được bao nhiêu tiền nuôi mẹ già, nay còn phát hiện bí mật trong gia đình sếp, sau hôm nay sợ là có bị diệt khẩu không a?
Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN