Diệp hận (Cao H- ngược)
Chương 6: Chinh phục
Cố Uy kinh ngạc sờ nắn vùng da mu âm hộ trơn tru bóng nhẵn, hắn chưa từng nghĩ thật sự có bạch hổ danh khí trong truyền thuyết. Đôi mắt dò xét lớp da non trắng mịn, ngón tay vuốt hai bên hoa môi múp thịt non mềm, không kiềm chế được áp môi xuống thưởng thức.
Hành động của hắn vô cùng thèm khát, miệng há to ngậm lấy như thật sự muốn nhai nuốt vào bụng. Ngón tay tìm tòi vào trong, lướt qua hai môi bé yếu ớt, chạm vào hạt đậu bé xíu mờ nhạt.
“Ưm”
Âm thanh rên rỉ thở dốc của Tô Mạc Diệp làm dục vọng hắn tăng cao hơn bao giờ hết. Trong tiếng tóc tách liếm láp của môi lưỡi, ngón tay hắn vuốt ve lên xuống, va chạm phần thịt đỏ hồng mơn mởn trong ngoài, tìm được lỗ nhỏ xíu, liền tham lam muốn chọc vào.
Xác định được vị trí lỗ nhỏ nhưng miệng huyệt quá hẹp, một ngón tay thử đâm không lọt, chen chúc mãi mới vào được một đốt thì không thể nhúc nhích thêm. Mạc Diệp bỗng chốc rên khẽ hừ hừ không rõ vì đau hay thư sướng.
Cố Uy đưa đẩy đốt ngón tay ra vào, lại chồm người áp lên môi Mạc Diệp trêu chọc
“Không phải nói xem sao băng ư?” Bàn tay còn lại ngắt nhéo một bên vú “Dậy mau”
Cảm giác đau dưới hạ thân cùng đầu vú làm Mạc Diệp nhập nhoàng mở mắt.
“Ư…ưm. Làm gì vậy?”
Ngón tay bên dưới đang ra vào lỗ nhỏ cảm nhận được chất dịch tiết ra, tăng thêm tốc lực cực nhanh, hai bên vú đều đang được chăm sóc nắn bóp, hút duyện tận tình.
Nơi riêng tư bị đâm thọc tới thọc lui, trong cơ thể như có một ngọn lửa, bức cô vặn vẹo bộ dạng kích thích hai ngực phập phồng lên xuống, ngón tay bị miệng huyệt nhỏ ngậm chặt, co bóp mút vào trong.
Cố Uy hai mắt đỏ rực, thêm một ngón tay nữa đẩy ra miệng huyệt, đem cự căn thô to đang phát hoả đặt lên hoa môi định bất chấp chen vào. Đầu khấc mới chỉ tách miệng huyệt đã vô cùng khó khăn, không thể nào tiến thêm được. Thử vài lần nữa đều thất bại, dù hoa môi thấm ra dịch ướt nhưng cô quá chặt, hắn định tàn ác không màng để ý mà xỏ xuyên. Côn thịt mới nhúc nhích, Tô Mạc Diệp liền mày chau kêu rên, đôi mắt không rõ tiêu cự ầng ậng nước mắt, miệng mếu máo bật khóc.
“Đau quá. Đau quá ư…ưm”
Cố Uy nín thở mồ hôi chảy ròng trên trán, mất kiên nhẫn vác hai chân Mạc Diệp đặt lên một bên bả vai, đem đùi non kẹp lấy cự căn của hắn, điên cuồng mà chà sát đâm lộng.
Căn côn thịt thô to nóng như chày sắt cường hãn đẩy đưa, thao mài lên miệng âm hộ đỏ rực, Mạc Diệp tê dại bật nẩy thân dưới hưởng ứng, hàng mi rũ xuống nhắm nghiền, lưỡi liên tục liếm lấy da môi
“A… hư. Nóng. Khó chịu quá”
Trước đây cô che chắn diện mạo dưới gọng kính mà lớp tóc dày, mặt mũi cô ra sao hắn còn chưa từng nhìn kỹ, huống hồ là biểu cảm mê người này.
Cố Uy giữ tư thế côn thịt càn quấy, một tay tiếp tục tận hưởng bầu ngực co dãn. Âm hộ và hai đỉnh vú nhạy cảm đều bị kích thích mãnh liệt, Mạc Diệp co rút cao trào. Cố Uy nóng mắt gia tăng ma sát trượt tới lui trên môi âm hộ, cuối cùng phun một tràn sữa nóng lên bờ mu trắng nõn.
“Chết tiệt” Ra sớm như vậy.
Cố Uy gục người nằm sang một bên tận hưởng dư vị đê mê còn sót lại.
Hắn điên rồi. Người anh em hắn còn chưa đâm được vào trong, không bao lâu đã đầu hàng, thật nhục nhã.
Nhìn thân thể non mềm suy yếu co ro trong lồng ngực, hắn bất đắc dĩ kiềm nén ý muốn dục vọng lần nữa. Lại tha cho cô một lần, hắn nhất định sớm đòi cả vốn lẫn lãi.
Cố Uy là người cao ngạo. Ngày trước lúc còn học ở Bắc Viễn, hắn không phải người khó giao thiệp, nhưng tuyệt đối sẽ có những nguyên tắc nhất định chính vì gia thế và hào quang trên người hắn.
Hắn đặc biệt cố chấp trong việc theo đuổi nữ sinh, lịch sử tình trường của hắn chưa để một con cá nào trót lọt, cho đến hắn khi gặp Tô Lưu Vân. Nàng luôn luôn tỏ ra dịu dàng, gần gũi với mọi người, bao gồm hắn, nhưng khi nàng biết Cố Uy ý định muốn theo đuổi nàng, thì tuyệt nhiên không cho hắn lấy một điểm cơ hội. Chính điều này thôi thúc bản năng hiếu thắng và chinh phục, để hắn kéo cả Tô Mạc Diệp vào trò chơi tình dục của mình.
Khi đã khống chế chiếm đoạt được Tô Lưu Vân, hắn thích thú cảm giác quan hệ cấm kỵ trong bóng tối đó, chứng kiến bộ dạng xấu hổ day dứt đè nén của nàng mỗi khi nằm rên rỉ dưới thân hắn, hắn thống khoái như trả lại mối hận nàng dám cự tuyệt mình theo đuổi lúc trước.
Hắn biết Tô Mạc Diệp thích mình, hắn đem tặng nàng một cuộc hôn nhân, coi như trả công cho vai diễn của nàng. Phải biết rằng đó là phần lễ hậu hĩnh cỡ nào mà bao nhiêu người xếp hàng dài ao ước có được. Ở một màn khác, hắn từng do dự nghĩ trò chơi cấm kỵ liệu có thú vị hơn nếu hắn tiếp tục với vai trò muội phu của Tô Lưu Vân.
Hắn lại nhìn sang Tô Mạc Diệp đang ngủ say bên cạnh, không phải hắn không nhận ra biểu hiện kỳ lạ của cô nàng gần đây, nhưng dù thế nào đều không thay đổi được cô bây giờ là vợ hắn. Hắn tiếp tục nhìn xuống nơi huyệt thịt cực phẩm e ấp đã được hắn lau chùi sạch sẽ dưới tà váy che chắn, mắt ánh hau háu tia sắc dục, thân hình mềm mại dụ hoặc kích thích thần kinh chiếm hữu, hắn phải đâm vào cái lỗ nhỏ kia chỉ là chuyện sớm muộn.
Ánh nắng sớm rọi thẳng vào tầm mắt làm Tô Mạc Diệp tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cả người uể oải, cô không phát hiện ra trên người có gì khác lạ nên chỉ nghĩ hậu quả của chất rượu mạnh ngày hôm qua.
Lúc đi ngang nhà bếp, không ngờ Cố Uy đã dậy từ sớm chuẩn bị xong bữa sáng. Trên bàn ăn đặt ngay ngắn hai bộ đồ dùng, biểu thị rõ ràng một phần trong đó là của cô.
Hắn không phải chưa từng xuống bếp, nhưng như thế này có vẻ khác lạ dị thường. Lần đó hắn nằng nặc đòi cùng cô đi siêu thị rồi về nhà cô nấu ăn. Hắn nghiêm túc bắt cô chú tâm ôn bài tập chờ hắn chuẩn bị bữa tối.
Ở dưới bếp hôm đó, hình như chỉ còn hắn và Tô Lưu Vân. Hai người bọn họ chắc lại đã…
Tô Mạc Diệp thất thần, tim co rút một nhịp thống khổ với hình ảnh trong suy đoán vừa xẹt qua đại não.
Nghe tiếng gọi bất ngờ, Mạc Diệp hoảng loạn
Choang!
Ly thuỷ tinh rơi xuống vỡ toang, đánh thức cô hồi phục tri giác
.
Mạc Diệp khuôn mặt trắng bệch mất sức sống, chăm chú cắt bánh mì trên đĩa cố ý né tránh tầm mắt người đối diện.
“Ngủ không ngon?”
Cô đạm mạc lắc đầu: “Bình thường”. Không biểu tình gì thêm,.
“Mưa sao băng thế nào?” Cố Uy đặt một mẫu trứng chiên lên bánh mì của cô dò xét làm ngón tay Mạc Diệp căng thẳng co quắp.
Tô Mạc Diệp chột dạ, bàn tay đang rắc nước tương dừng lại một giây, tiếp tục hờ hững nó: “Cũng được”
‘Trứng rán thế nào, Bánh mì thế nào, Giường ngủ quen không, Công việc vẫn tốt chứ? Anh đưa em đi làm?”…
Cố Uy kiên nhẫn hỏi liên tục đều chỉ nhận được những cái lắc đầu, gật đầu hoặc những câu trả lời thờ ơ “có, không, bình thường, cũng tốt, không cần…”
Tô Mạc Diệp chưa bao giờ thấy hắn nói nhiều với mình như vậy.
“Em giận gì anh sao?”
Bầu không khí bất chợt thay đổi, cô nhận ra có lẽ bản thân đã phản ứng quá mức, liền điều chỉnh lại ngữ điệu.
“Nào có. Em ăn xong rồi” Cô lấy khăn chạm khoé môi, nhếch lên một nụ cười nhạt “Anh dùng tiếp, em đi làm đây”
Cố Uy đanh mắt như sói săn mồi nhìn Mạc Diệp ra khỏi cửa, liệu cô có nhớ những chuyện tối qua, hay do bản thân hắn đã không tận lực?
Còn cả thái độ của cô. Hắn nhướn mắt trầm tư.
Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!