Diệp hận (Cao H- ngược) - Chương 11: Bức màn sự thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1102


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chương 11: Bức màn sự thật


Ném ra một xấp tiền rơi lả tả trên mặt đất, nhân lúc gã đàn ông sáng bừng mắt tranh thủ gom nhặt, Cố Uy giật lấy ví tiền rồi ôm Mạc Diệp đi. Hắn mở cửa xe đẩy cô vào trong, nhanh chóng về vị trí lái khởi động xe.
Đi một quãng đường dài Cố Uy không hề phát ra một âm thanh nào. Cơn thịnh nộ đang bị kiềm chế trong gương mặt đông cứng lạnh lẽo của hắn.
Lúc chiều hắn cố ý canh giờ tan ca mà đến đón Mạc Diệp, phát hiện cô muốn đi đâu đó. Hắn liền đi theo hoá ra cô chả có việc gì cả, chỉ là không muốn về nhà mà thôi.
Cô đứng bên cạnh bờ sông trầm ngâm thật lâu, có lúc hắn còn ngốc nghếch nghĩ không biết mèo con có phải định tự tử không. Chỉ là động phòng với chính chồng mình thôi mà, nghĩ là vậy nhưng hắn suốt mấy tiếng đứng từ xa quan sát cô vẫn luôn thập phần cảnh giác, thậm chí giày đã nới lỏng sẵn.
Con mèo nhỏ kia đúng là không biết điều, lang thang suốt mấy tiếng chỉ vì không muốn về nhà, hắn cố chấp xem cô sẽ bướng bỉnh tới khi nào đây, không ngờ lại bắt gặp tình huống kia. Nếu không có hắn ở đó thì sao? Nghĩ trường hợp xấu có thể xảy ra, ngón tay nắm chặt vô lăng trở nên trắng bệch.
Người ngồi bên ghế lái phụ lần này tựa như rất biết điều, hơi thở kìm nén khẽ khàng như sợ chọc giận ai khác làm hắn dịu lại chút tính tình, dù sao chắc cô cũng vừa trải qua sợ hãi.
Dừng xe trước một nhà hàng phong cách Hoa, Cố Uy đưa cô vào một gian riêng biệt gọi thực đơn bữa tối.
Ngoài trao đổi với nhân viên phục vụ, Cố Uy chưa hề mở một lời với cô, cho đến khi người phục vụ trở lại bày biện đầy một bàn, hắn mới nhàn nhạt nói:
“Ăn”
Ăn thì ăn, dù sao bây giờ cô đói lả người và cũng chẳng dám nói gì. Được một lát Mạc Diệp nhận ra Cố Uy chỉ nhìn chằm chằm mình mà chưa đụng đũa
“Anh không ăn sao?”
Cô thấy anh hơi nhếch viền môi, sau đó cũng bắt đầu dùng bữa. Thực ra Mạc Diệp không biết trong đầu Cố Uy lúc này đang có hai dòng suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Một là cơn tức giận khủng bố ban nãy đối đầu một cảm xúc mới lạ ‘cô vẫn quan tâm hắn a’.
Hắn nhớ khoảng thời gian rất lâu về trước, cô đối xử với hắn vô cùng nồng nhiệt, nào có như bây giờ sự quan tâm nhỏ giọt này đã là hiếm hoi.
Về đến Chung Mật Viên, từ hầm gửi xe vào đến cửa phòng, Mạc Diệp một mực im lặng đi phía sau, tâm tình rối rắm hỗn loạn.
Đóng cửa phòng, Cố Uy nắm lấy tay Mạc Diệp kéo cô ngả ngồi trên giường, hắn chậm rãi cúi xuống trước mặt cô, hai ngón tay kiềm hãm lại cái cằm tinh xảo, nhấc lên cao. Giọng nói lạnh lẽo âm u:
“Nói, tại sao không muốn trở về?”
Cố Uy mắt lạnh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Mạc Diệp mỗi lúc càng trở nên hung bạo.
Không chờ Mạc Diệp có thời gian biện lí do, Cố Uy gằn giọng:
“Em có biết lúc nãy có thể xảy ra chuyện gì không?” Bàn tay hắn càng siết chặt lấy cằm Mạc Diệp “Để tôi giúp em hình dung”
Đôi môi kiều nộn bị Cố Uy ngậm lấy, hắn cậy mở hai hàm răng của cô ra, sau đó nảy sinh lòng ác bắt đầu vừa liếm vừa cắn, hương vị mềm ngọt vô cùng.
“Em cái đồ thiếu thao dám ra đường tìm đàn ông”
Khuôn mặt tuấn dật bị Mạc Diệp hung hăng tát một cái, sau đó Cố Uy mới lưu luyến rời khỏi cái miệng nhỏ xinh đẹp, hỗn hợp nước miếng của hai người giao nhau thành một sợi chỉ bạc, gợi cảm đến mê người.
“Đồ vô sỉ”
Mạc Diệp lấy lại tinh thần, phẫn nộ gào lên, đầu lưỡi bị Cố Uy liếm mút vẫn còn có chút đau, cô giương mắt phẫn hận nhìn hắn.
Một cái tát này của cô đánh rất tàn nhẫn, Cố Uy hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, bắt lấy sóng tóc dài của Mạc Diệp, đem mặt cô nâng lên, nhìn hàng mi run rẩy của cô, sự phẫn nộ kìm nén có bao nhiêu liền kéo đến.
“Tôi vô sỉ? Em không nhìn lại chính mình, bám lấy tôi nhiều năm như vậy, cuối cùng gả cho tôi rồi lại giở trò cự tuyệt, không biết xấu hổ đi câu dẫn những thằng khác, em đùa với tôi à?”
“A” Mạc Diệp cảm nhận được da đầu đau nhức, nhìn người đàn ông trước mặt cô từng yêu say đắm, khuôn mặt lãnh liệt đang không tiếc lời nhục mạ, giờ cô mới tỉnh táo trước đây mình ngu ngốc cỡ nào, giơ tay muốn đẩy hắn ra hét lên trong nước mắt:
“Cho nên tôi hối hận rồi”
Lời này không khác nào thêm hai cái tát nữa vào mặt Cố Uy, hắn bắt lấy tay cô, dùng kinh nghiệm mấy năm trong đội võ thuật làm cổ tay mảnh khảnh của Mạc Diệp hung hăng đau rát, nghe thấy cô kêu thảm lên một tiếng, hắn mới hả dạ.
Cố Uy lôi xềnh xệch Mạc Diệp về chính giữa, một tay nhanh chóng cởi ra thắt lưng đem bó siết hai cổ tay cô vào đầu giường. Mạc Diệp nghẹn uất không nói lên lời, xương cổ tay lại truyền đến từng đợt đau nhức, cô dù nghĩ như thế nào cũng không tưởng tượng được mình sẽ đối diện với Cố Uy trong tình trạng dã man như vậy.
“Nếu em đã muốn đàn ông như thế, lão công đây đêm nay nhất định sẽ thoả mãn em thật tốt.”
“Tên hỗn đản! Thả ra!”
Cố Uy cười lạnh, đè mạnh lên người cô, đôi môi mỏng hơi lạnh mổ nhẹ lên đôi gò má tinh xảo nhiễm đầy nước mắt. Mọi giãy dụa đều thất bại, Mạc Diệp phút chốc chực trào ra tiếng nấc nghẹn ngào
“Cố Uy, anh đừng động vào tôi! Đi tìm Tô Lưu Vân mà phát thú tính!” Mạc Diệp đôi mắt nhắm nghiền run người khóc thành tiếng. Cô đã cố gắng thử chấp nhận, nhưng thật sự không thể.
Cô từng yêu anh, chính vì yêu anh nên cô càng hận không thể bỏ qua được. Một khi bức màn phản bội bị xé rách, sự nhục nhã đó cũng là giới hạn cuối cùng của cô.
Nhìn Mạc Diệp rơi nước mắt cùng với lời cô vừa nói ra, Cố Uy sửng sốt một hai giây. Mạc Diệp cho rằng hắn đã bị doạ sợ, đang muốn đẩy hắn ra, lại nhìn thấy hắn cúi người ở bên tai cô giọng ngả ngớn: “Quả nhiên, cuối cùng cũng thông minh lên một chút, phát hiện rồi a”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN