Diệp Yến Truyện - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Diệp Yến Truyện


Phần 18


Diệp Yến tạm thời tới nhà hương cả Chu của Thiên Quỳnh ở nhờ một vài bữa, cô không về nhà cha mẹ, cũng không cho người báo tin cho cha mẹ cô hay. Nghe người ở trong nhà báo lại, cha má Diệp Yến thời gian này đi Sài Gòn có công chuyện, có muốn báo tin thì hai người họ cũng không có ở nhà để báo. Mà Diệp Yến định bụng sẽ giải quyết ổn thỏa hết thảy mọi chuyện trước khi cha má cô về, để cha má cô không phải buồn rầu về chuyện ly dị của cô và Kha Lâm.
Trong hai bữa ở tại nhà hương cả Chu, bữa nào Kha Lâm cũng cho người sang mời Diệp Yến quay trở về. Có điều lòng Diệp Yến đã quyết, một khi cô đã đi là không quay đầu trở về, có chết cũng sẽ không quay về!
Quản gia Cam vừa rời đi, ông ấy bữa nay tới vừa là khuyên nhủ Diệp Yến, cũng vừa là để đưa Thị tới để phụ Diệp Yến chăm nôm Phú Quý. Đưa Thị tới là ý định của Kha Lâm, Diệp Yến cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa Thị theo cùng cô.
Nhìn Thị ôm một túi nải đồ trong người, mắt nhìn ngó xung quanh đầy tò mò, Diệp Yến mới tiếp tục hỏi Thị về chuyện trong nhà bá hộ Kha.
– Kha Lâm biểu em tới đây… cậu ta có dặn dò em cái chi không Thị?
Thị nghe Diệp Yến hỏi, tâm tình quay trở về, Thị đáp.
– Dạ… cậu Hai biểu em sang đây phụ mợ chăm sóc cậu chủ nhỏ. Cậu nói cậu Phú Quý còn nhỏ, sợ mợ nuôi một mình vất vả nên để em qua phụ một tay. Khi nào mợ rời khỏi thì em về, còn nếu mợ muốn đưa em theo thì cũng được…
– Ừm, vậy chuyện trong nhà sao rồi? Ngọc Nga đó thế nào?
– Dạ cô Ngọc Nga thì vẫn như vậy, nhưng em ngó thấy bữa nào cô ấy cũng đi tìm cậu Hai kêu khóc đòi công bằng cho mợ Tư…
Diệp Yến gật đầu, cô không hỏi nữa, sau đó cô nhờ quản gia nhà hương cả Chu dẫn Thị về buồng ngủ của cô và Phú Quý, cũng không quên dặn Thị canh chừng Phú Quý, Diệp Yến nói chuyện với mợ Quỳnh một chốc nữa sẽ vào sau.
Ngó thấy Thị đã đi được một khoảng xa, mợ Quỳnh lúc này mới thấp giọng nói với Diệp Yến.
– Con bé Thị này… tin tưởng được hông?
Diệp Yến khẽ gật đầu, cô nói.
– Tin thì tin được, con bé này trước giờ mần chuyện cho tôi, cũng lẹ làng được chuyện lắm.
Mợ Quỳnh vẫn còn chút lo lắng, mợ hỏi.
– Cái đó là trước kia, còn bây chừ ai biết con bé này nó theo phe ai. Bộ bà nghĩ Kha Lâm tốt với bà tới mức như vậy sao?
Diệp Yến nhíu khẽ chân mày, cô nhàn nhạt đáp lời.
– Vậy bây chừ phải mần thế nào? Quản gia Cam dắt con nhỏ sang đây rồi bỏ về, tôi mà không giữ con nhỏ ở lại thì về bên đó kiểu chi nó cũng bị đánh chết. Nó trước giờ theo tôi, mần chuyện cho tôi không ít, nếu nó có bị thao túng thì cũng đã khai hết sạch mọi chuyện trong hai bữa qua rồi. Bây chừ nó tới đây, nếu đã tới với mục đích phụ tôi chăm nôm Phú Quý thì cứ y như vậy mà mần, tôi cũng đỡ vất vả, dạo rày Phú Quý cũng khó ăn khó ngủ. Với lại cũng còn một hai bữa nữa là tôi đi, nó có ở lại đây cũng một hai bữa, rồi tôi cũng kêu nó về lại bên kia, vậy là ổn thỏa, cũng coi như là trọn nghĩa chủ tớ.
Mợ Quỳnh nghe Diệp Yến nói như vậy, mợ mới an tâm mà gật gù, dừng chốc, mợ lại hỏi.
– Giấy hưu thê đã chẩn bị xong, bà cũng đã gửi đơn ly dị sang đó cho Kha Lâm… nếu cậu ta vẫn không kí thì bà định thế nào?
Diệp Yến uống vào một ngụm nước trà thanh mát, cô như đã có suy tính từ trước, điềm tĩnh đáp.
– Nếu anh ta không kí thì tôi sẽ lên Sài Gòn tìm một trạng sư có danh tiếng chuyên giải quyết các vụ ly dị để nhờ giúp đỡ, kiểu chi thì cũng sẽ ổn thoả thôi. Nhưng tôi biết rồi Kha Lâm sẽ phải kí, anh ta có tận hai ba vợ, nếu phải ra tòa rườm rà, người thiệt hại sẽ là anh ta chớ hông phải tôi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, anh ta ngó vào là thấy được liền, người đang mần ăn như anh ta sẽ không dám dây vào luật phát đâu. Chuyện kí giấy ly dị là sớm muộn, anh ta còn dây dưa cũng là vì còn muốn níu kéo, mà tôi đã cứng rắn thì trước sau anh ta cũng phải thỏa hiệp mà thôi.
– Bà tính vậy cũng được, nhưng còn cái chuyện thư yếm Ngọc Quyên… bộ bà không định giải oan cho mình luôn hả? Cứ vậy mà đi thì tiếng xấu sẽ theo bà muôn đời luôn đó?
Về chuyện này, Diệp Yến quả thực cũng là đang rất đau đầu, bởi cô không biết phải nên mần cái chi tiếp theo để minh oan cho bản thân cô nữa đây. Sự việc yểm bùa xảy ra quá đột ngột, cô bây chừ cũng không còn ở nhà bá hộ Kha, cũng không có tay chân để điều tra ngọn nguồn sự việc. Cô biết là cô bị người ta hãm hại, nhưng còn ai hại cô thì cô chưa biết, cũng chưa nghi ngờ ai. Bởi người nhà bá hộ Kha ai cũng khả nghi, kể cả Kha Lâm cũng khả nghi, vậy nên cô mới cảm thấy rối ren, cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào…
Nghĩ nghĩ một chốc, Diệp Yến mới nhìn Thiên Quỳnh, cô thấp giọng, nghiêm túc, nói.
– Quỳnh nè… bà sai người mần giúp tôi chuyện này…
– Chuyện chi bà cứ nói.
– Bà sai người âm thầm đi điều tra sư thầy Chúc Khanh ở làng Kim dùm tôi, coi thử ông thầy này có sơ hở ở đâu thì báo cho tôi biết. Tôi hiện tại chỉ nghi ngờ ông ấy, nếu ông ấy toa rệp với ai thì kẻ đó chính là chủ mưu đã hãm hại tôi…
– Được rồi, tôi biết rồi, tôi cho người đi mần liền, bà đợi tin tôi.
Diệp Yến gật đầu, cô hết sức yên tâm, lúc này cũng chỉ có thể trông chờ vào Thiên Quỳnh. Mặc dầu cô cũng có thể nhờ vả cậu Ba Phong nhưng cô hiện giờ đang mang tiếng xấu, cô không muốn liên lụy tới người vô tội. Hơn nữa giữa cô và cậu Ba Phong cũng chỉ có thể dừng ở mức độ bạn bè như thế này, vẫn là không nên tiến sâu thêm, sẽ không hay cho cả cô và cả cậu ấy!
*
Mây chiều dần trôi, màn đêm dần phũ xuống bao trùm lên toàn bộ vạn vật chúng sanh. Nhà hương cả Chu nằm cạnh con sông, cây cối vườn tược xanh mát, khoảng thời gian giao thoa giữa ngày và đêm lại càng khiến xung quanh trở nên im ắng lạ thường.
Vừa nãy Thiên Quỳnh cho người đi gọi Diệp Yến tới mái hiên bên cạnh vườn hoa, cô ấy nói là có món chè mới nấu, muốn Diệp Yến cùng ăn cùng. Diệp Yến nghĩ trong bụng chắc là có chuyện chi cần nói nên Thiên Quỳnh mới cho người đi mời riêng cô, chớ bình thường cũng không tới mức trịnh trọng như vậy.
Chỗ mái hiên cạnh vườn hoa này rất mát, về đêm lại càng mát mẻ và dậy mùi thơm của hoa hồng đỏ. Thiên Quỳnh thích hoa hồng cho nên chồng cô ấy đã sai người trồng một vườn hoa, cũng mần thêm một mái hiên để cô ấy có thể ngắm hoa bất cứ lúc nào cô ấy thích. Diệp Yến cũng là người thích thưởng hoa, lại nhịn không được sự yêu thích với hoa hồng mà ngồi xuống giữa vườn hoa để ngắm cho thật kỹ. Vì mãi thưởng hoa nên khi bên cạnh có người đi tới cô cũng không để ý, phải đợi tới khi người nọ lên tiếng thì cô mới giật mình mà quay lại, phát hiện có người đang ngắm cô từ bao giờ…
– Diệp Yến…
Hai chữ “Diệp Yến” phát ra từ khuôn miệng của người nọ nghe sao mà trầm ấm xúc tích tới lạ thường, nhưng sự ấm áp từ giọng nói truyền tới cũng không thể nào làm Diệp Yến thôi tò mò về người trước mặt. Cô nhìn người nọ thật lâu, phải như đã chắc chắn lắm, cô mới khẽ nghi ngờ mà hỏi.
– Cậu Ba… có phải là cậu không?
Trước câu hỏi của Diệp Yến, người nọ gật đầu, vẫn là giọng nói ấm áp như vậy, chỉ là hình dạng bên ngoài lại không phải là cậu Ba Phong vang danh tuấn mỹ khắp một vùng như trước giờ vẫn thế.
– Ừ… là anh đây!
Nghe người nọ xác nhận, Diệp Yến vừa tò mò cũng vừa ngạc nhiên, cô vẫn đứng đó, chỉ là ánh mắt lúc này lại nhìn người nọ chằm chằm.
– Cậu… sao cậu lại cải trang thành như vậy? Bộ có chuyện chi sao cậu?
Thanh Phong một thân cao lớn nhưng lúc này đã được cải trang thành gia đinh trong nhà hương cả Chu. Anh mặc bộ đồ bà ba màu nâu đậm, trên áo rách vá vài chỗ, đầu đội khăn rằn, mặt mày đen thui, chân còn không đi dép. Vì để tới thăm Diệp Yến mà anh dụng tâm như vậy, cốt lõi là sợ thiên hạ dòm ngó, ảnh hưởng tới thanh danh của Diệp Yến.
Vẫn giữ khoảng cách với Diệp Yến, Thanh Phong đứng dưới mái hiên, ánh mắt anh nhìn cô như chứa đựng rất nhiều nỗi niềm, phải một chốc lâu sau, anh mới khẽ cất giọng.
– Em gần đây ốm đi rất nhiều, ánh mắt cũng không còn trong trẻo như xưa… Kha Lâm đối xử với em thật khiến cho lòng người phẫn nộ.
Nghe Thanh Phong nói thẳng như vậy, Diệp Yến cũng có chút ngại ngùng, chỉ là cô cảm thấy lời của Thanh Phong nói cũng không sai, cô thực sự đã thay đổi rất nhiều…
– Thiệt xấu hổ khi phải để cậu Ba nhìn thấy tôi trong bộ dạng này… trước kia đã hứa với cậu sẽ sống thiệt tốt… cũng không nghĩ sẽ có kết cục ngày hôm nay. Có điều tôi vẫn không hối hận, chỉ là có chút tiếc nuối vì bản thân không có được hạnh phúc trọn vẹn như tôi đã mưu cầu. Cậu Ba… có phải cậu thấy tôi mơ mộng quá hảo huyền nên bây chừ phải lãnh hậu quả thê thảm như thế này phải không cậu?
Thanh Phong mím môi, anh quả thực là có quá nhiều điều muốn nói với Diệp Yến nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đối diện với Diệp Yến trong hoàn cảnh như thế này, ngoài cảm thấy đau lòng cho cô, anh cũng chỉ còn lại sự phẫn nộ vì cái thói bội bạc trăng hoa của Kha Lâm. Để một cô gái từng vô tư trong sáng như một cánh hoa trước nắng ấm phải trở nên dè dặt tự dằn vặt trách móc bản thân mình như thế này… tất cả sai lầm đều là do tên Kha Lâm bất tín mà ra!
Một lời khó giải bày, Thanh Phong cũng không muốn cứ mỗi lần gặp Diệp Yến là sẽ nhắc tới tên khốn nạn kia, vậy nên lời nói của anh đều rất nhẹ nhàng, rất cẩn trọng, không dám nói năng sơ xuất sợ sẽ gây tổn thương cho Diệp Yến.
– Em không mơ mộng hảo huyền, chỉ là lòng người bội bạc không xứng đáng với em. Mọi chuyện đều đã qua, quãng đường về sau còn rất dài, em không cần vì một vết bẩn bên đường mà quên đi lý tưởng trước mắt. Anh chưa từng muốn cuộc đời em phải gãy gánh làm hai, nhưng em xứng đáng có được những thứ tốt hơn, xin em đừng nản lòng!
Diệp Yến chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô và Thanh Phong sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh tréo ngoe như thế này. Đột nhiên nhớ lại năm đó, Thanh Phong từng là người khiến cho trái tim cô xao xuyến dữ dội mỗi khi gặp mặt cho đến khi anh nói anh không thể nào chỉ cưới có một mình cô…
Bây chừ nghĩ lại, Thanh Phong vẫn là người nói được làm được, anh thực sự không thể chỉ cưới một mình cô, vậy nên anh mới không hứa, người đờn ông này thật là biết giữ chữ tín…
Diệp Yến cười, nụ cười trước mặt nhưng lại cứ như xa xôi cách vạn dặm trời mây, cô càng cười rực rỡ thì lại càng toát lên vẻ bi thương không cách nào che giấu đi được.
– Đoạn đường trước mắt còn dài, tôi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cũng không còn dám mơ mộng cái chi nữa. Tất cả đều đã là chuyện đã từng, bây chừ cũng chỉ mong cho cuộc sống không còn phải gặp những chuyện trắc trở, cha má có thể bình an mà an hưởng tuổi già… mong ước của tôi cũng chỉ có thế.
Dừng chút, Diệp Yến lúc này mới hỏi tới chuyện của Thanh Phong.
– Ừm… nghe nói vợ chồng cậu Ba hông còn ở với nhau nữa… sao lại xảy ra cớ sự như vậy?
Thanh Phong chỉ bước lên một vài bước để được nhìn Diệp Yến kỹ càng hơn, nghe cô hỏi, anh cũng liền trả lời.
– Cũng không có cớ sự gì, mọi chuyện đều đã được lường trước, chuyện ly tan là chuyện phải diễn ra. Giữa anh và cô ấy không có tình cảm, mỗi người đều ôm một bóng hình riêng trong lòng, vì gia cảnh của cả hai nên bắt buộc tới với nhau, chia tay là chuyện đã được dự định sẵn.
Thanh Phong cưới vợ trước khi Diệp Yến gả cho Kha Lâm, nhưng chỉ sau hai ba năm chung sống thì hai vợ chồng ly tan, đường ai nấy đi, chuyện này cũng từng gây rúng động một thời. Có điều nghe nói hai người chia tay trong êm đẹp, vợ của Thanh Phong là con gái tỉnh trưởng, bây chừ hình như đã định cư ở Sài Gòn, thi thoảng cũng có nghe nói về thăm lại nhà chồng cũ. Diệp Yến cũng từng nghi ngờ chuyện kết hôn của hai người này, nhưng khi được tận tai nghe Thanh Phong thừa nhận, cô vẫn là cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, cũng không nghĩ là Thanh Phong lại chịu nói hết sự thật với cô…
Diệp Yến khẽ gật gù, đột nhiên lúc này cô lại thấy có chút khó xử, không biết phải nói với Thanh Phong cái gì tiếp theo. Trong những năm vừa qua, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Thanh Phong, mặc dầu cô biết là anh ấy vẫn luôn muốn giúp đỡ cho cô.
Thấy Diệp Yến im lặng như đang ngại ngùng, Thanh Phong sợ cô sẽ tìm cách tránh mặt anh, anh liền tiếp tục hỏi.
– Bây chừ… em dự định thế nào? Sẽ tiếp tục nuôi thằng nhỏ đó hay là tìm nhà gửi cho? Chuyện bên nhà bá hộ Kha, em có nghi ngờ ai chưa?
Thanh Phong hỏi, Diệp Yến cũng thành thực mà trả lời.
– Phú Quý thực rất có duyên với tôi nhưng trước mắt tôi vẫn còn nhiều bề bộn quá, hông thể nào mang theo thằng nhỏ được. Tôi đã tìm được một nhà tốt, sớm mơi sẽ để người nhà thầy Lý sang đây nhìn Phú Quý. Còn về chuyện tôi bị hại, tôi cũng hông biết phải mần sao để minh oan cho bản thân, hiện chừ đang nhờ cậu mợ Quỳnh theo dõi sư thầy Chúc Khanh, mong là sẽ có kết quả tốt.
Trước khi Diệp Yến nhờ Thiên Quỳnh điều tra về sư thầy Chúc Khanh, Thanh Phong cũng đã cho người âm thầm điều tra trước. Mặc dầu hiện giờ vẫn chưa điều tra ra được chi khả nghi từ người đờn ông này nhưng anh dám chắc, lão thầy này không phải người tốt. Bởi chuyện lão ta nhận tiền của Kha Lâm bàn mưu tính kế đưa Phú Quý cho Diệp Yến nuôi cũng đủ chứng minh lão ta không phải là một bậc chân tu của nhà Phật. Mà một người nham hiểm như vậy thì không thể không nghi ngờ sự vụ lần này cũng có liên can tới ông ta.
Lại nhớ về chuyện của thầy lang Minh, Thanh Phong có vài chuyện vẫn luôn che giấu không định sẽ nói cho Diệp Yến biết vào lúc này. Nhất là về chuyện thầy lang Minh đã bỏ trốn, người của anh vẫn chưa tìm ra được tung tích của tên thầy lang dởm này. Mà việc thầy lang Minh đột nhiên mất tích cũng đã chứng minh được là hắn có tật giật mình, bây chừ vì sợ tội nên mới muốn tìm đường thoát thân, cao chạy xa bay trước. Anh tin chắc thầy lang Minh này biết rất rõ về cái chết của mẹ con Ngọc Quyên, cũng có khi biết luôn về chuyện năm đó Diệp Yến đột nhiên mất con. Lý do anh biết chắc chắc thầy lang Minh có tật giật mình là bởi vì anh đã bắt được bà đỡ đẻ cho Ngọc Quyên hôm đó, chính bà đỡ đã khai là đã nhận tiền của thầy lang Minh để không tận lực mà cứu chữa cho Ngọc Quyên. Còn về chuyện năm đó con của Diệp Yến mất thì bà ta thực sự không biết, có tra khảo cỡ nào bà ta cũng luôn miệng khóc nói là không biết chi. Vậy nên bây chừ chỉ có thể chờ đợi bắt được lão thầy lang dởm đó thì mới sáng tỏ hết được sự thật.
Mọi sự vẫn còn đang điều tra dang dở, Thanh Phong không muốn lại gây thêm hy vọng cho Diệp Yến chờ đợi, vậy nên anh quyết định trước khi bắt được lão thầy Minh thì anh sẽ không nói chi, để cho Diệp Yến không phải lo lắng.
– Về chuyện em bị vu oan, anh sẽ cho người điều tra để minh oan cho em, em không cần phải lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Ngày mơi anh có công chuyện quan trọng phải đi một vài bữa, trước mắt em cứ ở tạm nhà hương cả Chu, đừng đi đâu hết. Đợi anh về, anh sẽ sắp xếp chỗ ở an ổn cho em.
Diệp Yến thực lòng không muốn liên lụy tới Thanh Phong, cô định từ chối ý tốt của anh thì anh lại nhanh hơn cô một bước mà nói trước.
– Em đừng ngại, cũng đừng nghĩ sẽ làm phiền anh, đây đều là những chuyện mà anh muốn làm và cần làm. Em sống tốt thì anh mới thấy an lòng, bằng không cả đời này anh sẽ luôn dây dứt về em như vậy…
Dừng chút, dưới ánh mắt đen láy của Diệp Yến, cũng là lần đầu tiên sau những năm cách biệt, Thanh Phong mới có được cơ hội giải bày cùng cô. Mà những lời nói của anh lại thâm tình và sâu sắc tới làm sao…
– Chắc có thể em đã quên… nhưng mà anh đã từng nói… chỉ cần là anh còn sống… anh sẽ luôn bảo bọc cho em theo cái cách mà anh có thể. Anh không mong em sẽ trở về bên anh, chuyện này thật hoang đường, nhưng để em phải chịu khổ thì là lỗi của anh. Dầu cho em có ở bên cạnh ai, có là vợ của ai thì anh vẫn sẽ bảo vệ cho em. Anh không hứa, anh chỉ làm mà thôi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN