Diệp Yến Truyện - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Diệp Yến Truyện


Phần 26


Gánh hát Viễn Phương thành công vượt ngoài mong đợi ở đêm diễn đầu tiên, các đêm diễn tiếp theo cũng đông nghẹt khán giả, gần như là không còn chỗ ngồi, có nhiều người còn phải đứng suốt buổi diễn để coi cho hết các vở tuồng của đoàn. Sau năm đêm diễn ở tại quê nhà thì gánh hát Viễn Phương sẽ đi lưu diễn ở các vùng lân cận, cha má Diệp Yến là chủ đoàn nên sẽ đi theo, chỉ có Diệp Yến là ở lại nhà để giữ nhà. Với lại Diệp Yến cũng có công chuyện làm ăn riêng, cô cũng không thể theo cha má đi lưu diễn xa được, chỉ có thể hỗ trợ được một chút nếu diễn ở gần nhà mà thôi.
Sự thành công bước đầu của gánh hát Viễn Phương đã tạo lại tiếng vang cho gánh hát, bây chừ đi đâu ai cũng biết là gánh hát Viễn Phương đã trở lại, mà trở lại còn lợi hại hơn xưa gấp trăm lần!
*
Bữa cơm trưa ở nhà bá hộ Thường, trong phòng ăn chỉ toàn đờn bà con gái, chỉ có duy nhất cậu Ba Phong là đờn ông trong nhà. Bình thường khi ăn cơm cậu Ba Phong ít khi nói chuyện, nhưng bữa nay có hai người Thuý Thanh và Hương Thảo về chơi, cậu Ba cũng không kiệm lời mà góp vào vài câu nếu như là có người hỏi.
Thúy Thanh đã nghe tới tiếng lành đồn xa của gánh hát Viễn Phương, mấy đêm diễn trước cô vẫn chưa đi coi, đêm diễn tối nay là đêm diễn cuối trước khi gánh hát đi lưu diễn xa, cô đã quyết nhứt định phải đi coi cho bì được. Sẵn có một bữa Thanh Phong ở nhà ăn cơm, cô lúc này liền hỏi.
– Cậu Ba… tối nay cậu có rảnh hông? Em có mấy vé coi hát tuồng, cậu có rảnh thì đi chung với tụi em. Nghe nói gánh hát Viễn Phương cũng có phần vốn của cậu mà phải không?
Nghe Thúy Thanh hỏi, Thanh Phong cũng không kiệm lời, anh gật đầu, đáp.
– Đúng vậy, gánh hát Viễn Phương của bác Phương rất có triển vọng, tương lai sẽ lại vang danh khắp cõi như trước kia. Tối nay là đêm diễn cuối ở quê nhà, sang ngày mốt đi lưu diễn các tỉnh lị khác. Tối em và mọi người đi thì tranh thủ đi sớm một chút để có chỗ ngồi đẹp, tối nay chắc sẽ rất đông.
Thúy Thanh gật đầu, cô còn chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh cô, Diễm Kiều đã tranh nói trước, thái độ còn có chút kênh kiệu.
– Sao lại phải đi sớm? Anh Ba nhà mình là người góp vốn cho gánh hát của ông Phương, mình là người thân của anh Ba, ông Phương nếu biết điều thì phải chừa chỗ đẹp cho mình, mắc mớ chi mình phải đi tranh chỗ với đám dân làng chớ?
Hương Thảo có vẻ đồng tình với ý kiến này của Diễm Kiều, cô ấy cũng góp giọng.
– Chị Kiều nói cũng phải, nếu anh Phong có đi xem hát tuồng thì ông Phương vẫn nên chừa chỗ đặc biệt cho anh Phong mới gọi là biết cách đối nhân xử thế. Dầu sao anh Phong cũng là người góp vốn cho gánh hát hoạt động, anh Phong phải được ưu tiên, điều này cũng không có chi quá đáng.
Diễm Kiều còn chưa dừng lại đó, cô ấy lúc này lại tiếp tục khinh khỉnh giọng.
– Ưu tiên chỗ ngồi là chuyện hiển nhiên, đáng lý ông Phương còn phải đưa gánh hát về tận nhà hát cho riêng anh Ba và dì nhà mình coi nữa mới đúng kia kìa. Chớ hông phải là cho vé để anh Ba và dì phải lặn lội tới tận chỗ diễn coi hát tuồng như vậy đâu. Chị thấy ông Phương này không biết phép tắt chi hết, tánh tình cha con giống hệt nhau, đều thích tỏ ra cao ngạo thanh cao!
Thanh Phong trước giờ không thích Diễm Kiều, bình thường cũng không nói chuyện được mấy câu. Lúc này lại nghe Diễm Kiều chê gánh hát Viễn Phương của nhà Diệp Yến, anh quả thực là khó chịu ở trong lòng. Cũng không thèm nể mặt ai, anh trực tiếp khiển trách Diễm Kiều trước mặt mọi người.
– Nếu không thể nói được những điều tử tế thì tốt nhất cô nên ngậm chặt miệng vào, sau này ở trước mặt tôi đừng nên nói những thứ khiến tôi chướng tai gai mắt. Tôi đầu tư cho gánh hát Viễn Phương là để làm ăn sanh lợi nhuận, không phải là nuôi gia đinh trong nhà, tôi không có cái quyền sai khiến gánh hát theo ý tôi, mà cô cũng không có cái quyền lên giọng dạy dỗ người khác nên sống như thế nào cho phải. Những kẻ tôi nuôi được thì tôi mới sai khiến được, chẳng hạn như là cô vậy. Một là ngậm miệng lại, còn hai là cút!
Câu cuối, Thanh Phong vừa nói vừa gằng từng chữ, sắc mặt anh lạnh tanh, biểu cảm nặng nề lãnh bạc vô cùng, làm cho ai cũng khiếp sợ, đặc biệt là kẻ mới vừa vạ miệng như Diễm Kiều. Trước giờ tuy Thanh Phong uy lãnh nhưng rất ít khi la rầy người ở hoặc là mắng mỏ người khác, đây là một trong những lần hiếm hoi anh mắng người nhà nặng lời như vậy, mà đối tượng bị quở mắng lại là Diễm Kiều, đứa em gái họ hàng xa lơ xa lắc của Thanh Phong!
Thanh Phong nóng giận, không cần nói cũng biết Diễm Kiều sợ tới mức độ nào, chỉ thiếu chút nữa là cô ấy ngất luôn vì hoảng sợ, nước mắt lúc này cũng thi nhau mà chảy xuống, trông sợ sệt hèn mọn vô cùng!
Ngay cả Thuý Thanh cũng phải giật mình vì biểu cảm giận dữ này của Thanh Phong, chỉ có điều là cô không thèm nói giúp cho Diễm Kiều, bởi vì cô thấy Diễm Kiều bị mắng rất là đúng. Nếu đổi lại cô là Thanh Phong thì cô cũng sẽ mắng cho Diễm Kiều một trận vì cái thói ngông cuồng ngạo mạn, thích xem thường người khác như cô ấy.
Thường phu nhân biết con trai đang tức giận, mà bà cũng không hài lòng lắm về thái độ vừa rồi của cháu gái bà. Trước kia lúc bà rước Diễm Kiều về nuôi dưỡng, con bé không có cái tánh tình này, cũng là do bà chiều chuộng quá mà sanh hư, thành thử ra Diễm Kiều mới có cái thói coi trời bằng vung như vậy. Nhưng mà dầu sao thì Diễm Kiều vẫn là con gái, bà cũng không nỡ nhìn con bé khóc như vậy, vậy nên bà liền đứng ra hòa giải để giảm bớt không khí căng thẳng lúc này. Trước là dạy dỗ Diễm Kiều, sau mới khuyên nhủ con trai.
– Diễm Kiều gần đây tánh tình dì ngó thấy coi bộ nóng nảy hơn thua quá rồi đó, nhà này trước giờ đều là người biết nhân lễ nghĩa trí tín, có là thân đờn bà con gái cũng phải hiểu biết và sống khiêm nhường, lát nữa con về buồng mà suy ngẫm lại cho dì, sau đó tới xin lỗi anh Ba…
Diễm Kiều gật gật đầu lia lịa, cũng không quên lau nước mắt, không dám giở cái thói kênh kiệu như vừa rồi ở trước mặt Thanh Phong nữa. Lúc này, Thường phu nhân mới quay sang xoa dịu tâm tình của con trai, bà dịu dàng, nói.
– Em con còn nhỏ, cần được dạy dỗ nhiều hơn, có chi thì để má dạy lại con bé, con cũng đừng nóng giận, đều là người một nhà cả mà.
Thanh Phong nhìn mẹ mình rồi lại nhìn sang Diễm Kiều bằng ánh mắt chán ghét, dọa cho Diễm Kiều lại phải hú vía run lẩy bẩy một phen. Coi như là anh nể mặt mẹ anh, không tiếp tục quở trách Diễm Kiều nữa. Có điều anh nuốt cơm cũng chẳng đặng, lúc này liền xin phép mẹ mình về phòng trước.
– Tất cả đều nghe theo lời má, con cũng không thích nói nhiều. Thôi má và mọi người cứ ăn cơm, con no rồi, con về thư phòng giải quyết sổ sách thuế má, mọi người đừng ai làm phiền con.
Dừng chút, Thanh Phong quay sang nhìn Thúy Thanh, anh nhàn nhạt cất giọng.
– Tối em có đi thì đi sớm, tôi không có thời gian rảnh, em và mọi người cứ đi xem.
Thúy Thanh cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt này của Thanh Phong, cô cười, gật đầu đáp.
– Được rồi, anh có chuyện bận cứ mần, đừng để ý tới bọn em, bọn em tự đưa nhau đi coi hát được mà.
Thanh Phong “ừ” một tiếng, sau đó anh rời đi, trước khi đi cũng không quên hừ lạnh nhìn về phía Diễm Kiều. Bữa cơm hôm nay ăn không ngon lành gì đều là tại đứa cháu gái này của mẹ anh mà ra, thực là làm cho anh bực mình mà!
Sau khi Thanh Phong trở về phòng, Thúy Thanh với Hương Thảo dùng hết bữa cơm với Thường phu nhân trong không khí im ắng lạ thường, sau đó cả hai cũng liền rời đi. Mà sau khi hai người Thuý Thanh rời đi, trong phòng ăn lúc này chỉ còn lại hai người Thường phu nhân, Thường phu nhân lúc này mới nghiêm mặt nhìn Diễm Kiều, bà dạy dỗ.
– Con gái lớn rồi, sao có thể ăn nói không biết suy nghĩ như vậy hả Kiều? Con biết tánh anh Ba con trước giờ không ưa kẻ lộng quyền ức hiếp người yếu thế, sao con sống ở đây lại không học được cái hay cái đẹp của anh Ba con vậy? Dì… dì thiệt là thấy thất vọng về con! Nếu con vẫn chứng nào tật nấy không biết sửa đổi, vậy thì dì chỉ có thể trả con về lại cho ông bà ngoại con… con cũng đừng trách dì!
Diễm Kiều nghe Thường phu nhân dọa sẽ đuổi cô về với ông bà ngoại, cô sợ tới run rẩy tay chân, vội vàng khóc lóc năn nỉ Thường phu nhân. Ôm lấy tay Thường phu nhân, Diễm Kiều nức nở xin lỗi.
– Dì… con biết lỗi của con rồi mà… dì cho con xin lỗi… con hứa sẽ không ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy nữa. Sau này con sẽ cẩn trọng lời ăn tiếng nói, sẽ hông mần cho dì và anh Ba thất vọng về con. Dì thương con, dì đừng bỏ con nha dì, nha dì!
Diễm Kiều vừa khóc vừa nói, ánh nhìn sợ hãi hoảng loạn, trông cực kỳ thành khẩn, khiến cho Thường phu nhân thương xót, cũng không dọa nạt sẽ bỏ rơi Diễm Kiều nữa. Có điều dạy dỗ thì vẫn dạy dỗ, Thường phu nhân nhìn đứa cháu gái mặt mày lấm lem nước mắt, bà căn dặn.
– Anh Ba con có ý với Diệp Yến, sau này những chuyện liên quan tới con bé đó, con tốt nhứt ngậm miệng lại dùm dì, cũng đừng làm cho anh Ba con phải nóng nảy lên. Anh Ba con là người nói được mần được, nó mà đã không ưa con thì dì có muốn giữ con ở lại cũng không được, con liệu tấm thân mà mần, nghe chưa?!
Diễm Kiều dạ lia lịa, cô ấy tởn rồi, sau này cũng không dám ăn nói lỗ mãng như vừa rồi nữa. Khó khăn lắm cô ấy mới được Thường phu nhân nhận nuôi dưỡng, nếu chỉ vì cái miệng mà hại cái thân thì kiếp này của cô ấy coi như bỏ!
Thường phu nhân nhìn đứa cháu gái ngốc nghếch ở trước mặt, trong lòng bà bỗng sinh ra phiền muộn, cũng không chắc phiền muộn là tới từ Diễm Kiều. Vừa nãy Diễm Kiều chỉ nhắc một chút tới Diệp Yến mà con trai bà đã phản ứng như vậy, nếu thực sự con bé Diễm Kiều động chạm tới Diệp Yến thì chắc con trai bà sẽ tẩn cho Diễm Kiều một trận thì mới vừa với tính cách của con trai bà quá. Mà con trai bà càng quan tâm tới Diệp Yến thì bà càng cảm thấy ưu phiền, bởi bà thực sự không thích Diệp Yến làm con dâu của bà, bà không thích một chút nào!
*
Thúy Thanh đưa theo Hương Thảo về phòng, lần này về thăm nhà chồng cũ, cô cũng là một công đôi việc, cũng không phải là rảnh rỗi mà về chơi. Lát nữa cô phải đi có việc, không đưa Hương Thảo theo cùng, vậy nên cô lúc này liền dặn dò Hương Thảo.
– Lát nữa chị đi có việc cần giải quyết, không đưa em theo được, em ở trong phòng, đợi chiều về chị đưa em đi coi hát, cũng đừng đi lung tung kẻo lạc nghe chưa!
Hương Thảo đi sau lưng Thúy Thanh, cô gật đầu, khẽ giọng, đáp.
– Dạ, em biết rồi, em sẽ đợi chị về, nếu có đi thì chỉ đi loanh quanh trong vườn nhà thôi.
Thúy Thanh gật đầu, cô lại nhắc tới chuyện vừa rồi của Diễm Kiều, cũng muốn dò xét thử thái độ của Hương Thảo.
– Chuyện vừa rồi của Diễm Kiều, em có ngộ ra được chuyện gì không?
Nghe chị mình hỏi, Hương Thảo cũng thật nhanh mà đáp.
– Dạ có. Em thấy anh Phong mắng như vậy là rất đúng, Diễm Kiều chỉ là cháu gái họ hàng xa của bác Thường mà dám lên giọng hống hách như vậy, thực là làm mất mặt bác gái và anh Phong.
Nghe Hương Thảo trả lời như vậy, Thúy Thanh lúc này đột nhiên dừng lại, cô không tiếp tục đi nữa mà quay sang nhìn thẳng vào em gái mình. Đối diện với gương mặt cũng được xem là kiều diễm của Hương Thảo, Thúy Thanh quả thực là có vài phần bất lực. Mặc dầu biết nói ra thì em gái sẽ buồn phiền, nhưng nếu cô không nói thì có thể sẽ hại cuộc đời của Hương Thảo mất.
– Thảo, vấn đề không nằm ở thái độ ngông cuồng của Diễm Kiều, đó chỉ là phụ thôi. Cái chính là do Diễm Kiều dám nhắc tới Diệp Yến, mà lại còn dùng giọng điệu xem thường khi nói về cô ấy. Ý của chị là gì… em hiểu mà phải không?
– Chị… nhưng bác Thường không thích Diệp Yến mà?
– Bác gái thích hay không thích thì có quan trọng sao? Trước kia chẳng phải bác gái cũng không chấp thuận cho chị và Thanh Phong ly dị, nhưng cuối cùng thì sao, bọn chị vẫn ly dị đó thôi. Lần này đưa em về đây không phải chỉ để đi chơi, mà chị còn muốn để cho em nhận ra tình cảm của Thanh Phong là nằm ở đâu. Trước kia khi không có Diệp Yến, Thanh Phong đã không để ý tới em. Bây giờ có cô ấy, em lại càng không có được cơ hội tiếp cận Thanh Phong như em mong muốn. Chị khuyên em, vẫn nên biết mình biết ta, đừng tự mình hại mình, em là đứa có đầu óc, em cứ suy ngẫm lời của chị nói, tỉnh táo lên Thảo à!
Nói rồi, Thúy Thanh liền vỗ vai an ủi Hương Thảo, sau đó mới nhẹ nhàng xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Thuý Thanh, trong lòng Hương Thảo cảm thấy rất rối rắm, cũng có chút gì đó uất ức rất khó diễn tả thành lời. Hương Thảo không phải là không biết Thanh Phong không thích cô, chẳng qua là cô không tin một con đờn bà đã qua một đời chồng như Diệp Yến mà có thể vào làm dâu nhà bá hộ Thường này được. Ai cũng nói Diệp Yến xinh đẹp lộng lẫy tứ phương, lại còn được mẹ Oa gì đó che chở. Nhưng mà ở trong lòng Hương Thảo cô, Diệp Yến tuy có đẹp nhưng chẳng có thơm, cũng không hề xứng với Thanh Phong một chút nào, thật là không xứng!
*
Tiệm may Nhị Nhị là tiệm may nổi danh nhứt xứ này, Diệp Yến từ thuở bé đã được mẹ dẫn tới đây sắm vải may quần áo, thành thử ra cô quen rất thân với bà chủ ở đây, quần áo cô mặc cũng toàn may ở chỗ này.
Tháng trước cô có dặn bà chủ đem về cho cô một xấp vải gấm thượng hạng màu xanh lục để may áo dài. Bữa nay là tới hạn xem vải và đo số đo để may áo, nhìn xấp vải mướt mát trong tay, Diệp Yến hài lòng, cô đặt xấp vải xuống bàn, cười nói với bà chủ.
– Vải gấm này đẹp lắm, nếu có đợt sau dì lấy cho con thêm hai xấp, một xấp màu nâu, một xấp màu đỏ, con muốn may cho má con bộ áo dài, sẵn tiện may thêm một bộ áo dài màu đỏ để mặc tết. À, lần này con may nhiều đồ, nhưng dì sắp xếp may áo dài trước cho con để con bận đi tiệc, sắp tới là tiệc sinh nhật của mợ Trúc, còn độ khoảng hai tuần nữa là tới.
Bà chủ tiệm may Nhị Nhị cười như hoa nở được mùa, bà vui vẻ thân thiện mà nói.
– Chắc chắn là kịp, con an chí. Vải gấm đợt này dì lấy cho con là ở làng Hoa, không đẹp không sắc sảo thì dì không lấy tiền của con. Gấm ở làng Hoa thì còn chê chi được, là gấm thượng hạng rồi, bận lên người con chắc chắn sẽ đẹp như tranh vẽ cho mà coi!
Diệp Yến đã quen với những lời nói hoa mỹ từ người khác dành cho cô, chỉ là cô vẫn không tin tưởng lắm vào những lời khen có cánh, cô vẫn cảm thấy bản thân cô không tới mức hoàn hảo như mọi người vẫn thường hay nói. Vậy nên đối với lời khen của bà chủ tiệm may, cô chỉ cười chứ không nói gì, tay lại sờ vào xấp vải gấm màu xanh dưới bàn, trong lòng thực thấy thích thú.
Lúc này, đột nhiên có người giật lấy xấp vải gấm từ tay Diệp Yến, còn chưa kịp nhìn thấy là ai thì đã nghe được giọng nói trong trẻo của người đó vang lên.
– Tôi lấy xấp vải gấm này. Bao nhiêu bạc, tôi trả!
Diệp Yến nhíu khẽ chân mày, cô ngước mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy được một gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Diệp Yến biết cô gái này, cô ấy chính là một trong những người đi theo Thường phu nhân mà bữa trước cô gặp ở chùa Phước Tâm.
Bà chủ tiệm may Nhị Nhị thấy Hương Thảo muốn mua xấp vải của Diệp Yến, bà liền khéo léo từ chối khách hàng.
– Dạ, tiếc quá, xấp vải gấm này đã được khách đặt trước từ một tháng trước, tiền cũng được khách trả, quý cô nếu thích có thể tham quan cửa tiệm, trong tiệm tôi còn rất nhiều xấp vải gấm đẹp như thế này, quý cô chắc chắn sẽ hài lòng.
Hương Thảo vẫn không buông xấp vải gấm của Diệp Yến xuống, cô ấy nhìn bà chủ, cương quyết nói.
– Nhưng tôi thích xấp vải này, bao nhiêu bạc tôi cũng trả, gấp đôi hay gấp năm lần cũng được, tôi không thiếu bạc.
Bà chủ tiệm may nhận ra được mùi khó xử, bà nhìn Hương Thảo, cũng nhận ra Hương Thảo là em gái của mợ Thanh, vợ cũ của cậu Ba Phong. Nhưng giữa Diệp Yến và Hương Thảo, bà chỉ có thể mần theo nguyên tắc, không vì lợi nhuận mà xử thiệt cho khách hàng của bà.
– Dạ xin quý cô thông cảm, xấp vải này là của cô Diệp Yến, cô ấy là chủ của nó, tôi không có quyền bán xấp vải này lại cho quý cô. Nếu quý cô thích xấp vải này, tôi sẽ cho người đặt đem về gấp cho cô, cô thấy sao ạ, được không thưa cô?
Hương Thảo vẫn là bộ dạng không muốn nhượng bộ, cô ấy vẫn giữ xấp vải trong tay, thái độ càng lúc càng ngang ngược.
– Bà chủ chắc biết tôi mà đúng không, tôi là cháu gái của tỉnh trưởng, tôi không nghĩ là bà lại không biết uy danh của ngài tỉnh trưởng. Cũng chỉ là một xấp vải mà thôi, chẳng lẽ bà muốn vì một xấp vải mà đắc tội với tôi? Hay là cửa tiệm này của bà làm ăn phát đạt quá, không muốn mần ăn nữa?
Bà chủ cửa tiệm quả thực là khó xử tới tắt hẳn nụ cười thân thiện, bà hết nhìn Hương Thảo rồi quay sang nhìn Diệp Yến. Thấy Diệp Yến không giận cũng không căng, bà đột nhiên cảm thấy an tâm hẳn. Mà đúng thực như bà đã đoán, bởi vì Diệp Yến lúc này liền cất giọng trong trẻo để giúp bà giải quyết vụ án khó xử trước mắt này.
Diệp Yến trước giờ luôn trầm tĩnh, đây là cốt cách xuất phát từ tận trong xương máu, không phải là giả vờ, vậy nên trông cô lúc nào cũng toát lên khí chất cao quý thanh cao hơn người. Thúy Thanh khi đối diện với Diệp Yến vẫn kém hơn một chút, vậy nên đừng nói tới Hương Thảo, cô ấy thực sự không so bì được với Diệp Yến, có so cũng chỉ làm cho Hương Thảo thêm mất mặt mà thôi.
Đối diện với thái độ ngang ngược của Hương Thảo, Diệp Yến vẫn rất lịch thiệp, cô cười, nụ cười tuy dịu dàng nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng làm cho người khác phải dè chừng.
– Tiểu thư là cháu gái của tỉnh trưởng, ngài tỉnh trưởng uy danh như vậy, chẳng lẽ không thể mua cho tiểu thư được một xấp vải gấm tầm thường này hay sao? Chuyện chi mà tiểu thư phải mần khó chủ tiệm đây, tôi thấy thật không nên. Xấp vải này là thuộc quyền sở hữu của tôi, tiểu thư có trả gấp trăm lần bạc cũng vậy, tôi không bán!
Hương Thảo đối mặt trực tiếp với Diệp Yến, trong lòng có bao nhiêu kích động, cô ấy ngẩng cao đầu, nói trong vẻ cợt nhả.
– Nhưng tôi thấy cô không hợp với xấp vải này, tuy nó chỉ là xấp vải gấm tầm thường nhưng cô lại không hợp với nó, hay nói đúng hơn là cô không xứng. Tôi nghĩ cô vẫn không nên tranh giành với tôi, bởi cô giành không lại tôi đâu, đừng cố!
Dừng chút, dưới ánh mắt sáng ngời đầy mị lực của Diệp Yến, Hương Thảo cảm thấy ghen tị, cô ấy lại càng kích động, càng nổi máu ngông cuồng thích hạ bệ người khác.
– Cũng giống như có vài chuyện, ngay từ đầu cô đã chẳng xứng đáng, cô có cố bám lấy thì cũng chẳng có được kết quả gì. Cô nhìn lại cô mà coi, bản thân nhơ nhuốc như vậy mà vẫn muốn trèo cao, cô xứng sao?
Diệp Yến quả thực là có chút ngạc nhiên, mà cô cũng thực là tò mò khi thấy thái độ thù địch này của Hương Thảo dành cho cô. Cô biết Hương Thảo là em gái của mợ Thanh, nhưng ánh mắt mợ Thanh nhìn cô đâu tới mức ghét bỏ như vậy, sao cô gái này lại giống như là hận thù cô từ đời kiếp nào vậy, quả thực là kỳ lạ mà!
Trong lòng vừa tò mò cũng vừa bất mãn, nhưng với sự ngang ngược của Hương Thảo, Diệp Yến không cách nào bỏ qua được. Mắt đối mắt với Hương Thảo, Diệp Yến cương quyết lấy lại xấp vải, cô dùng biểu cảm lạnh lùng nhất để đối đáp lại cô gái trước mặt này.
– Xứng hay không xứng thì có liên can tới cô? Xấp vải này ngay từ đầu đã là của tôi, nó thuộc quyền sở hữu của tôi, cô lấy tư cách gì để tranh? Ngay cả nếu tôi may áo còn dư vải thì cũng không tới lượt cô được rớ vào nó, bởi chính cô mới là kẻ không xứng!
Dừng lại, Diệp Yến lúc này liền dùng sức giật phắt xấp vải từ trong tay Hương Thảo, khiến Hương Thảo tức tới đỏ mặt. Giao lại xấp vải cho bà chủ tiệm may, Diệp Yến nói với bà chủ, cũng là cố ý nói cho Hương Thảo nghe.
– Dì cứ may theo số đo cho con, tới hẹn con cho người tới lấy, dì tranh thủ may kịp cho con là được. Nếu mà NGÀI TỈNH TRƯỞNG có tới tìm dì trách tội thì dì cứ cho người tới kêu con, con không tin là người đức cao vọng trọng như ngài tỉnh trưởng lại đi tranh một xấp vải gấm TẦM THƯỜNG với dân thường. Xấp vải này con rất thích, nó là vật sở hữu trong tay con, người ngoài không có tư cách chạy vào tranh, dì không cần phải lo!
Nói rồi, Diệp Yến nở một nụ cười bàng bạc hướng tới Hương Thảo, trong ánh mắt cô có bao nhiêu là lạnh lùng, cũng không hề nể mặt Hương Thảo một chút nào mà xoay người ung dung rời đi. Đối với loại người ngang ngược ăn vào máu như Hương Thảo thì chuyện tranh luận rất là uổng phí thời giờ, cô có cách khác để cảnh cáo cô ta vì cái tội cố ý gây sự với cô!
Thế là sau đó chỉ một vài bữa, trong nhà bá hộ Thường đột nhiên có người tới tặng cho Hương Thảo một xấp vải gấm màu xanh. Từ chất liệu cho tới hình thêu đều không bì được với xấp vải gấm của Diệp Yến đã đặt bà chủ tiệm may Nhị Nhị. Mặc dầu không ai hiểu xấp vải này vì sao mà xuất hiện ở nhà bá hộ Thường, lại còn tặng cho Hương Thảo, người không phải xuất thân từ nhà bá hộ. Nhưng mà sau đó, nghe nói là Hương Thảo bị mợ Thanh quở trách một trận rất lớn, xém chút nữa là bị đuổi về Sài Gòn, cũng không rõ là vì chuyện chi mà mợ Thanh lại tức giận với em gái mình như vậy…
Chỉ là một xấp vải gấm mà lại lợi hại như thế, vẫn là nên nói Hương Thảo này thực sự có mắt mà như mù đi. Bản thân đã không có bệ đỡ vậy mà vẫn cố chấp đi tìm người có gốc cây cổ thụ chống lưng để gây sự… đúng thực là ngu ngốc mà!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN