Diệp Yến Truyện
Phần 5
Bữa nay là một ngày đẹp trời, Diệp Yến đưa Phú Quý ra ngoài hóng mát, mấy bữa trước thằng bé bị khò khè nên cô lệnh bà vú giữ thằng bé trong nhà, bữa nay dứt bệnh hẳn mới cho ra ngoài chơi.
Phú Quý được hai bà vú bồng ra ao sen xem cá, Diệp Yến thì ngồi ở trong vườn ăn trái cây dõi mắt theo. Lúc này, Thị ở ngoài đột nhiên đi tới, là tới để báo cáo công chuyện. Thị đứng bên cạnh Diệp Yến, cử chỉ nghiêm chỉnh cẩn trọng, nói.
– Mợ Hai, em đã điều tra qua chuyện mợ Hai căn dặn, đúng là vào độ mấy tháng trước, cậu Hai có cho người lui tới mấy nhà bảo sanh với cô nhi viện. Còn mục đích cậu Hai lệnh cho người lui tới mấy chỗ đó mần chi thì em không biết, nhưng theo em nghĩ, chuyện của Phú Quý là có liên can tới cậu Hai…
Diệp Yến đã có nghi ngờ về chuyện của Phú Quý, lúc này lại nghe Thị báo cáo lại như vậy, cô liền suy đoán ra được vấn đề. Sắc mặt hồng nhuận, môi mềm khẽ động, cô nói với Thị.
– Nói như vậy… là cậu Hai có liên can tới chuyện của Phú Quý. Rất có thể chính cậu ấy là người đã tìm và đưa Phú Quý về đây, kể cả chuyện của sư thầy Chúc Khanh cũng có thể là do một tay cậu ấy dựng nên. Nhưng mà… mợ vẫn đang thắc mắc một chuyện… không biết là do trùng hợp hay làm sao mà Phú Quý lại bện hơi mợ như vậy. Thị, em thấy chuyện này sao?
Thị được Diệp Yến cực kỳ tin tưởng, nghe Diệp Yến hỏi, Thị liền đáp.
– Chuyện này… em nghĩ chắc cũng có ẩn tình chi đó. Bởi hông thể nào mà Phú Quý lại tự dưng bện hơi mợ như vậy được. Con nít nó khác người lớn, phải là người chăm bẵm nó thì nó mới mến, chớ đâu thể nào mến tay mến chân dưng dưng vậy được. Mợ… hay là để em điều tra chút về chuyện này nha… chớ em cũng thấy đáng nghi quá!
Nhớ tới những biểu hiện kỳ lạ của Phú Quý, Diệp Yến cứ hoài nghi ở trong lòng. Cô với Phú Quý là hai người xa lạ, chuyện Phú Quý quấn hơi cô thiệt tình cũng có phần kỳ quái. Nghĩ nghĩ, cô gật đầu, căn dặn Thị.
– Ừ, em điều tra cho mợ chuyện này, để ý mấy cái chỗ vải vóc này kia, mợ nghi ngờ chắc là có vấn đề đâu đó ở đây. Mà em nhớ điều tra trong âm thầm, cẩn thận đừng để cậu Hai biết sẽ không hay, nghe chưa Thị!
Thị gật đầu tắp lự, nó lanh lợi lên tiếng.
– Dạ, em biết mà mợ, em sẽ cẩn thận, mợ cứ an tâm ở em. À mà mợ, có chuyện này em quên báo… sư thầy Chúc Khanh ở làng Kim là có quen biết với họ hàng của mợ Tư… hông biết là có liên can chi tới mợ Tư hay không nữa?
Ngọc Quyên sao? Chẳng lẽ lại có liên can tới cô ấy sao, mần sao có thể?
Trầm tư một lát, khoảng chừng một chốc sau, Diệp Yến mới nhìn Thị, cô dịu giọng, lên tiếng.
– Ừ, mợ biết rồi, để mợ dò hỏi thử chuyện này, em trước mắt cứ mần theo lời mợ dặn, có gì phải báo ngay cho mợ biết, nghe Thị.
– Dạ mợ.
Dặn dò Thị xong, Diệp Yến mới đi tới bồng Phú Quý đi dạo trong vườn nhà. Cô đối với thằng bé này có rất nhiều thương mến, cũng cảm thấy thằng bé thực là có duyên với cô. Cô nghĩ, nếu như trước kia không xảy ra chuyện thương tâm thì chắc con cô bây chừ cũng đã gần năm tuổi, cũng đã trải qua gia đoạn ê a ẵm bồng như thế này. Cô thì không tiếc gì quá khứ với cậu Hai Lâm, nhưng cô vô cùng tiếc thương con của cô, bởi đứa nhỏ tội nghiệp chỉ mới vừa tượng hình. Nỗi đau này luôn nằm trong tim cô, thi thoảng nhớ lại vẫn sẽ đau như hiện tại vừa mới trải qua vậy. Cô cũng không biết tới khi nào cô mới thôi đau buồn khi nghĩ tới con của cô, nhưng có lẽ, nỗi đau đớn dằn vặt này sẽ theo cô suốt đời, tới chết cũng không thể nào quên đi được…
Cậu Hai Lâm, cô biết người đàn ông này vẫn luôn dây dứt vì chuyện của cô và con, cậu vẫn luôn muốn bù đắp cho cô, chẳng là cô lại không cần những thứ bù đắp đó nữa. Nếu Phú Quý là do cậu Hai Lâm đưa tới cho cô, vậy thì cô chỉ có thể xin lỗi, cô không thể nhận tấm chân tình này. Lòng cô đã nguội lạnh, bây chừ chỉ chờ đúng thời gian, hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ, như vậy nữa là tròn đạo. Duyên của cô và cậu Hai chỉ có thể tới đây thôi, không thể trách cô, chỉ trách duyên vợ chồng mỏng manh, không thể cùng nhau tới hết kiếp!
*
Ngọc Châu là con gái của Hà Hương và cậu Hai Lâm, năm nay con bé hơn 4 tuổi, là một đứa nhỏ thông minh và lanh lợi. Ngọc Châu là đứa cháu đầu tiên của nhà bá hộ Kha, không cần nói cũng biết, con bé được bao nhiêu yêu thương từ người lớn. Tính cách năng động, Ngọc Châu hay thường ra ngoài vườn chơi bắt dí với bà vú, thường thường là ngày nào cũng chơi.
Bữa nay mợ Tư Quyên ăn quá no nên nặng bụng, mợ với người ở liền ra vườn nhà đi dạo, bụng mợ vẫn còn nhỏ, thai chắc được khoảng hơn hai tháng, dáng người vẫn còn thon gọn lắm.
Đang đi dạo cho tiêu thực thì từ xa, Ngọc Châu đột nhiên chạy nhanh tới, con bé xém chút nữa là nhào thẳng vào người mợ Tư Quyên, may mà người ở của mợ nhanh trí chắn ngang kịp. Đưa tay vuốt ngực giật mình, mợ Tư nhìn bà vú và Ngọc Châu, mặt mày không vui, mợ mắng.
– Giờ này mà còn chạy nhảy, xém chút đụng trúng người dì rồi đó thấy không Châu? Con là con gái, sao lại chạy nhảy giỡn hớt như con trai vậy? Bà vú, bà canh chừng cô chủ cái kiểu chi vậy, hồi nãy mà con nhỏ đụng trúng tôi thì bà tính làm sao?
Bà vú hoảng hốt, bà nắm tay Ngọc Châu, vội vàng xin lỗi.
– Dạ… tôi xin lỗi mợ Tư… là tại tôi không biết mợ Tư đang đi dạo… tôi xin lỗi. Tại mọi ngày cô chủ hay chơi ở đây, bữa nay chơi vui quá nên cô chủ mới không để ý…
Mợ Tư Quyên nhíu mày đầy bất mãn, mợ không nhìn tới bà vú mà chỉ nhìn Ngọc Châu, ánh mắt mợ có chút không hài lòng. Nhìn thấy biểu cảm dửng dưng vô tư của Ngọc Châu, mợ có ý trách mắng.
– Con bé này… sao còn hông xin lỗi dì nữa? Con có thấy vừa nãy xém chút nữa là con đụng trúng dì chưa?
Ngọc Châu còn nhỏ, cũng chưa hiểu ý của mợ Tư Quyên. Với lại bình thường con bé cũng không có thân thiết với mợ Tư. Lúc này nghe mợ Tư trách, con bé hoảng hồn, nấp vội sau lưng bà vú. Bà vú một tay ôm Ngọc Châu, bà dịu giọng, thay Ngọc Châu xin lỗi mợ Tư.
– Mợ Tư… tôi thay mặt cô chủ xin lỗi mợ… sau này tôi chơi với cô chủ sẽ để ý hơn… mợ đừng trách cô chủ tội nghiệp. Cô chủ còn nhỏ, cũng không có biết mợ đang mang thai, cô chủ không có cố ý đâu mợ.
Mợ Tư nhìn gương mặt sợ hãi của Ngọc Châu, thấy con bé như muốn khóc tới nơi, mợ cũng thôi, không muốn trách mắng con bé nữa. Càu nhàu với bà vú thêm vài câu, mợ mới hả giận, lúc này mới tiếp tục cùng người ở đi dạo trong vườn.
Mà sau khi mợ Tư rời đi, bà vú mới nắm lấy tay Ngọc Châu dắt đi, ánh mắt bà nhìn về bóng lưng của mợ Tư với chút ý nghĩ phức tạp. Khẽ lắc đầu, bà quay sang nhìn cô chủ nhỏ, bà dịu giọng căn dặn.
– Sau này cô chủ thấy mợ Tư ở đâu thì tránh xa một chút nha cô chủ, mợ Tư có thai nên khó tánh, không có thích ồn ào. Mình chơi ồn quá, mợ Tư không vui, em bé trong bụng cũng không vui.
Ngọc Châu non nớt nhìn bà vú, con bé đơn thuần, nói.
– Con hông có thích dì Tư, dì Tư dữ quá hà vú!
Bà vú xoa mặt con bé, bà lại căn dặn.
– Ờ, cô chủ hông thích thì thôi, hông thích thì sau này đừng có đụng mặt mợ Tư, mắc công bị quở. Thôi, cô chú theo vú vào trong nhà tắm rửa cho mát, để vú lấy bánh cho cô chủ ăn nha?
– Dạ vú!
*
Canh ba, người người đều đã chìm vào giấc ngủ say, mợ Ba Hương lúc này đột nhiên chạy tới phòng của mợ Tư Quyên, mợ đập cửa ầm ầm, kêu lớn.
– Ngọc Quyên! Ra đây! Cô ra đây! Ra đây mau lên!
Ngọc Quyên đang ngủ trong phòng, nghe tiếng kêu như hổ gầm của Hà Hương, cô bật người ngồi dậy, hốt hoảng mà đi nhanh ra ngoài. Mở cửa phòng, còn chưa kịp nói được câu gì thì đã nghe thấy tiếng chửi oang oang của Hà Hương.
– Ngọc Quyên! Cô lớn rồi còn đi hơn thua tranh chấp với một đứa nhỏ… cô hông thấy xấu hổ hay sao? Tại cô mà Ngọc Châu sốt cao nóng hừng hực người… cô có tin tôi lột da cô ra hay không… hả?
Ngọc Quyên sửng sốt, cô nhìn Hà Hương với ánh mắt bán tín bán nghi, tay che bụng, cô liền hỏi lại.
– Chị nói cái chi kỳ cục vậy? Tôi làm gì Ngọc Châu? Tôi làm gì con chị?
Hà Hương với biểu cảm giận dữ đùng đùng, cô chỉ vào mặt Ngọc Quyên, tức tối tiếp tục cảnh cáo.
– Cô mần cái chi thì tự cô biết, đừng có giả khờ tỏ ra vô tội. Con nhỏ chỉ là một đứa con nít mà cô cũng không tha, lòng dạ cô sao ích kỷ hẹp hòi quá vậy? Đợi anh Lâm về, tôi sẽ nói lại chuyện này, để coi cô còn chối được nữa hay không. Đừng tưởng trong bụng cô có cái thai thì cô muốn mần gì cái nhà này thì mần, muốn mắng muốn chửi ai thì mắng. Cô nên nhớ, tôi là mợ Ba của cái nhà này, cô dưới tôi một bậc, đừng kênh kiệu với tôi. Cô đụng tới con tôi thì tôi liều mạng với cô, cô coi chừng tôi!
– Tôi…
Tuông ra một tràng, còn chưa kịp đợi đối phương có cơ hội phản bác thì Hà Hương đã dậm chân xoay người rời đi, để lại Ngọc Quyên với một bụng uất ức cùng hoang mang. Rõ là Ngọc Quyên còn chưa biết có chuyện chi xảy ra thì đã bị chửi té khói, hỏi coi mần sao cô không thấy tức giận cho được.
Một tay che bụng, một tay vịn vào cửa, Ngọc Quyên nhìn theo bóng lưng thon thả gấp gáp của Hà Hương, ánh mắt hằn lên tia thù hận thấy rõ. Trước giờ Hà Hương luôn lấy địa vị là mợ Ba của cái nhà này mà chèn ép cô, còn không xem cô ra gì, luôn tỏ ra bản thân là lá ngọc cành vàng cao quý, hay thường xuyên móc mỉa mắng cô là không cùng vai phải vế với cô ta…
Trước kia bị xem thường thì thôi đi, bây chừ ngay cả khi cô đang mang thai mà Hà Hương vẫn chứng nào tật đó, vẫn ngang nhiên dựng đầu cô dậy giữa đêm khuya chỉ để mắng mỏ cô những câu từ nặng nề vô lý. Trong lòng cô cảm thấy uất ức, cảm thấy tức giận, cũng cảm thấy không cam lòng. Rõ ràng là chồng cô thương cô hơn, vậy mà Hà Hương cứ lấy cái danh mợ Ba ra để chèn ép ức hiếp cô… tức thật mà!
Siết chặt tay, Ngọc Quyên ôm lấy chiếc bụng nhỏ nhắn của mình, cô cố dằn xuống cơn giận đang bốc hỏa, cố dằn xuống để không ảnh hưởng đến con. Chỉ cần cô sinh đứa bé này ra, chỉ cần đứa bé này là con trai, vậy thì đừng mơ tới chuyện Hà Hương có thể ức hiếp cô được nữa…
Thầy Minh đã nói… cái thai này của cô là thai nam… chắc chắn sẽ sanh được con trai cho nhà bá hộ Kha này… cứ đợi đó mà coi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!