Diệp Yến Truyện
Phần 6
Diệp Yến nghe Thị kể lại chuyện khuya hôm qua, cô gật gù, nhàn nhạt nói với Thị.
– Cái tánh nết này của Hà Hương mãi không chịu thay đổi, cứ ngông cuồng ta đây mãi như vậy rồi hỏi mần sao mà cậu Hai thích cho đặng. Chuyện chi phải từ từ bình tĩnh, có đâu lại cứ hùng hổ như nước sôi đổ vào da thịt… đúng là hết thuốc chữa!
Thị cũng gật gù với lời nói của Diệp Yến, Thị góp lời thêm.
– Em có hỏi chuyện ngày hôm qua rồi, là cô chủ nhỏ xém chút nữa đụng trúng mợ Tư nên mợ Tư mới nói mấy câu, đâu có nghĩ cô chủ nhỏ tới khuya lại bị sốt, thành thử ra mợ Ba mới cho dựng đầu mợ Tư dậy để chửi. Cậu Hai hông có ở nhà, hông ai làm chỗ dựa cho mợ Tư nên mợ Tư chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Chớ lão gia đâu có thèm để ý tới mấy chuyện này, ai mần gì mặc kệ, mợ Ba coi như có uy nhứt nhà.
Diệp Yến khẽ gật đầu, cô mang một bộ dáng hóng chuyện thiên hạ, không để ý chi tới tranh giành địa vị cao thấp.
– Mợ Ba em có cô chủ nhỏ, lại được lão gia ưng bụng, mợ Tư phải sanh được con trai thì may ra mới kéo mợ Ba xuống một bậc được. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mợ Ba đẹp người như vậy, cậu Hai cũng ưng chớ không phải là không đâu. Tương lai dầu cho Ngọc Quyên có sanh được cháu đích tôn thì cũng chưa chắc lật được Hà Hương. Cha của Hà Hương còn sống thì ai mà dám động tới cô ta được.
Thị đứng bên cạnh Diệp Yến, Thị lên tiếng.
– Em thấy là do mợ không tranh giành nên mợ Ba mới lộng quyền, chớ nếu mợ chịu làm hòa với cậu Hai thì còn lâu mợ Ba mới được như bây chừ. Cậu Hai thương mợ, nhất nhất đều nghe theo lời mợ, mặc dầu để cho mợ Ba cai quản coi sóc chuyện trong nhà nhưng sổ sách các thứ đều phải trình báo qua mợ mà. Mợ Hai… cuộc sống tốt như vậy… bộ mợ hông thấy luyến tiếc chi hết hả mợ?
Diệp Yến lắc đầu, suy nghĩ trước sau như một, cô thẳng thắn, trả lời.
– Mợ không luyến tiếc chi hết, cũng không cảm thấy tiếc nuối cái chi. Chuyện trong nhà mợ chỉ nghe cho vui thôi chớ cũng không muốn quản tới. Bây chừ mợ thấy thoải mái lắm, cũng đừng ai động tới mợ là được.
Thị nhìn Diệp Yến, như đã hiểu rõ tâm ý của cô, Thị không nói nữa. Thị biết, mợ Hai của Thị đã chịu đựng rất nhiều, chuyện mợ Hai muốn rời đi là chắc như đinh đóng cột, không gì có thể làm thay đổi được sự kiên quyết này của mợ Hai. Thị nhớ lại khoảng thời gian trước kia mợ Hai mất con mất chồng… sự đau khổ của mợ Hai, Thị là người chứng kiến rõ nhất. Mợ Hai đã gom đủ tuyệt vọng, tuyệt vọng tới mức buông bỏ thì còn gì nữa đâu mà luyến tiếc…
Im lặng chút, Diệp Yến lúc này mới khẽ dặn dò Thị.
– Sau này nếu không có chuyện chi quan trọng thì đừng cho ai tới tìm mợ. Mợ Ba với mợ Tư em vẫn còn tranh chấp nhau rất nhiều, mợ không muốn có liên quan tới hai người họ, sẽ rất phiền phức. Còn chuyện mợ đã dặn thì em cứ âm thầm điều tra cho mợ, vậy nha Thị.
– Dạ, em hiểu rồi mợ.
Nói chuyện xong với Thị, Diệp Yến mới đi tìm Phú Quý. Gần đây, Phú Quý rất thường hay quấy khóc, thằng bé vẫn ăn uống bình thường nhưng cứ khó chịu hay khóc nhè, phải dỗ rất lâu mới chịu ngủ. Diệp Yến với bà vú cũng không thể hiểu được thằng bé bị gì, cũng đã cho thầy lang tới khám nhưng không tìm ra bệnh. Thầy lang nói, chắc là Phú Quý bị nhiệt trong người nên khó chịu, thầy cắt cho thằng bé mấy thang thuốc, đợi uống thử vài ngày coi sao.
Diệp Yến tới phòng của Phú Quý, vừa ngay lúc thằng bé đang quấy khóc không chịu ngủ cũng không chịu bú. Ngó thấy bà vú xù hết cả tóc lên, Diệp Yến lúc này mới đi tới bồng Phú Quý giúp bà vú một chốc. Nhưng mà kỳ lạ thay, Phú Quý cũng không chịu cho Diệp Yến bồng, mặc dầu mới vài ngày trước thằng bé vẫn còn bện hơi Diệp Yến lắm.
Ngó thấy Phú Quý quấy khóc trên tay Diệp Yến, bà vú bất lực mà nói với cô.
– Mợ Hai… cậu chủ nhỏ cứ quấy khóc hoài… tôi cũng không biết dỗ mần sao nữa. Dạo trước cậu còn chịu cho mợ bồng, còn bây chừ thì… cứ riết vầy tôi chịu hông nổi quá mợ Hai.
Diệp Yến vừa dỗ Phú Quý, cô vừa quay sang trấn an bà vú.
– Chắc là Phú Quý khó chịu đâu đó trong người, thuốc của thầy lang kê, vú cho Phú Quý uống chưa?
– Dạ chưa nữa, nãy giờ tôi lo dỗ cậu chủ nhỏ mà quên, để tôi đi lấy thuốc liền, mợ chờ tôi một lát nha mợ.
Diệp Yến gật đầu, bà vú đi rồi, trong phòng chỉ còn lại cô và Phú Quý. Phú Quý không khóc, nhưng thằng bé không chịu an tĩnh để cô bồng đi chơi mà cứ ngọ quậy mếu máo muốn khóc. Trông thằng nhỏ giống như là đang khó chịu cái chi trong người, kiểu như thân thể bứt rứt chớ không phải là quấy khóc do bệnh. Diệp Yến bồng thằng nhỏ đi tới đi lui, đưa biết bao nhiêu đồ chơi Phú Quý cũng không chịu chơi. Phải đợi tới khi bà vú trẻ đi tới cho Phú Quý bú sữa thì thằng nhỏ mới chiụ nằm yên rồi mơ màng ngủ thiếp đi…
Nhìn Phú Quý đang ngủ trong vòng tay bà vú trẻ, Diệp Yến có chút lo lắng, cô nhìn thằng bé, dịu giọng mà hỏi bà vú Tư.
– Vú… vú thấy Phú Quý lạ hông vú?
Vú Lan gật đầu, vú giặt khăn sữa lau tay cho Phú Quý, vừa lau vú vừa trả lời.
– Dạ lạ, tôi để ý thấy cậu Phú Quý lạ từ lúc đầu rồi, hông phải chỉ mới mấy ngày nay đâu thưa mợ Hai.
Diệp Yến lại hỏi.
– Vú thấy lạ sao vú không nói với con? Mà vú thấy lạ ở đâu, vú nói con nghe thử coi vú.
Vú Lan cũng thật thà, bà thấy sao liền nói như vậy.
– Dạo trước là tôi chỉ nghi thôi chớ hông chắc chắn, tôi muốn để ý cậu nhỏ nhiều hơn, coi thử coi sao rồi mới báo lại cho mợ biết. Tôi thấy… cậu nhỏ giống như người bị nghiện thuốc phiện vậy đó mợ. Cậu như là bứt rứt khó chịu trong người… nói chung là lạ dữ lắm. Tôi làm bà vú đó chừ, đứa nhỏ khó cỡ nào tôi cũng giữ qua hết rồi, thành thử tôi hiểu con nít lắm. Cậu Phú Quý không có khó giữ, mà cậu cũng hông giống mấy đứa con nít bình thường.
Nghe vú Tư nói như vậy, Diệp Yến liền mường tượng ra được vấn đề. Nếu chỉ có một mình cô thấy Phú Quý lạ thì còn đổ do cô suy nghĩ nhiều, nhưng cả bà vú cũng thấy như vậy, vậy thì chắc chắn là Phú Quý có vấn đề rồi. Để cô nghĩ thử xem, bây chừ cô nên mần gì tiếp theo…
Rời khỏi phòng của Phú Quý, Diệp Yến sai Thị đi tận sang làng bên để mời thầy lang Cường tới coi cho Phú Quý. Vì lo người trong nhà sẽ để ý nên cô dặn Thị nói khéo với thầy lang Cường, dặn thầy hóa trang một chút cho đừng giống thầy lang, tiền tới khám bao nhiêu cô cũng chi trả.
Dặn dò Thị xong, Diệp Yến trở về phòng, cô muốn suy nghĩ một chút về chuyện của Phú Quý. Cô cũng chưa rõ Phú Quý có phải bị cho uống thuốc mê hay là hít hương mê gì gây nghiện hay không. Nhưng nếu đúng thực là như vậy, vậy thì cô cũng không biết cô sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Chỉ là cô biết chắc, nếu Phú Quý đúng thực là có vấn đề, vậy thì người mà cô nghi ngờ đầu tiên… đó chính là cậu Hai Lâm!
– Mợ Hai… mợ Hai ơi… mợ có trong phòng hông mợ?
Nghe tiếng gọi ngoài cửa, Diệp Yến giật mình, cô ở trong phòng, nói với ra ngoài.
– Có chuyện chi vậy? Mợ đang ở trong phòng.
Bên ngoài tiếp tục vang lên giọng nói của người làm, nghe qua còn như rất gấp.
– Dạ mợ Hai… trong nhà xảy ra chuyện rồi mợ!
Xảy ra chuyện? Nghe tới đây, Diệp Yến liền đứng dậy đi ra mở cửa, ngó thấy sắc mặt nóng lòng của người làm, cô liền hỏi.
– Có chuyện chi? Trong nhà xảy ra chuyện chi vậy?
– Dạ mợ Hai… mợ Tư hình như xảy ra chuyện rồi… nghe đâu là cái thai có vấn đề… bây chừ thầy Minh đang coi bên buồng cho mợ Tư đó mợ.
Diệp Yến ngạc nhiên, cô vội hỏi.
– Sao tự dưng lại như vậy? Mợ Tư bị té ngã ở đâu hay sao?
– Dạ con hông biết nữa, nhưng nghe nói là hông có té ở đâu, là mợ Tư tự dưng đau bụng nên cho mời thầy lang Minh. Nãy con thấy mợ Ba mới qua buồng mợ Tư, có cả bà Chúc nữa, vậy nên con chạy qua báo cho mợ biết nè mợ.
Diệp Yến gật đầu, cô sai người đóng cửa phòng, sau đó cũng nhanh chóng đi sang phòng của Ngọc Quyên.
Lúc cô tới, trong phòng Ngọc Quyên đã có mặt mợ Ba Hà Hương và nhân tình của cha chồng cô. Ngó thấy cô đi tới, bà Chúc liền nói khẽ sự tình bên tai cô.
– Mợ Hai tới rồi… thầy lang Minh đang coi khám cho mợ Tư… hông biết có mần sao hông nữa!
– Dạ, mong cho em Quyên hông sao, con hay tin liền đi qua liền đó dì.
Bà Chúc là người tình của cha chồng Diệp Yến, tuổi tác bà nhỉnh hơn cậu Hai Lâm một chốc, nhưng vì phép lịch sự nên Diệp Yến luôn xưng hô dì cháu, cũng rất tôn trọng bà Chúc. Mặc dầu vẫn chưa cưới hỏi gì nhưng ai trong nhà cũng biết bà Chúc là vợ tương lai của Kha lão gia, vậy nên bà cũng được mọi người rất kính trọng.
Đứng cạnh bên bà Chúc, ngó thấy Ngọc Quyên đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt không huyết sắc, Diệp Yến cũng không hiểu là có chuyện chi đang xảy ra. Nhưng thấy tình hình thì cũng không quá nghiêm trọng, chắc là mẹ con Ngọc Quyên vẫn an toàn.
Sau một hồi xem mạch chẩn bệnh, thầy lang Minh lúc này mới quay sang nói với mọi người trong nhà, giọng thầy lang rất nghiêm túc.
– Mợ Tư tạm thời qua cơn nguy hiểm, mặc dầu vậy nhưng sức khỏe của mợ rất yếu, không được đi lại nhiều, phải nhứt nhứt an dưỡng ở trên giường, tránh đi lại động thai khí. Cái thai tuy là không sao nhưng thai yếu lắm, không thể lơ là, phải hết sức cẩn trọng. Tôi kê đơn thuốc cho mợ Tư, cũng sẽ dặn người làm nấu những món tốt cho khai thí, người nhà nên để ý chăm sóc cho mợ Tư, cũng đừng để cho tâm tình mợ ấy không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng.
Mợ Ba Hương đứng ra nghe dặn dò, mợ ấy còn nhiệt tình hỏi han rất nhiều về bệnh tình của mợ Tư Quyên, trông lo lắng có thừa. Mà mợ Tư Quyên lúc này cũng không còn hoạt bát như thường khi, mợ ấy nằm yên trên giường, ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của thầy lang Minh.
Hỏi sự tình ra mới biết, Ngọc Quyên là đột nhiên mà đau bụng động thai, không có té ngã, cũng không có va chạm ở đâu. Buổi sáng vẫn còn ăn uống bình thường, tới trưa thì đau bụng ngầm ngầm, mãi tới lúc đau bụng túa mồ hôi thì mới cho người ở đi gọi thầy lang Minh tới chẩn bệnh. Nói chung thì là do thai yếu tự nhiên, không có tác động bên ngoài, vậy nên phải cẩn trọng mới có thể giữ thai được an ổn.
Diệp Yến không tỏ ra quan tâm như Hà Hương, cô chỉ đi tới động viên Ngọc Quyên, cũng không có hỏi han chi nhiều, sợ là sẽ làm Ngọc Quyên thấy mệt. Chỉ là khi nhìn thấy Ngọc Quyên đột nhiên bị động thai khí, nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt nhợt nhạt không còn máu huyết gì của Ngọc Quyên, thoáng chốc, Diệp Yến như nhớ lại khoảng thời gian tăm tối của hơn bốn năm về trước…
Cô nhớ, trước kia khi cô mang thai con của cậu Hai, cô cũng từng bị giống như Ngọc Quyên thế này, cũng là động thai tự nhiên, sau đó không lâu thì đứa nhỏ cũng không một lời từ biệt mà rời khỏi cô. Khoảnh khắc cô mất đi đứa nhỏ, cô đã đau khổ rất nhiều, cũng đã tuyệt vọng rất nhiều. Bây giờ nhìn thấy Ngọc Quyên cũng giống như cô năm đó, cô liền thấy chạnh lòng chua xót, cũng thấy đau lòng thay cho Ngọc Quyên…
Cô chỉ mong trên đời này sẽ không còn đứa nhỏ nào rời đi trong tiếc thương như con của cô đã từng. Cũng chỉ mong con của Ngọc Quyên có thể bình an mà sanh ra đời, bình an mà nhìn thấy mặt trời tươi sáng. Mặc dầu giữa cô và Ngọc Quyên cũng không có thân thiết thực lòng gì, nhưng trẻ con thì luôn vô tội và cần được yêu thương… cô vẫn luôn nghĩ là như vậy!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!