Diệp Yến Truyện
Phần 7
Bà Chúc đi bên cạnh Diệp Yến, hai người cùng nhau rời khỏi phòng của Ngọc Quyên. Vẻ lo lắng vẫn không giảm bớt trên gương mặt trẻ đẹp của bà Chúc, bà nói với Diệp Yến.
– Hai Lâm đi có bao nhiêu lâu đâu mà tự dưng Ngọc Quyên xảy ra chuyện, lúc về cũng hông biết ăn nói sao với chồng con đây nữa Yến à!
Diệp Yến đi bên cạnh bà Chúc, cô không cảm thấy chuyện này có gì đáng lo, cô dịu giọng, đáp.
– Con nghĩ chắc là không sao đâu, chuyện của Ngọc Quyên có sao thì mình nói lại như vậy, cậu Hai sẽ hiểu mà.
Bà Chúc vẫn còn lo lắng, bà lại nói.
– Nhưng mà mấy bữa trước Hà Hương với Ngọc Quyên có xích mích, bây chừ Ngọc Quyên động thai, thế nào Hai Lâm cũng trách tội Hà Hương cho coi. Mà cái tánh con bé Hương là vậy chớ có ác độc chi đâu, dì nghĩ lại thấy lo, sợ là trong nhà lại có chuyện.
Diệp Yến không nghĩ nhiều tới như vậy, cơ bản là cô không để ý quá tới mấy chuyện ồn ào ở trong nhà, thành thử ra cô thấy mọi chuyện rất bình thường, không có chi nghiêm trọng. Nhưng mà bây chừ nghe dì Chúc nói thì cô cũng cảm thấy có lý, nếu để cậu Hai biết Hà Hương và Ngọc Quyên có xích mích trước khi Ngọc Quyên bị động thai thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện cho mà coi. Đúng thiệt nhiều vợ thì nhiều oan gia, cũng hông biết cậu Hai thích cái chi ở chuyện nhiều vợ nữa?!
Ngó thấy Diệp Yến im lặng không nói gì, bà Chúc lại tiếp tục quan tâm mà nói.
– Con bé Hà Hương tánh tình cũng ngay thẳng nhưng ỷ mình có được chỗ dựa tốt mà cao ngạo quá, mần chuyện chi cũng ồn ào, không khéo léo một chút xíu nào. Nếu hông phải con từ chối nhứt quyết không nhận quyền cai quản trong nhà thì cũng hông tới lượt Hà Hương. Tương lai nếu như Ngọc Quyên sanh được con trai thì rất có thể Hai Lâm sẽ giao nửa quyền hành lại cho Ngọc Quyên, dì cũng hông tin là Hà Hương hông nhận ra được chuyện này. Lúc Hai Lâm còn ở nhà thì Ngọc Quyên khỏe quá trời, thằng nhỏ vừa đi có mấy bữa thì tùm lum chuyện… con thấy có đáng nghi hay không hả Yến? Dì thấy chuyện Ngọc Quyên tự dưng động thai cũng hông phải chuyện tự nhiên đâu, mần chi mà trùng hợp như vậy được?
Diệp Yến nhìn bà Chúc, chân mày cô khẽ nheo lại, cô thấp giọng, nói.
– Vậy ý của dì là…
Cả bà Chúc và Diệp Yến đều dừng lại không đi nữa, nhìn ngó quanh một chốc, bà Chúc mới cẩn trọng mà nói nhỏ với Diệp Yến.
– Ý dì là rất có thể… chuyện động thai của Ngọc Quyên là có liên can tới Hà Hương… Dì thì nghi ngờ như vậy nhưng không có chứng cớ, không dám nói bậy. Nói chung dì cháu mình biết với nhau như vậy đi, dì nói cũng để cho con cẩn thận hơn, chớ thủ đoạn của Hà Hương ai mà lường trước được. Con bây giờ đang nuôi Phú Quý, Hà Hương nó cũng không ưa chi con đâu, con cẩn thận không có thừa.
– Con… dạ con hiểu rồi… con cảm ơn dì…
Bà Chúc khẽ gật đầu, nụ cười hiền hậu hiện trên môi, bà lại nói.
– Ờ, con hiểu là tốt rồi, làm người là phải đề phòng tiểu nhân con à. Hai Lâm nhiều vợ thì nhiều rắc rối, dì thấy con hiền lành, cũng không muốn nhìn thấy con chịu khổ. Thôi, dì xuống bếp nấu cháo cho cha con, con mần chi thì mần đi, dì đi trước.
– Dạ dì đi!
Nói chuyện mấy câu, bà Chúc đi trước, lúc này cũng chỉ còn lại một mình Diệp Yến trở về phòng. Nhớ tới mấy lời mà bà Chúc vừa nói, Diệp Yến ngẫm lại cũng thấy đúng, cũng thấy có chút gì đó kỳ lạ trong chuyện Ngọc Quyên động thai. Nhưng mà đúng như lời của dì Chúc nói, mọi thứ cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có bằng cớ, không thể kết tội người khác lung tung được…
Thiệt ra Hà Hương thì cũng đáng nghi đó, nhưng chẳng lẽ Ngọc Quyên lại sơ suất thiếu kỹ lưỡng tới mức dính bẫy của Hà Hương?
Thôi, trước mắt cô chỉ nên giữ mình cẩn thận, còn chuyện ai mần sao cứ đợi thời gian trả lời là rõ!
*
Diệp Yến tranh thủ chút thời gian rảnh về thăm nhà, nhà cha má cô cách nhà chồng cô một con sông, đi đi về về mất gần một buổi. Chơi được một lát, cô lại phải tranh thủ về sớm cho kịp chuyến đò, cha má cô lại phải dúi cho cô mấy bị đồ lỉnh kỉnh đủ thứ. Cứ hễ mỗi khi cô về thăm nhà là vậy, có cái chi ngon cha má cũng cho cô đem về nhà chồng, mười lần về thì đủ cả mười lần.
Ông bà Phương tiễn con gái ra tận cửa, đưa túi đồ cho người ở cầm, ông dịu giọng căn dặn con gái.
– Con đi đường cẩn thận, về bển nhớ cho cha gửi lời thăm ông sui với Hai Lâm. Hôm bữa Hai Lâm có cho người tới hỏi cha cần nó phụ cái chi hôn, cha có trả lời lại là hông cần, con về lựa lời nói lại với chồng, kẻo nó lo.
Diệp Yến gật đầu, cô cười dịu dàng, đáp.
– Dạ, cha má an tâm, con biết rồi ạ.
Bà Phương nắm lấy tay con gái, bà bịn rịn không nỡ, dặn dò con gái đủ thứ. Cả cuộc đời bà chỉ có mỗi một đứa con gái này, nay lại gả đi xa cách một con sông, thi thoảng mới được gặp con, bà nhớ con lắm chớ. Nhưng mà đờn bà đi lấy chồng thì phải theo nhà chồng, mặc dầu thương nhớ con nhưng bà cũng không thường xuyên lui tới thăm con, sợ nhà chồng con gái đàm tếu.
– Yến à, con về bển cư xử cho khéo, mặc kệ mấy đứa vợ nhỏ của Hai Lâm, con cứ mần đúng theo đạo đời là được, cũng đừng dính vô mấy cái chuyện tranh chấp mần chi cho khổ người nha con. Cái số mình như vậy thì chịu thôi con à, đừng gieo oán thù chi hết nha con.
– Dạ, con nghe lời má mà, từ lâu đã không còn quan tâm tới bọn họ nữa, bây chừ con sống thoải mái lắm, má an tâm nha má.
Bà Phương gật đầu hài lòng, mặc dầu trong lòng vẫn không mấy an tâm nhưng con gái đã nói như vậy, bà cũng nên tin tưởng vào con bà.
Lúc này, ông Phương lại thấp giọng, ông căn dặn, như là khuyên dạy hết lòng.
– Yến à, con gái đã đi lấy chồng là phải theo nhà chồng, con đừng suy nghĩ khác thường nữa, cứ an phận rồi sẽ được ông trời đền đáp nha con. Con mà có chuyện chi thì cha má sống cũng không yên được, cha má không muốn con khổ, con phải biết thương cha má mà cố gắng, con hiểu ý cha hông?
Với lời căn dặn này của cha, Diệp Yến không trả lời, cô do dự một hồi mới gật đầu, nhưng cũng chỉ là gật đầu cho cha cô an tâm.
Hai bên dặn dò nói chuyện qua lại thêm vài câu nữa, Diệp Yến quyến luyến một hồi mới có thể từ biệt cha má mà lên xe kéo để ra bến đò.
Nhìn theo hai chiếc xe kéo dần một đi xa, ông Phương cảm thấy trong lòng có quá nhiều bất an lo lắng. Lại thấy vợ đứng bên cạnh thút thít nhìn theo con, ông liền vỗ vai an ủi vợ mình, ông nói.
– Thôi mà mình, con gái đi lấy chồng cũng đã mấy năm, có phải mới gả đi gần đây đâu mà mình cứ khóc hoài như vậy. Thôi được rồi, nín đi, để con nó thấy nó lại buồn.
Bà Phương dựa vào người chồng, bà cầm lòng không đặng, tủi thân mà than.
– Thiệt chớ, nếu trước kia tôi biết Hai Lâm nó đào hoa như vậy là tôi hông có chịu gả con Yến sang bên đó đâu. Ông coi, con nhỏ mình cưng như vàng như ngọc, vậy mà ở bên đó bị người ta ức hiếp. Bây chừ vợ bé thằng Lâm còn có mang, con nhỏ đó mà sanh ra con trai thì con gái mình biết sống mần sao cho đặng? Hết vợ bé này rồi tới vợ bé khác hành hạ tinh thần… sao con gái mình khổ dữ vậy ông?
Ông Phương cũng chạnh lòng khổ tâm đủ thứ, ông dịu giọng, thủ thỉ với vợ.
– Tôi cũng xót con gái lắm chớ, đâu phải là tôi không thương con đâu bà. Nhưng bây chừ cái số con nó như vậy rồi, tôi biết phải mần sao? Bà cứ trách cớ thằng Hai Lâm hoài, tôi cũng thấy nóng ruột khó chịu lắm. Tôi cũng như bà, là nhìn nhầm đứa con rể này, bây chừ ván cũng đã đóng thuyền, biết phải mần răng. Mà con Yến tánh tình nó cũng cứng cỏi quá, nhứt quyết là không muốn tha thứ vị tha cho chồng… bảo sao mà vợ chồng cơm không lành canh không ngọt hoài là vậy!
Bà Phương không đồng ý với lời nói này của chồng, bà liếc chồng, phản pháo.
– Ông nói vậy là tôi không có đồng ý đâu nghe, rõ ràng là thằng Hai Lâm nó quấy trước, mần sao mà ông đổ lỗi cho con Yến được? Ông thử nhớ lại coi, là thằng nào thề hứa trước mặt tôi với ông là chỉ chung thủy với một mình con Yến… vậy mà lúc nó cưới thêm vợ bé… nó có nói tiếng nào với tôi và ông hông mà ông cứ bênh nó chằm chặp vậy? Phải chi lúc trước ông nghe tôi gả con Yến cho Ba Phong là được rồi… thằng Phong vậy chớ nó si tình… nó thương con Yến thiệt!
Nghe vợ nói vậy, ông Phương liền nhìn quanh, như sợ ai đó nghe thấy, ông răn dạy vợ.
– Nói bậy bạ cái chi, về sau không được nói như vậy nữa, bà nghe chưa! Con Yến đã gả cho Hai Lâm, bà đừng có nhắc tới Ba Phong nữa, để người ngoài nghe thấy người ta dị nghị mình, dị nghị con gái thì mình sao?
Bà Phương cũng biết mình lỡ lời, nhưng ý của bà đã nghiêng về con gái, bà cũng là nói rõ rằng cho chồng bà thông.
– Tôi không quan tâm ai dị nghị cái chi hết, nếu con gái tôi không chịu nổi nữa thì tôi rước về tôi nuôi, ông không chứa được má con tôi thì để má con tôi bỏ đi biệt xứ cho ông sống một mình, để thiên hạ khỏi dị nghị ông. Tôi thương ông cũng là vì ông thực thà, ông chung thủy, chớ ông mà trăng hoa như thằng Lâm thì tôi bỏ đi mấy kiếp rồi chớ còn ráng mà ở như con Yến. Đó, tôi nói như vậy, ông tính sao thì tính, tôi là tôi đứng về phe con gái tôi, ông đừng có ép con nhỏ nữa. Con tôi tôi thương đứt ruột đứt gan, ông hông thương thì để tôi thương, đời tôi chỉ có mỗi mình nó. Đờn ông các ông sao mà ăn nói hai ba lời quá, chỉ giỏi mần khổ đờn bà mà thôi!
– Bà… cái bà này… đi đâu vậy?
Nói dứt câu, bà Phương liền xoay người đi tuốt vô trong nhà, mặc cho ông Phương có kêu cỡ nào thì bà cũng không thèm quay lại.
Biết vợ đang giận chuyện của con rể, ông cũng không muốn tranh cãi mần chi cho hiềm khích vợ chồng, nhưng ông vẫn chưa thể cảm thông được cho suy nghĩ sẽ bỏ chồng của con gái ông. Con gái thì ông thương lắm, bởi đời ông chỉ có một đứa con gái này, nhưng với đức hạnh của một người vợ, ông vẫn không thể bao dung được cho con gái. Bởi ông nghĩ, dầu sao thì con rể ông cũng coi là thương vợ, cũng cưng chiều vợ, chẳng qua là do con gái ông không thèm đoái hoài tới. Nếu mà con gái ông không ôm khư khư cái quá khứ đau thương kia mà mặn nồng với chồng thì con rể ông cũng chưa chắc đã cưới thêm con vợ bé thứ hai. Vậy nên dầu sao đi nữa, ông cũng sẽ không đồng ý cho con gái bỏ chồng. Đờn bà mà đòi bỏ chồng thì còn ra thể thống chi nữa, chỉ là cái loại bỏ đi mà thôi!
*
Bến đò xế chiều đông người qua lại, Diệp Yến vừa cập bến, đang bận rộn cùng Thị xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên xe kéo thì một chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên đỗ chắn trước mặt. Cửa xe được kéo xuống, một gương mặt vừa quen thuộc nhưng cũng vừa lạ lẫm hiện ra, giọng nói của người nọ trầm ấm đến lạ thường.
– Mợ đi đâu đó? Đồ đạc lỉnh kỉnh như vậy, có cần tôi cho người phụ một tay?
Diệp Yến nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe hơi, bước chân cô có chút lùi lại về sau, cố giữ khoản cách thật an toàn. Nụ cười đúng mực, cô kéo chiếc khăn đang quàng trên đầu, dịu giọng, đáp.
– Cảm ơn cậu Ba có ý tốt, chút đồ đạc này cũng bình thường, tôi tự sắp xếp được.
Ba Phong nhìn Diệp Yến, ánh mắt anh nhìn cô luôn tràn đầy phức tạp như vậy, chỉ có thái độ là luôn lịch thiệp, không gây khó xử cho cô.
– Mợ chắc mới về thăm nhà… trở về gấp gáp như vậy… cậu Hai khó khăn với mợ tới như vậy à?
Diệp Yến nhíu khẽ chân mày nhìn cậu Ba Phong, cô không thể rõ được ý tứ của người đàn ông này, có điều tính tình ngay thẳng, cô cũng không muốn rề rà với cậu ấy, cô thẳng thừng đáp.
– Cậu Ba quan tâm tới tôi thì tôi xin cảm ơn, nhưng đây là chuyện riêng của vợ chồng tôi, không có liên quan chi tới cậu Ba, tôi xin phép không trả lời. Thôi, bây chừ cũng trễ, tôi xin phép đi trước, để không thôi chồng tôi chờ. Tạm biệt cậu Ba.
Nói là làm, Diệp Yến liền dứt khoát rời đi, không nán lại thêm dù chỉ là một khắc. Đối với cô, cậu Ba Phong đã là chuyện cũ và người cũ, cô không muốn liên can tới nhiều, sợ sẽ rước thêm phiền phức. Trước kia duyên phận mỏng, bây chừ cũng không ôm nhung nhớ, có gặp mặt chào hỏi vài câu cũng đã là lịch sự lắm rồi!
Mà ở trong xe hơi lúc này, cậu Ba Phong vẫn luôn dõi theo dáng người thon thả của Diệp Yến trong tà áo dài gấm quý phái. Anh biết cô thích màu xanh, cũng là màu sắc mà anh yêu thích, trước giờ đều là như vậy…
Tay gõ gõ lên đùi, ánh mắt dần trở nên nóng rực, càng toát thêm vẻ lạnh lùng cuốn hút trên gương mặt tuấn mỹ của anh. Anh đã chờ đợi hơn mấy năm, bây chừ chỉ còn vài tháng, anh không tin là anh không đợi được. Không cần biết Diệp Yến có còn nhớ tới anh không, nhưng chỉ cần cô vẫn ôm ý định rời khỏi Kha Lâm, anh chắc chắn sẽ ở sau âm thầm hỗ trợ cô hết sức hết mình.
Diệp Yến có là của anh hay không là của anh thì cô cũng tuyệt đối không được sống cuộc đời khổ sở bên cạnh một tên đờn ông trăng hoa như Kha Lâm. Thanh Phong anh biết Diệp Yến không chịu được cảnh chung chồng, tâm ý của cô là một kiếp một đôi uyên ương, sống với người đờn ông bội bạc như Kha Lâm chỉ làm cô thêm đau đớn uất ức và khổ sở. Bằng mọi giá anh phải giải thoát cho cô, để cô được sống tự do tự tại trong suy nghĩ của bản thân. Chỉ cần được nhìn thấy cô vui vẻ yêu đời là anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi, hạnh phúc cũng chỉ có như vậy…
Cố gắng lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, vất vả một chút cũng không nề hà, cốt lõi cũng chỉ mong người anh yêu được hạnh phúc… như vậy đối với anh có lẽ cũng là đủ… đã đủ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!