Diệp Yến Truyện - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Diệp Yến Truyện


Phần 8


Cái thai của mợ Tư Quyên tương đối ổn định, nghe theo lời thầy lang Minh, mợ Tư cả ngày chỉ nằm trên giường an thai, ngoài đi tắm rửa ra thì cũng không dám xuống giường đi đâu. Mợ là có ý muốn đi nhà thương nhưng sợ đi đường xa không chịu nổi nên ráng theo thầy lang, đợi thai khí ổn định rồi mới đi khám một thể.
Mà sau chuyện Ngọc Quyên bị động thai, Diệp Yến cũng rất cẩn thận, thời gian này cô không ra ngoài nhiều, nếu không có chuyện chi quan trọng thì cũng sẽ không thấy mặt cô ở bên ngoài. Cũng không biết vì sao, cô cứ cảm thấy chuyện Ngọc Quyên bị động thai rất không bình thường, vậy nên cô cũng tự giác thu mình lại, tránh cho bị vạ lây.
Ở yên trong buồng được ba ngày thì cậu Hai Lâm về, Diệp Yến bắt buộc phải ra ngoài ăn cơm với chồng. Ngồi trong phòng ăn, xung quanh có người ở quạt mát và phục dịch, Diệp Yến ăn cơm rất trầm lặng, cũng không nói chi nhiều. Trước mặt, Kha lão gia đang nói chuyện nạp thêm vợ với con trai của mình là cậu Hai Lâm.
– Vài bữa nữa dì Chúc sẽ dọn vô nhà mình ở, cha sẽ mần mấy mâm ra mắt, dì Chúc cũng theo cha lâu rồi, cũng không thể để bà ấy cứ không danh không phận như vậy được.
Cậu Hai Lâm nhìn cha mình, cậu đối với thông tin này cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn thấy rất dửng dưng.
– Cũng được, cha tính sao thì con nghe vậy, tuổi cha cũng lớn rồi, cũng cần có người bầu bạn hủ hỉ sớm chiều. Dì Chúc cũng coi là tận tụy với cha, cũng nên làm mấy mâm để dì ấy có danh phận.
Kha lão gia gật đầu, ý cười vui vẻ thấy rõ.
– Cha cũng nghĩ như vậy, cha đã coi ngày, ngày mồng 9 tháng sau là ngày đẹp, bữa đó sẽ mần mấy mâm, cho dì Chúc một số món trang sức… cha thấy như vậy là được.
Cậu Hai Lâm gật đầu, cậu không có ý kiến gì với chuyện này, hết thảy đều nghe theo Kha lão gia. Thực ra mà nói, cậu Hai Lâm trước kia không ưng bà Chúc, nhưng năm dài tháng rộng trôi qua, nhìn thấy được sự chân thành của dì, cậu cũng coi như mủi lòng, dần dần chấp thuận. Đối với cậu, cả đời này cậu chỉ có một mẹ, cũng chính là chính thất của Kha lão gia. Để chấp nhận bà Chúc là mẹ kế, cậu cũng coi như là cố gắng hết sức hết lòng, chớ thực ra, cậu cũng không hề thích cha cậu nạp thêm vợ bé.
Diệp Yến đối với thông tin này cũng thấy bình thường, cô không quan tâm tới chuyện nhà này sẽ có thêm bao nhiêu người. Dầu cho cậu Hai có lấy thêm vợ thì đối với cô cũng như vậy, không có gì có thể khiến cô giật mình sửng sốt.
Mợ Ba Hương ngồi bên cạnh cậu Hai Lâm, ăn được gần phân nửa bữa cơm, mợ mới dịu giọng lên tiếng về chuyện của mợ Tư Quyên.
– Mình à, sức khỏe của Ngọc Quyên vẫn chưa tốt, em thấy là nên để em ấy khỏe hơn chút nữa rồi hãy đưa em ấy đi nhà thương. Thầy lang Minh có nói không được để Ngọc Quyên đi lại nhiều, lo là ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng. Hay là… mình kêu đốc-tờ tới nhà để khám cho em Quyên đi, như vậy cũng dễ bề hơn.
Cậu Hai Lâm gật đầu, giọng cậu nhàn nhạt vang lên.
– Cũng chỉ có thể làm như vậy, mong là mẹ con Ngọc Quyên bình an. Thầy lang đã dặn không được đi lại nhiều thì phải nghe theo, để lỡ có chuyện chi là hối hận không kịp. Mà có chuyện này anh muốn hỏi em… nghe người ở nói lại… bữa trước khi Ngọc Quyên bị động thai… em và cô ấy gây gổ với nhau sao?
Nghe cậu Hai hỏi, mợ Ba Hương thoáng cảm thấy căng thẳng, nhưng rất nhanh sau đó, mợ đã khôi phục lại được sự bình tâm. Mợ Ba cười, nụ cười dịu dàng thập phần xinh đẹp.
– À mình cũng nghe chuyện này rồi hả mình? Thì cũng không có chi, là do em nóng tánh quá, thấy con gái bị nóng sốt mà trong miệng cứ mớ kêu tên dì Tư dì Tư… lại nghe bà vú nói hồi sớm Ngọc Quyên la rầy bé Châu nặng lời nên em mới xót con… em quở trách vài câu đó mà. Tới bữa sáng hôm sau thì hai chị em bình thường, em cũng có nói chuyện lại với Ngọc Quyên, hai chị em vui vẻ như chưa có gì… mình đừng lo nghe mình.
Cậu Hai Lâm không tỏ ra biểu cảm gì khác thường, cậu tiếp tục ăn cơm, giọng nhạt nhòa.
– Chị em bảo ban nhau thì tốt, nên tránh gây hiềm khích mặt lớn mặt nhỏ, anh không ưng như vậy đâu. Ngọc Quyên cũng dễ tánh, có chuyện chi thì từ từ nói, đừng hùng hùng hổ hổ, mất tình cảm chị em hết.
– Dạ, em biết mà mình, để em từ từ sửa lại tánh nết. Mình cũng biết tánh em thẳng tưng như ruột ngựa vậy chớ mà không có xấu tánh làm hại ai mà!
Thấy mợ Ba Hương đột nhiên dịu dàng biết nghe lời, cậu Hai Lâm thoáng ngạc nhiên, mắt nhìn vợ bé mình cũng lâu hơn một chút. Tất nhiên, so về nhan sắc thì mợ Ba Hương không thể bì lại với Diệp Yến, còn so về mức độ phong tình đưa đẩy thì cũng không thể bì lại được với mợ Tư Ngọc Quyên. Nhưng nói cho công bằng, mợ Ba Hương cũng là một mỹ nhân, nếu mợ chịu thay đổi tánh nết, bớt kiêu kỳ, bớt tự cao tự đại thì chắc chắn sẽ rất được lòng cậu Hai Lâm. Bởi nếu mợ Ba Hương vừa nghe lời, vừa có nhà mẹ đẻ chống lưng thì còn ai làm lại mợ ấy nữa, kể cả Diệp Yến có quay đầu cũng chưa chắc đã làm lại mợ Ba. Vậy nên, sự thay đổi đột ngột này của mợ Ba Hương mới làm cho cậu Hai Lâm ngạc nhiên như vậy!
Bữa cơm sau đó trôi qua rất êm ả, tới gần cuối bữa cơm, Hà Hương mới đột nhiên nhìn tới Diệp Yến, cô ấy cười, nụ cười xinh đẹp rạng ngời.
– Chị Hai… hồi hôm bữa chị Hai về thăm nhà có xách về một hộp nhân sâm ngon quá chừng hà. Đồ quý hiếm như vậy, sao chị hông nói hai bác để bên nhà dùng, đem về chi nhà mình, tội hai bác.
Nghe Hà Hương nói, Diệp Yến nhàn nhạt trả lời lại.
– Là người ta biếu cho cha má, cha má gửi tôi đem về biếu lại cho cha. Là quà biếu sui gia, đều là tấm lòng cả, cô không cần thấy ngại.
Kha lão gia ăn cơm xong nên đã về buồng nghỉ ngơi trước, lúc này chỉ còn ba người ngồi lại trong phòng ăn. Người ở dọn lên trái cây tráng miệng, Hà Hương ghim một miếng mận cho vào đĩa riêng của cậu Hai Lâm, nụ cười duyên dáng yêu kiều. Nghe Diệp Yến nói như vậy, Hà Hương lại tiếp tục cất giọng trong trẻo.
– Tại em thấy đồ quý hiếm quá, em cũng không biết mần làm sao. Hay để ngày mơi em kêu tụi nó nấu món chi cho cha ăn bồi bổ, cũng sẵn tiện cho Ngọc Quyên bồi dưỡng em bé trong bụng luôn.
Diệp Yến nhìn Hà Hương, cô cẩn thận, khéo léo trả lời.
– Bồi bổ sức khỏe cho cha thì được, nhưng bồi dưỡng nhân sâm cho Ngọc Quyên thì khoan từ từ đã. Ngọc Quyên mới cấn thai, còn chưa hết ba tháng, không nên dùng đồ bổ dưỡng quá, sợ là sẽ bị phản tác dụng. Với lại thầy lang Minh cũng đưa ra mấy món ăn bổ khí huyết riêng cho Ngọc Quyên, nhà bếp mình cứ nấu theo lời thầy lang Minh dặn, đừng tự tiện cho em ấy ăn uống chi linh tinh. Nếu muốn bồi bổ bằng nhân sâm thì nên chạy đi hỏi thầy lang Minh trước, thầy cho rồi mình mần cho em ấy ăn cũng không có muộn. Hiện tại sức khỏe của mẹ con Ngọc Quyên là trên hết, mình là người nhà của em ấy, mình cẩn trọng một chút, vậy mới an tâm được.
Hà Hương khẽ gật đầu, vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy, cô ấy cười tủm tỉm mà nói với Diệp Yến.
– Chị Hai suy nghĩ cẩn thận quá, em phải học hỏi tánh kỹ càng này của chị mới được. Là em còn sơ suất, suy nghĩ chưa cẩn trọng lắm, may là có chị Hai dạy dỗ.
Diệp Yến cũng cười đáp lại Hà Hương, chẳng qua là nụ cười không có bao nhiêu nhiệt tình.
– Không dám nhận là dạy dỗ cô, tôi chỉ góp ý kiến vậy thôi. Mọi chuyện trong nhà hết thảy cô quán xuyến giỏi lắm, tôi không bì với cô được, đừng khách sáo.
Hà Hương chỉ cười chứ không đáp lại, giữa Diệp Yến và Hà Hương luôn có một sợi dây căng thẳng chắn ngang, dù là nói chuyện bình thường cũng chưa bao chừ được thoải mái. Mà thực ra cả hai cũng không quý mến gì nhau, đều là do Diệp Yến không muốn sinh sự nên mối quan hệ cả hai mới được ổn thỏa như vậy. Chớ về cái tánh nết này của Hà Hương thì nếu Diệp Yến muốn tranh giành, bảo đảm trong nhà bá hộ Kha không ngày nào là sóng yên biển lặng được. Diệp Yến vẫn luôn là mối nguy hại lớn nhứt trong lòng Hà Hương, mà Hà Hương cũng là mối ủy khuất mạnh nhứt trong lòng Diệp Yến. Bởi vì nếu năm xưa không có sự xuất hiện của Hà Hương, vậy thì quan hệ vợ chồng của Diệp Yến và cậu Hai Lâm cũng đã không tới đỗi như ngày hôm nay…
Mà cậu Hai Lâm khi nhìn thấy hai cô vợ đối đáp khách sáo qua lại, trong lòng cậu sinh ra chút cảm giác thoải mái, nhứt là với thái độ hiểu chuyện của Hà Hương, cậu Hai Lâm cật lực khen ngợi. Trước giờ Hà Hương rất kiêu kỳ, mần việc thì rất ổn thỏa nhưng tánh nết khó dạy bảo, bây chừ đột nhiên thay đổi, cậu đương nhiên cảm thấy hài lòng. Nếu như trước kia Hà Hương cũng được như vậy thì tốt biết là bao nhiêu, cậu cũng đã không phải cưới thêm một Ngọc Quyên biết nghe lời và dễ dạy. Nhưng mà thôi, Hà Hương chịu thay đổi là được, cậu cũng đỡ nhức đầu, cũng sẽ không còn tối ngày phải đi giải quyết mấy chuyện đờn bà cãi lộn linh tinh trong nhà, vậy cũng tốt!
*
Thầy lang Cường giả làm thợ mộc tới mần cái tủ gỗ nhỏ cho Phú Quý, sau khi coi mạch khám cho thằng bé xong, thầy lang Cường mới nghiêm túc bẩm lại với Diệp Yến.
– Dạ mợ Hai, theo tôi bắt mạch thì thấy mạch của cậu chủ đập không đều, máu huyết không lưu thông, chủ là có bứt rứt khó chịu trong người, ngủ không ngon giấc, thường xuyên quấy khóc bỏ ăn. Mà với những biểu hiện của cậu chủ thì cho tôi hỏi… trước đây lúc đem cậu chủ về… cậu chủ chỉ bện hơi một mình mợ Hai thôi hay sao mợ?
Diệp Yến gật đầu xác nhận, cô cẩn trọng trả lời.
– Thực là vậy thưa thầy Cường, cũng bởi Phú Quý bện hơi tôi một cách kỳ lạ nên tôi mới sinh nghi ngờ. Mà mấy bữa nay thằng nhỏ không còn bện hơi tôi nữa, nó cứ quấy khóc không rõ nguyên do nên tôi mới cho mời thầy tới coi cho thằng nhỏ coi nó bị làm sao!
– Trước đó bện hơi, bây giờ lại không bện hơi nữa… chuyện này quả thực kỳ lạ…
Dừng chút như đang suy nghĩ, phải một lát sau, thầy lang Cường mới tiếp tục hỏi.
– Vậy theo mợ… mợ có nghi ngờ ở điểm nào hông hả mợ? Chẳng hạn như là cậu chủ bú sữa hoặc là hít phải hương thơm chi đó… đại loại những thứ có khả năng gây ghiền gây nghiện?
Nghe thầy lang Cường hỏi, Diệp Yến nhìn Thị, cô cũng thấy có chút hoang mang, không biết phải trả lời thế nào. Suy nghĩ một chốc, Diệp Yến lúc này mới đột nhiên quay sang nhìn Thị, cô hỏi Thị.
– Thị nè, hình như là nước xả đồ em đổi loại hương thơm khác rồi hả? Trước kia hông phải mùi thơm hoa sen này mà là mùi thơm hoa lài… phải vậy hông em?
Thị nghe Diệp Yến hỏi, Thị liền hiểu ra vấn đề, vội vàng trả lời.
– Dạ đúng là như vậy! Mấy bữa trước thằng Khế đưa cho em cái lọ đựng bột hương hoa sen, nó nói là loại bột hương này thơm, cậu Hai mới cho mua ở chợ tỉnh, xài thơm lắm nên em mới đổi cho mợ. Chớ trước kia em xả đồ cho mợ bằng bột hương hoa lài… à mà cũng hông phải… bột hương hoa lài cũng xài được ít bữa… trước kia là bột hương hoa hồng…
Diệp Yến gần chạm tới mấu chốt vấn đề, cô liền hỏi tiếp.
– Vậy chớ cái bột hương hoa lài là của ai đưa? Rồi đâu rồi?
Thị nhanh nhảu đáp.
– Bột hương hoa lài cũng là thằng Khế đưa em, nó nói cậu Hai đặc biệt mua riêng cho mợ xài. Nó đưa em cái lọ bột hương hoa lài xài chưa được bao lâu thì nó kêu em đổi sang bột hương hoa sen này. Em ngửi thấy bột hương hoa sen này thơm dễ chịu nên em xài luôn, cũng hông có xài cái hoa lài đó nữa. Mà bây chừ mợ hỏi em mới nhớ ra là hình như lúc bồng cậu Phú Quý lần đầu tiên, em cũng ngửi được mùi thơm tựa tựa như hương hoa lài ở trên quần áo của cậu…
Vậy là rõ! Vậy chính ra là Phú Quý bị nghiện cái mùi thơm của bột hương hoa lài, vậy nên lần gặp đầu tiên, Phú Quý nó mới bện hơi cô một cách kỳ lạ như vậy, bởi vì trên quần áo của cô cũng cô mùi thơm hoa lài. Rất có thể, cậu Hai Lâm đã cho người pha chế thêm cái chi trong bột hương hoa lài để làm cho Phú Quý nghiện. Bởi chính cô cũng rất ưng cái mùi hoa lài trên quần áo, nhưng cô chưa tới mức nghiện, chỉ là ưng hơn một chút mà thôi. Mà cô lúc này cũng mới để ý, dường như trong nhà chỉ có duy nhứt một mình cô xả quần áo bằng loại bột hương hoa lài này, mấy người Hà Hương vẫn dùng loại bột hương hoa hồng như thường khi…
Hỏi thêm một chút nữa, Thị cũng phát hiện ra điểm khác thường, Thị nói nhanh.
– Thằng Khế nó đưa em cái bột hương hoa lài, nó nói là cậu Hai mua riêng cho mợ, mấy mợ khác hông có được cho. Em thì cũng biết cậu Hai thương mợ nên em cũng đâu đề phòng chi, cứ xài bình thường, mà công nhận là hương hoa lài thơm thiệt, chính em còn ghiền. Sau này thằng Khế đưa em bột hương hoa sen cũng rất thơm, nhưng em cũng vẫn còn quyến luyến cái bột hương hoa lài hoài. Mà em nhớ quần áo cậu Phú Quý lúc đó cũng được chị Gái xả bằng bột hương hoa lài giống mợ, bây chừ thì đã đổi sang bột hương hoa hồng…
Thầy lang Cường im lặng lắng nghe suốt từ nãy tới giờ, cũng đã hiểu ra được vấn đề, thầy lúc này mới lên tiếng.
– Vậy là rõ rồi thưa mợ Hai, cậu chủ nhỏ là bị nghiện hít cái mùi hương của hoa lài, chắc là loại hương này đã có pha trộn cái chi đó vào, vậy cho nên cậu chủ nhỏ mới có biểu hiện bện hơi mợ như vậy. Bây chừ mợ hông còn xài bột hương hoa lài đó nữa, quần áo cậu chủ nhỏ cũng hông còn dùng loại hương này để xả thơm, cậu chủ nhỏ thiếu hương nghiện, thành thử ra mới bứt rứt không yên, ăn ngủ cũng hông được ngon, quấy khóc, cộng thêm hông còn bện hơi mợ nữa cũng là chuyện dễ hiểu.
Diệp Yến nghe tới chữ “nghiện” đã thấy nóng ruột, cô liền hỏi.
– Vậy bây chừ phải mần sao đây hả thầy Cường? Phải dùng thuốc chi để thằng nhỏ trở lại như bình thường?
Thầy lang Cường cũng lấy làm trăn trở, thầy nhìn Phú Quý đang ngủ trong nôi, giọng thầy có chút bất đắc dĩ.
– Cách thì cũng hông phải là hông có, nhưng để cai nghiện được cho một đứa nhỏ còn chưa thôi bú thì đúng thiệt là có quá nhiều khó khăn. Bây chừ trước tiên phải cho thằng nhỏ hít lại cái hương hoa lài, sau đó cai từ từ từng chút một, để thằng nhỏ quen dần với cái chuyện hông còn được hít hương hoa lài nữa. Chớ dứt điểm như vầy, thằng nhỏ có thể sẽ bị ảnh hưởng đến bộ não… mất mạng như chơi!
Diệp Yến nghe mà bủn rủn tay chân, cô run sợ kêu lên.
– Mần sao… mần sao có thể nghiêm trọng như vậy được? Thầy Cường… thầy phải cứu con tôi… thằng nhỏ còn nhỏ lắm… nó đâu có tội tình chi mà phải chịu khổ sở như vậy!
Thầy lang Cường xét theo tình trạng của Phú Quý thì vẫn còn có thể cứu chữa được, chẳng qua là thầy xót cho thằng bé nên cảm thán một chút mà thôi.
– Cứu thì cứu được, hông có c-h-ế-t người, mợ Hai an chí. Tôi ngó thấy thì cậu chủ nhỏ cũng hông tới nỗi nghiện nặng, chẳng qua muốn cai thì cũng phải vất vả một thời gian, hông phải chuyện uống thuốc một ngày một bữa là có thể hết. Trước mợ cứ mần theo lời tôi dặn, rồi tôi sẽ kê phương thuốc bổ trợ thêm, tôi và mợ cùng cố gắng, chắc độ một hai tuần sẽ có kết quả khả quan. Như mợ thấy đó, mới có mấy bữa hông được hít hương hoa lài mà cậu chủ nhỏ đã thành ra như vầy, người lờ đờ quấy khóc, nếu để lâu thêm thì hông dám chắc chuyện chi sẽ xảy ra đâu!
Diệp Yến gật đầu, cô bây giờ chỉ có thể trông đợi vào thầy lang Cường để giúp cho Phú Quý. Cô thương Phú Quý còn nhỏ mà đã chịu khổ, lòng cô xót xa vô vàn!
Sau khi thầy lang Cường kê phương thuốc, để Thị đưa thầy Cường ra về, sẵn tiện con bé đi ra hiệu thuốc mua thuốc, trong buồng của Phú Quý lúc này chỉ còn lại Diệp Yến và thằng bé. Nhìn Phú Quý đang ngủ trong nôi, mi mắt thằng bé run run, lòng Diệp Yến cảm thấy đau xót vô cùng…
Phú Quý còn quá nhỏ để phải chịu sự khổ sở như bây chừ, thằng nhỏ cũng không có tội tình chi mà phải chịu đựng những cơn hành hạ khốn khổ từ cơn nghiện đem tới. Cậu Hai Lâm là người lớn, chỉ vì muốn đạt được mục đích giữ chân cô lại mà cậu lại nỡ lòng nào ra tay đành đoạn như thế này đối với một đứa nhỏ sơ sinh, hành động của cậu thực là khiến cho tâm can cô phẫn nộ!
Cô sẽ cố gắng chữa lành cho Phú Quý, sau đó sẽ dứt khoát tìm một nhà thiệt tốt, thiệt lương thiện mà gửi họ nuôi Phú Quý. Với cô, cậu Hai Lâm đã hết thuốc chữa, cũng đã không còn cứu vãn mối quan hệ được nữa. Những chuyện mà cậu đã làm với Phú Quý như một nhát d-ao chặt đứt tất cả ân tình còn xót lại của cả hai, ch-ặt đứt gọn không còn xót lại chút gì…
Cuộc đời Diệp Yến cô nhìn nhầm một người, vậy nên ra đi cũng sẽ không hối tiếc, chắc chắn không hối tiếc!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN