Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 16: Uy hiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 16: Uy hiếp


Diệt Thiên dùng xe máy trở Diệp Tuyết đi không để ý tới cách cổng nhà của hắn ta không xa một chiếc xe hơi dừng ở đó rất lâu rồi. Triệu Phượng Nghi ngồi trong xe cắn răng vẻ mặt tức giận vô cùng, trong đầu nàng đang có một cái lô gic.

Sáng ra mắt gia đình trưa về nhà mấy tiếng chỉ có cô nam quả nữ, em gái về thì lại chở nhau đi đâu đó.Cảm giác của nàng bây giờ giống như nhìn thấy một cái đầm cực đẹp và chỉ còn cái duy nhất nhưng khi đi vào hỏi mua thì mới biết nó đã được đặt trước.

Khởi động xe đi theo bởi nàng muốn xem hai người kia rốt cuộc muốn làm cái gì, một lát sau thì cả ba đã ở một trung tâm mua sắm mới được khai trương. Diệp Tuyết cảm giác không đúng thế nên liền hỏi:

“Sao lại chọn chỗ này?”

Diệt Thiên mỉm cười nói:

“Trung tâm mua sắm mới khai trương thì đồ sẽ vừa tốt lại vừa rẻ, ta đã nhắm tới nơi này từ khi nhận được thông tin nó sắp khai trương cách đây một tuần rồi, nếu bây giờ không đi thì tối ta cũng sẽ tới cùng Thanh Vân để mua nhiều đồ giảm giá và khuyến mãi.”

Đi vào bên trong hắn ta nhìn sang một phía rồi nói tiếp:

“Chỗ kia chắc chắn một chút nữa sẽ tổ chức một cuộc thi với giải thưởng không nhỏ, trung tâm này lại là nơi thứ một ngàn họ mở ra thế nên giải thưởng sẽ đặc biết lớn. “

Diệp Tuyết nghi ngờ hỏi:

“Ngươi thắng giải thưởng của mấy cái trung tâm mua sắm bao nhiêu lần rồi?”

Diệt Thiên vẻ mặt có chút đắc ý nói:

“Ta thắng gần hết trừ những lần họ quyết định cho rút thăm tìm người may mắn, hi vọng hôm nay sẽ cho thí thố cái gì đó. Với lại đây là một tập đoàn đa hành tinh thế nên sao có thể cùi bắp như mấy cái trung tâm nhỏ được chứ.”

Hắn ta dẫn nàng đi mua sắm đồ đạc đồng thời chỉ cho nàng cách chọn nguyên liệu, nhìn hai người cười nói mà Triệu Phượng Nghi cảm thấy tức giận không lý do.

Thấy nàng ta cứ lấp ló mãi khiến nhân viên sinh nghi, một người đi tới cất tiếng:

“Tiểu thư ngươi có cần mua cái gì cần ta tìm kiếm giúp không?”

Triệu Phượng Nghi quay lại nhíu mày nói:

“Cái gì cũng được.”

Người nhân viên bối rối vô cùng, dù cho tưởng tượng cũng không ngờ có ngày khách hàng nói thế này với hắn. Thấy nhân viên cứ đứng đấy nàng rút ra thẻ của mình rồi nói:

“Cái gì đắt nhất đặt vừa một xe đẩy thì cứ gom hết lại chút nữa ta thanh toán.”

Nhìn tấm thẻ năm sao quý giá nhân viên lập tức biết thời cơ tăng doanh số đã tới, hắn ta gật đầu rồi lấy xe đẩy đi gom đồ. Triệu Phương Nghi đuổi được người quay lại thì thấy Diệt Thiên đã dẫn Diệp Tuyết lại gần nơi sắp tổ chức sự kiện.

Một nam nhân viên cầm loa réo gọi:

“Các quý khách đã có hóa đơn thanh toán xin hãy tập trung lại để tham gia trò chơi nhận thưởng, lưu ý đây là thi thố năng khiếu âm nhạc thế nên ai biết hát hay chơi nhạc cụ thì thanh chân còn những vị khác thì tìm nơi thoáng đãng để theo dõi.”

Trên bảng thông báo cũng có ghi chỉ cho một trăm người tham gia còn hai trăm người khác sẽ trở thành giám khảo thông qua tin nhắn.Diệt Thiên nhanh như gió thanh toán hết đồ đạc rồi đăng ký, Triệu Phượng Nghi thanh toán xong ném xe hàng qua một bên chạy theo.

Diệp Tuyết cảm giác có Diệt Thiên tham gia thì mình có tham dự cũng không chiến thắng nên quyết định làm khán giả. Số lượng người tụ tập ngoài quảng trường càng lúc càng đông, đến khi bắt đầu thì đã tụ tập đến vài ngàn người.

Lúc này trời cũng đã sập tối thế nên những ánh đèn ngoài quảng trường đều được thắp sáng, MC bước ba tươi cười nói:

“Xin cám ơn mọi người đã đến với lễ khai trương Trung tâm mua sắm đầu tiên của tập đoàn Đông Phương tại Thiên Vương tinh. Đây cũng là sản nghiệp đầu tiên mở đầu cho chuỗi đầu tư của tập đoàn chúng tôi vào hành tinh này.

Hôm nay để chia vui chúng tôi quyết định tổ chức đêm hội thi thố tài năng âm nhạc dành cho những khác hàng đầu tiên đã mua sắm tại đây. Thể lệ rất đơn giản như sau, một trăm người sẽ sơ khảo sau khi đăng ký chọn lấy 20 người giỏi nhất.

Hai ngươi người đó sẽ biểu diễn cho mọi người để chọn ra top 4 người tốt nhất, bốn người sẽ lại biểu diễn một màn nữa sau đó sẽ tuân theo số phiếu bình chọn để phát thưởng. Lưu ý giải nhất sẽ làm mọi người cực kỳ, ta chắc chắn nó sẽ chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong các lễ khai trương.”

Mọi người nghe thế thì cực kỳ hồi hộp và xôn xao bàn tán.

“Không lẽ xe hơi, một chiếc xịn cũng chục tỷ.”

“Tập đoàn Đông Phương rất lớn chắc chắn phải rất xịn.”

Người dẫn chương trình đi tới vùng trung tâm nơi một cái cột trụ được đẩy lên chậm rãi, không chút trần trừ người kia kéo tấm vải ra thì xuất hiện một cái vòng thủy tinh nhỏ gọn.Mọi người còn đang không rõ ràng thì người kia lớn tiếng nói:

“Thưa quý vị chiếc vòng này rất nhỏ nhưng giá chỉ của nó cao đến mức ta không dám nói ra con số, với lại nó chính là chiếc quang não thế hệ mới đầu tiên do tập đoàn chúng ta sản xuất ra trong năm nay.

Nguyên liệu làm từ một loại khoáng sản cực kỳ quý hiếm khắc họa trận pháp do một vị đại sư xuất thủ, sau này sản phẩm này có xuất hiện trên thị trường nhưng không thể đặc biệt và hữu dụng như cái này.”

Diệp Tuyết nhìn từ xa sau đó hơi nhíu mày nói:

“Chiếc vòng kia hoa văn nằm ở mức độ siêu cao, ta đã ngó qua sách hướng dẫn nhận biết hoa văn trong khắc họa trận pháp. Những hoa văn kia phần lớn đều khó nhất rồi, không thể hiểu nổi bọn họ nghĩ gì lại mang nó làm phần thưởng nhỉ.”

Nàng thật sự không thể hiểu nổi thật bởi sáng thì Thái Vũ lên cơn không nói nhưng cả một đại tập đoàn bỗng nhiên bỏ ra tiền vốn lớn như thế chỉ làm thưởng khai trương thì quá khó hiểu.”

Diệt Thiên nghĩ tới cái gì lấy ra khẩu trang bịt mặt lại rồi nói:

“Chúng ta tạm thời tách ra để ta thi xong rồi ra ngoài tụ họp.”

Diệp Tuyết giựt phắt chiếc khẩu trang ra rồi nói:

“Ngươi sợ cái gì mà phải đeo khẩu trang?”

Diệt Thiên muốn giành lại thì nàng giấu ra sau lưng khiến hắn suýt nữa ôm chầm lấy nàng, mặt đối mặt hắn ta bối rồi lui ra rồi nói:

“Nhỡ có trộm cướp gì đó thèm khát món đồ này sau đó muốn cướp thì sao.”

Diệp Tuyết bĩu môi nói:

“Trong hai năm ngươi có hợp đồng với ta thì trừ khi họ dám xử lý cả ta nếu không còn lâu mới dám đụng tới ngươi.”

Diệt Thiên nhìn vẻ kiên định của nàng thì mới nhỏ giọng hỏi:

“Để ta yên tâm ngươi có thể nói cho ta biết bối cảnh của ngươi thôi, nhìn ta vậy thôi chứ trong lòng ta yếu đuối lắm. ”

Diệp Tuyết ậm ừ một tý rồi nói:

“Ta có người nhà làm trong quân đội, chỉ có tên điên mới đụng tới quân đội thế nên ngươi không cần lo lắng.”

Diệt Thiên cũng chỉ cần có thế thôi, thực ra chỉ có hắn thì không sao nhưng lỡ ảnh hưởng tới em gái thì không tốt chút nào. Đẩy hắn ta về phía trước Diệp Tuyết hối thúc:

“Ngươi nhanh đi vào đi chứ sắp tới lúc biểu diễn rồi.”

MC tiếp tục giới thiệu sau đó hai mươi người bắt đầu biểu diễn từng người một, Diệt Thiên là người biểu diễn sau cùng. Trong lòng hắn ta thầm nghĩ:

“Hôm nay quá mức may mắn, thi kiểu này thì đúng sở trường rồi thế nên cái quang não kia nhất định không được để tuột mất.”

Hắn vẫn như mọi khi chọn biểu diễn dương cầm, khúc nhạc hôm nay hắn ta chọn rất vui vẻ làm cho cả hội trường sôi động hẳn lên. Bản nhạc “Tiến lên ” gần như người dân nào của Thiên Vương tinh đều nghe qua bỗng nhiên sống động đến kỳ lạ.

Với số phiếu bầu tối đa Diệt Thiên dĩ nhiên đi vào vòng trong, một vài người từ phía xa trông tới lông mày nhíu chặt. Một thiếu niên tức giận nói:

“Tên kia từ đâu ra thế nhỉ, các ngươi chuẩn bị đi.”

Bốn người cuối cùng thì có tới hai người là cầm sư nổi tiếng, thậm chí rõ ràng bọn họ còn tu luyện cả Cầm đạo. Nhìn cách xử dụng nguyên khí để tăng hiệu quả đàn thôi đã đủ hiểu rồi, nếu không phải Diệt Thiên có thể chất đặc biệt thì thua là cái chắc.

Hết vòng này trong phòng nghỉ Diệp Tuyết đi vào vui vẻ nói:

“Lần này giải thưởng sao có thể thoát khỏi tay ngươi.”

Diệt Thiên lắc đầu nói:

“Có hai người thuộc Cầm đạo, vòng khởi động họ cũng chưa từng xài hết sức ta có lẽ cũng phải gảy cổ cầm. Ngươi cho ta mượn cổ cầm của ngươi có được hay không?”

Diệp Tuyết đương nhiên rất tình nguyện bởi nàng cũng muốn nghe hắn đàn bằng cổ cầm, đang lúc chuẩn bị thì cửa phòng bị đẩy ra một người trung niên cầm một cái cặp đi vào không chút do dự nói:

“Trong đây có một tỷ ngươi rút lui thì số tiền này sẽ là của ngươi.”

Không đợi Diệt Thiên lên tiếng thì Diệp Tuyết đã nói:

“Tiền để khắc họa lấy họa tiết trên quang não cũng đã tốn hơn mười tỷ ngươi nghĩ bọn ta ngốc hay sao, chưa kể đó là sản phẩm mới nhất của Đông Phương tập đoàn giá trị còn cao hơn nhiều.”

Trung niên kia ném cái cặp lên trên bàn rồi nói:

“Ta không cần quan tâm, các ngươi không rút lui thì tự lãnh hậu quả.”

Diệp Tuyết nhân hậu nhưng nàng là con của Diệp Long thế nên khi bị uy hiếp nàng vẫn không chút sợ hãi đáp trả:

“Ta muốn xem xem ta lãnh phải hậu quả gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN