Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 44: Mãn nguyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 44: Mãn nguyện


Thái Vũ sau khi cùng Diệp Long xử lý xong chuyện của Hư giới thì lúc này mới nhận tin từ thực tại, nghe thông báo về những mấy người Diệt Thiên an toàn thì hắn ta lẫn Thái Vũ đều thở phào một hơi, Diệp Long tươi cười nói:

“Ta không ngờ Thiên Vương Tinh lại có nhiều cao thủ trú ngụ như thế, Hắc Động người lần này sẽ không dám manh động nữa, số cao thủ chúng ta tiêu diệt phải tương đương với hai cái phân bộ rồi.”

Tỏ vẻ không quan trọng Thái Vũ khẽ giọng nói:

“Chuyện này không đáng nói, quan trọng là đám trẻ được an toàn, ta chuẩn bị cho bọn chúng đi lên Lam Thiên Tinh tập huấn ở võ quán trên đó luôn ngươi nghĩ sao?”

Diệp Long gật gù lau đi chút máu vương trên tay rồi nói:

“Cũng được thôi, Tuyết nhi cũng lớn đến lúc phải xa nhà rồi, với lại Thiên Vương Tinh hiện tại quá nguy hiểm, chẳng ai biết được đám người Hắc Động có thực sự rút lui hay chưa.”

Thái Vũ được sự đồng ý của Diệp Long thì có chút vui mừng nói:

“Ta đã thông báo lên học viện rồi, nghe nói ba ngày nữa phi thuyền sẽ tới.”

Diệp Long ngạc nhiên hỏi:

“Sao ngươi không dùng truyền tống trận cho nhanh, dùng phi thuyền nhỡ gặp quái thú không gian Tuyết nhi lại xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói sao với lão bà, ta tạm thời không thể thoát thân nhưng sẽ cho người mang ngươi đi để có thể sử dụng nó hợp pháp.”

Đứng gần đó nghe hai người nói chuyện nãy giờ Triệu Chính cũng đành lên tiếng:

“Con gái ta cũng nên đi vào lúc này, Diệp tướng quân không phiền khi cho nó đi theo chứ?”

Diệp Long nhún vai nói:

“Thoải mái thôi nhưng nguyên thạch ngươi phải bỏ ra.”

Triệu Chính hào phóng nói:

“Chuyến này hết bao nhiêu ta trả, ta sẽ dặn người cho con bé rút thêm một khoản để lên trên đó có thể tiêu sài thoải mái.”

Thái Vũ híp mắt lại tính nói cái gì nhưng lại nuốt xuống, nếu đã có tên ngốc muốn bỏ tiền ra thì hắn ta càng đỡ, kết quả truyền tống trận có thể sử dụng được thông báo, chuyện Triệu Chính chấp nhận hi sinh nguyên thạch cũng được mọi người biết tới.

Đương nhiên ” mọi người ” ở đây chỉ có nhóm người của Diệt Thiên, tổng cộng 7 người sẽ sử dụng truyền tống trận lần này, Diệt Thiên thì háo hức ra mặt luôn.

Nam Thiên Yến quay sang hỏi Tuyết Tình:

“Gia sản của ngươi ở Thiên Vương Tinh cũng bỏ lại hay sao?”

Tuyết Tình lắc đầu cười nói:

“Cái này thì không có gì phải lo cả, khi về đến Lam Thiên Tinh ta sẽ bảo người trong gia tộc đến tiếp quản, còn ta có lẽ sẽ quay về Tuyết gia phụ giúp cha ta kinh doanh.”

Phong Thiên Lam cười trêu:

“Nữ nhân đang yêu thật đáng sợ, sẵn sàng bỏ cả sản nghiệm lớn như thế xung vào gia tộc để có thể ở bên ý trung nhân.”

Tuyết Tình nhếch mép vẻ khinh thường nói:

“Ta đảm bảo người như ngươi nếu có thích ai sẽ còn điên cuồng gấp mười lần ta.”

Phong Thiên Lam chỉ chính mình cười nói:

“Tuyết tiểu thư…. à không phải gọi là Diệt phu nhân mới đúng, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ như thế sao, tại sao ngươi lại nghĩ như thế? “

Tuyết Tình nghe có người gọi mình Diệt phu nhân thì tỏ ra khá vui mừng, nàng lúc này hạ giọng nói:

“Bởi khi xưa ta cũng điên ý chang ngươi vậy, chỉ có điều thứ khiến chúng ta điên cuồng khác nhau thôi, ngươi thì bị ám ảnh bởi thực lực còn ta là những toan tính trên thương trường, một khi yêu thì sự điên cuồng đó sẽ chuyển hướng thế nên càng điên bao nhiêu thì khi yêu càng đáng sợ bấy nhiêu.”

Phong Thiên Lam có vẻ hứng thú với chủ đề này nàng ta cười nói:

“Ta bỗng nhiên có hứng thú với việc yêu đương một chút rồi đấy.”

Tuyết Tình thật lòng khuyên bảo:

“Tình yêu không phải tự nhiên mà tới, như ta cùng hai người muội muội thích người này đều có hoàn cảnh cùng lý do riêng chẳng ai giống ai. Một người thì mới gặp đã yêu, một người được hắn ta cứu mạng, người còn lại thì tiếp xúc thật lâu gặp biến cố mới phải lòng.”

Phong Thiên Lam nghe nàng khuyên thì cũng đành nghe:

“Ta cũng chỉ nói đùa thôi chứ đâu phải nói thích là thích, ta đâu ngốc đến thế.”

Nam Thiên Yến cười trêu khiến cho Phong Thiên Lam ngượng đỏ cả mặt, nàng ta có cái nhược đó chính là khi cảm giác có cái gì đó không cần suy nghĩ thì nàng sẽ nói ra khi chẳng nghĩ gì cả.

Cái tật này khiến nàng nói ra những điều hết sức ngớ ngẩn trong khi nàng thông minh hơn thế rất nhiều, nói chính xác nàng là một người không xài não khi cảm giác không cần, cũng chính lý do này khiến nàng nhận nhiệm vụ thực tập trong tổ chức sát thủ.

Đó là một trong số ít những nơi nàng có thể sử dụng trí thông minh của mình trong khi chẳng cần nói chuyện nhiều làm gì, bản thân nàng tất nhiên cũng hiểu hàm ý của sư phụ cũng sư tỷ nên giận lắm nhưng không làm gì được.

Nàng bình thường cũng rất hay bị những người khác chế nhạo bởi cái tật này dù cho có là thủ hạ bại tướng của nàng đi chăng nữa, trong nội môn dù thực lực nàng rất cao lại tinh quái nhưng mọi người vẫn cứ coi nàng như trò đùa.

Mặc kệ một giây trước nàng có ngầu cỡ nào chỉ cần nàng nói ra một câu không suy nghĩ sẽ khiến cả hội trường cười bò, những người bị nàng nói nhầm gì đó thì vừa tức vừa buồn cười, nhưng nói chung lại nhờ thế dù rất xinh đẹp nhưng chẳng ai muốn dây vào nàng.

Mấy người được Nam Thiên Vũ mang đi thế nên chỉ mất mấy phút đã tới nhà của Diệp Long nơi truyền tống trận được đặt, mấy bà mẹ cũng đã tập trung lại để đưa tiễn con gái mình lên đường, nhìn cảnh này Diệt Thiên có chút chạnh lòng.

Tào Lan không biết có phải đọc được tâm ý của hắn ta không nữa, nàng lại gần Diệt Thiên ôn tồn nói:

“Ngươi với Tuyết nhi tình cảm a di đã biết, làm bạn trai của nàng thì nhất định phải bảo vệ nàng mới xứng đang với những gì nàng hi sinh vì ngươi, hứa với ta dù có thế nào đi chăng nữa cũng không được bỏ rơi nàng.”

Diệt Thiên mặt đối mắt với nàng, nhìn vào ánh mắt chân thành chan chứa tình thương cùng hi vọng hắn không thể mở lời từ chối, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói:

“Ngài yên tâm muội ấy ta sẽ bảo vệ thật kỹ càng, nếu ai muốn làm hại muội ấy thì nhất định phải đạp qua ta.”

Tào Lan mỉm cười nói:

“Ta tin tưởng ngươi, các ngươi lên đường bình an, khi nào có thể nhớ về thăm nhà.”

Khác với Tào Lan thì Ngọc Yên Nhi ghé tai Triệu Phượng Nghi khẽ nói:

“Ngươi muốn giữ chắc tiểu tử kia thì phải học hỏi Tuyết Tình, chỉ cần có một đừa thì hắn ta có chạy đằng trời, nhớ đấy không được làm mất mặt mẹ đâu đấy.”

Triệu Phượng Nghi nắm chặt tay tỏ vẻ quyết tâm nói:

“Cái này thì mẹ yên tâm ta làm sao thua người khác một cách dễ dàng như thế, ngài cứ chờ xem ta nhất định sẽ trở thành lão đại.”

Nói xong nàng cùng mấy người Diệt Thiên đứng trên truyền tống trận, nguyên thạch được lắp vào đám người nhanh chóng biến mất.

Ngọc Yên Nhi lúc này bỗng cảm giác cả thân thể nhẹ bỗng, nàng chẳng nói gì khẽ vẫn chuyển nguyên khí cả thân thể biến mất. Lúc nàng xuất hiện lại thì chính là ngay phía sau Triệu Chính, nàng vòng tay qua ôm lấy cổ của hắn khẽ giọng nói:

“Lão công ta xin lỗi.”

Triệu Chính run lẩy bẩy run run hỏi:

“Ta có làm gì sai sao lão bà.”

Ngọc Yên Nhi khẽ giọng nói:

“Xin lỗi vì bao năm qua vẫn không quên được người kia. Xin lỗi vì đã bắt huynh phải chịu đựng ta ngần ấy năm. Ta hứa với huynh từ nay về sau trong lòng ta sẽ chỉ có mình ngươi.”

Triệu Chính mắt ngay lập tức đỏ hoe, sống với nhau đã vài chục năm nhưng lần đầu tiền nàng nhận lỗi, hắn cũng hiểu được Diệt Thiên và con gái đã giúp lão bà bù đắp nuối tiếc.

Hắn khẽ giọng nói:

“Nàng có nhớ cách đấy hơn 40 mươi năm ta đã từng nói rằng ta chịu được tất cả chỉ cần có nàng thì ta đã rất vui, chính vì thế nàng luôn đúng không cần phải xin lỗi ta. Ngược lại lỗi do ta đã quá yếu kém, do ta xuất hiện quá trễ mới để người kia cầm đi trái tim của nàng.

Tuy nhiên ta cám ơn nàng đã cho ta cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình, tự ta thấy mình vẫn chưa đủ tốt ít nhất vẫn thua người kia nhưng cám ơn nàng đã chấp nhận ta, tương lai còn rất dài những ngày tháng chúng ta bên nhau ta hứa với nàng ngày nào cũng là ngày hạnh phúc.”

Ngọc Yên Nhi cảm động đến chảy cả nước mắt, nàng khẽ giọng nói:

“Lần trước gặp cha mẹ họ có nói muốn Triệu gia có người nối dõi hay chúng ta bây giờ cho Phượng Nghi một đứa em trai đi.”

Triệu Chính vẻ mặt mừng như điên ngoái về đằng sau nghiêm túc hỏi:

“Nàng thật sự muốn thế sao?”

Ngọc Yên Nhi cười nói:

“Trừ khi huynh không muốn.”

Nơi đây cũng là phòng riêng của hắn ta ở Hư giới, lão bà đã bật đèn xanh thì hắn làm sao có thể chậm trễ, trước kia khó khăn lắm mới có cơ hội tạo ra Phượng Nghi, nay lão bà tâm ý tương thông muốn Triệu gia có hậu phải tận dụng ngay.( Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN