Diệt Thiên Truyền Thuyết
Chương 45: Làm khó dễ
“Xin thông báo danh tính.”
Nam Thiên Vũ đứng ra thông báo:
“Nam Thiên Yến, Nam Thiên Vũ người của Thiên Phong học viện và Nam gia Vũ Thần Tinh, Triệu Phượng Nghi của Triệu gia Thiên Vương Tinh, Diệp Tuyết của Diệp gia Thiên Vương Tinh, Tuyết Tình của Tuyết gia Lam Thiên Tinh, Phong Thiên Lam của Phong gia Vũ Thần Tinh, Diệt Thiên của Thiên Vương Tinh.”
Một cô gái đứng ra gõ bút vào bản ghi chú rồi hỏi lại:
“Người kia chỉ có thể thôi sao?”
Triệu Phượng Nghi nhíu mày hỏi:
“Chỉ có thế là ý gì?”
Cô gái kia không chút quan tâm Triệu Phượng Nghi mà thẳng thắn nói:
“Người đi tới Lam Thiên Tinh phải có thân phận rõ ràng hoặc bảo trợ bởi các đại thế lực, không biết ai sẽ đứng ra bảo hộ cho người này, ta chỉ làm đúng theo quy định mong mọi người đừng làm khó dễ.”
Diệp Tuyết cắn môi nói:
“Hắn ta là nam nhân của ta thế được chưa?”
Triệu Phượng Nghi chưa kịp lên tiếng thì cô gái kia cắt ngang:
” Phiền Triệu Tiểu Thư lấy giấy đăng ký kết hôn ra, trên hệ thống ta hoàn toàn không tìm được thông tin nào tương tự.”
Biết chuyện này thì mấy người á khẩu hết, Nam Thiên Vũ nhíu mày nói:
“Hắn ta thuộc Thiên Phong học viên, nếu ngươi cần ta sẽ cho sư phụ của chúng ta liên hệ với ngươi.”
Triệu Phượng Nghi bĩu môi nói:
“Không cần đâu Vũ thúc để ta gọi cho ông ngoại.””
Nàng nói xong liền kết nối với Ngọc Tuấn, trong lúc đang chờ liên lạc thì một âm thanh vang lên:
“Diệt Thiên.”
Diệt Thiên quay sang thì thấy Minh Hà đang chạy tới, cả hai ôm chầm lấy nhau, cô gái đang làm khó dễ bọn họ gõ bút vào sấp giấy xong khẽ giọng nói:
“Thôi khỏi cần, người ta thân phận chứng minh chúng ta sẽ lo lắng, mọi người chúng ta đi thôi.”
Mấy người các nàng bỏ đi hết, Triệu Phượng Nghi kết nối xong với Ngọc Tuấn liền nói:
“Ông ngoại ta mới tới Lam Thiên Tinh ngài sắp xếp chỗ ở cho chúng ta đi, Vũ thúc và Yến tỷ cùng mấy người bạn của ta đi theo ngài chọn chỗ nào lớn chút.”
Ngọc Tuấn lướt ngang nhìn thấy Diệt Thiên ôm Minh Hà thì lông mày khẽ nhíu lại nhưng nhanh chóng che lấp cười nói:
“Được thôi để ta nhắn vị trí cho Thiên Yến để nó dẫn các ngươi tới, tạm thời thì ông ngoại bận chút việc lên không thể tới, đợi khi nào ta rảnh thì sẽ tới thăm ngươi rồi mang ngươi đi gặp cụ.”
Nghe phải đi gặp cụ tổ thì Triệu Phượng Nghi rụt cổ, Ngọc Tuấn cười nói:
“Có gì làm ngươi phải sợ thế chứ, thôi ông ngoại có việc bận ngươi làm gì thì làm đi.”
Diệt Thiên ngạc nhiên hỏi Minh Hà:
“Sao lão sư biết ta sẽ tới mà ra đón thế?”
Minh Hà cười nói:
“Diệp Long thúc thúc bảo ta chắm sóc ngươi với Diệp Tuyết.”
Nàng buông hắn ra chống nạnh rồi nói:
“Tưởng phải chờ hai năm mới gặp lại ngươi nào ngờ có vài tháng thôi ngươi đã đi tới đây, giờ ngươi muốn chịu phạt như thế nào đây.”
Diệt Thiến ghé sát tai nàng ta cười nói:
“Hay ngài hôn lại ta một cái, à không hai cái rồi chúng ta huề nhau.”
Hai người nói chuyện quên hết cả xung quanh, Triệu Phượng Nghi há hốc mồm huých nhẹ Diệp Tuyết rồi hỏi:
“Thế quái nào Minh Hà lão sư lại có vẻ thân thiết với Diệt Thiên như thế? “
Diệp Tuyết không trả lời chỉ có thể nói vui vơ:
“Ta không hiểu mấy người chúng ta ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà đi thích người nam nhân này, đã thế còn là chúng ta theo đuổi hắn ta nữa chứ, Minh Hà lão sư với hắn đã quen nhau từ rất lâu rồi nên ngươi chẳng cần tỏ ra lạ lùng như thế đâu. “
Tuyết Tình cười khổ nói:
“Hai muội đừng buồn, hắn ta không muốn làm ai buồn thế nên chỉ cần chúng ta chủ động thì hắn không từ chối, cũng chính vì thế nên tỷ muội mới càng đông. Nhưng ta tạm thời thấy như thế vẫn còn tốt chán, các ngươi đến đây nghe câu truyện tình buồn của Thiên Phong thì mới thấy chúng ta còn may mắn chán.”
Nam Thiên Vũ cười híp mắt lại thầm nghĩ:
“Cha hắn ta mà chịu thả ra giống như tiểu tử này thì không phải chống lưng vô số, mắc gì phải rơi vào số phận như thế này còn kéo theo đại sư tỷ chịu khổ.”
Có điều Nam Thiên Vũ không nghĩ tới Diệp Phong đã phải bỏ qua cả một rừng cây chỉ vì một cái cây thì lý do đâu phải đơn giản, còn Diệt Thiên thì khác hoàn toàn khi bị tấn công dồn dập khi chả có mấy kinh nghiệm.
Đến mức có con với cả Tuyết Tình rồi nàng lại ủng hộ hắn đa tình thì đúng là ý trời rồi, còn cha của hắn ta thì nếu dám giống hắn thì chỉ có thể hỏi là muốn chết hay không thôi.
Minh Hà cười nói với Diệt Thiên:
“Ngươi cùng mọi người đi đến nhà của ta trú ngụ trước khi tìm được chỗ ở đi.”
Triệu Phượng Nghi vội vàng đi ra nói:
“Cái này không cần đâu, ông ngoại ta đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi.”
Minh Hà chỉ vào Triệu Phượng Nghi đang rồi hỏi:
“Cô bé này là Triệu Phượng Nghi phải không, Ngọc Tuấn tiền bối đã sắp xếp thì ta cũng không can dự.”
Tuyết Tình đi tới đưa tay ra chào hỏi:
“Chào muội muội ta tên Tuyết Tình, chắc muội cũng biết ta nhưng chỉ chưa có cơ hội gặp mặt.”
Minh Hà vội vã đưa tay bắt lại ngượng ngùng cười:
“Ta đúng là Minh Hà, rất vui được gặp tỷ.”
Tuyết Tình liếc mắt về phía hai cô bé đang ôm cứng hai bên Diệt Thiên cười nói:
“Ta nghĩ muội sẽ cần biết rất nhiều thứ nhưng có lẽ chúng ta nên tìm chỗ khác nói chuyện, bây giờ ta cần đi về Tuyết gia muội sẽ đi cùng ta chứ.”
Minh Hà cũng không hiểu tại sao Diệp Tuyết cùng Triệu Phượng Nghi lại kè kè bên Diệt Thiên, đi cùng Tuyết Tình có lẽ sẽ cho nàng ta câu trả lời.
Trong khi mấy cô nàng còn đang lo nghĩ đủ thứ thì Diệt Thiên đang rất hưởng thụ, không chỉ do mỹ nhân kề bên mà còn có rất nhiều nguồn năng lượng đang thông qua Quỷ Phục và Thiên Phạt tràn vào người hắn.
Một ấm một lạnh khiến cả người hắn ta rất dễ chịu, đang hưởng thụ như thế thì một luồng khí thế ép sát đến người hắn, nếu không có Thiên Phạt và Quỷ Phục thì có lẽ hắn sẽ bị ép nằm xuống đất, quay sang phương hướng luồng khí thế phát ra thì một thanh niên đang đừng nhìn hắn ta chắm chằm.
Diệp Tuyết nhìn sang hô to:
“Ngốc ca ca.”
Thanh niên kia cả người lảo đảo suýt té ngã, Diệp Lâm lượt lại gần trong chớp nhoáng nhéo má của nàng nói:
“Đã nói bao nhiêu lần không được gọi đại ca như thế, ngươi có muốn ăn đòn hay không?”
Diệp Tuyết bĩu môi nói:
“Ngươi thử đụng vào ta xem, về nhà ta sẽ nói cho cha biết để xem bao nhiêu lâu ngươi mới nhìn thấy ánh sáng.”
Nghe nhắc tới Diệp Long chân tay Diệp Lâm không khỏi mềm nhũn, hắn ta cười làm lành:
“Ta đùa chút thôi chứ nào dám đánh muội, nhưng ít nhiều gì thì muội cũng phải cho ta mặt mũi khi ở ngoài đường chứ.”
Diệp Tuyết hừ một tiếng rồi hỏi:
“Vừa nãy ngươi bị làm sao lại lườm qua đây như muốn ăn thịt người thế.”
Diệp Lâm nghe hỏi liền bối rối, Diệp Tuyết phì cười nói:
“À ta quên mất, có điều ta khuyên ngươi chọn mục tiêu khác đi.”
Nghe em gái nói thế Diệp Lâm hừ một tiếng nhưng vẫn đáp lại:
“Ta biết rồi muội không phải nói nhiều, còn tiểu tử này thì chắc là bạn trai của muội, sao lại còn ôm cả Phượng Nghi thế kia?”
Diệp Tuyết phì cười nói:
“Huynh không cưa được Minh Hà tỷ vẫn còn ấm ức hay sao, chuyện của chúng ta cha mẹ đã đồng ý hết rồi huynh đừng can dự kẻo cha mẹ không vui thì huynh cũng không có ngày tốt đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!