Diệu Diệu
Chương 88: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (1)
Editor:Như Họa
Beta: Ư Ư
Lúc Diệu Diệu mở mắt lần thứ hai, cô đang đứng một mình giữa khu nghĩa trang.
Xung quanh nghĩa trang là bia mộ đổ nát, có tiếng quạ kêu oác oác vọng xuống từ trên cành cây, thỉnh thoảng có một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên, người chơi sống lại bước ra từ trong bia mộ, rồi vội vàng lật đật chạy về phía một nơi nào đó, trong miệng hùng hùng hùng hổ hổ không biết đang chửi cái gì.
… Diệu Diệu cũng đã từng chơi võng du, hai chữ trò chơi bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Cô nhìn lại mình một chút, lúc này cô đang đứng dưới một gốc cây, ngồi trên bia mộ đổ nát, trong tay cầm một thanh gỗ gãy, trên người chỉ còn trang phục tân thủ của hệ thống cho, trước ngực là một sợi dây chuyền, trên tay đeo một chiếc nhẫn.
Diệu Diệu ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
“Nhất Thống? Nhất Thống?”
Nhất Thống đang ở trong phòng tối nhỏ, đánh một đôi Vương xuống “Nhanh lên một chút, 007, lằng nhằng gì thế? Có thể chiến đấu không?”
Đôi Vương là vô địch, vừa nhìn cũng biết là không thể thắng, lằng nhằng cái gì.
“Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi. ” Thống Nhất gác chéo chân, lạnh lùng cằn nhằn, vòng này mấy người bọn họ đac đặt cược tích phân gấp năm lần, chậc, một ván thắng là phất nhanh.
Hệ Thống 007 đã im lặng trong một thời gian dài, mắt thấy không có cách nào trì hoãn nữa, mới bất đắc dĩ nhấn nút bỏ lượt.
Đôi mắt Nhất Thống sáng lên, đang định ném người cuối cùng bên đám Tam Nhi ra ngoài, thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân không thể khống chế được bị lôi ra khỏi phòng tối.
“Chờ một chút…” Để nó đánh nốt ván này…
Cuối cùng khi nó bị kéo ra ngoài, dường như vẫn còn nhìn thấy hai mắt 007 chợt sáng lên.
Quả nhiên, khi cơn hoa mắt chóng mặt ngừng lại, nó đã ra khỏi phòng tối, bài trong tay cũng đã biến mất, rất rõ ràng, ván bài đã bị cắt đứt.
Nhất Thống: “…”
Nhất Thống hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình, không được tức giận, phải nhẫn nhịn, thế giới tốt đẹp như vậy…
Nhưng nó không nhịn được nữa rồi!
Nó phát điên, tiếng hét a a a vang lên rất lâu! Tức đến nỗi béo một vòng, tích phân của nó, bài của nó, nó có thể đổi được một cô vợ.
Bọn họ có thù oán sao?
Mỗi lần đều bị nhốt vào phòng tối thì thôi! Tích phân sắp tới tay lại bị cô làm cho thất bại, chỉ cần một giây nữa thôi, không thể muộn một giây sao?
Diệu Diệu lại càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn “Hệ thống?”
“Ừ… Sau này chúng ta là bạn đồng hành rồi, ai chọc mi giận sao? Mi có thể nói với ta, Diệu Diệu giúp mi hả giận.”
Hệ thống: “…” Ngoại trừ cô còn có thể có ai?
Mẹ nó, khiến nó tức chết đi được, cô hết lần này tới lần khác đều không nhớ rõ??
Diệu Diệu cảm thấy mình giải quyết rất tốt, cô và hệ thống mới gặp nhau lần đầu, dù sao người làm nó tức không phải Diệu Diệu đáng yêu.
Nhưng thấy trong mắt nó vẫn còn ngọn lửa đang bùng cháy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô,… Cô thở dài, chất lượng làm việc của hệ thống này không cao nha, làm sao có thể phát tiết sự tức giận của mình lên trên công việc chứ.
Đây là giận chó đánh mèo.
Cô âm thầm đề cao cảnh giác.
Sen nói, Diệu Diệu quá đáng yêu, trên đời sẽ luôn luôn có một số người không biết tại sao lại ghen ghét Diệu Diệu, Diệu Diệu không cần hiểu họ nghĩ thế nào, chỉ cần đề cao cảnh giác là tốt rồi.
À, hình như có chức năng kéo vào phòng tối…
Nhất Thống tức gần chết, lại thấy Diệu Diệu không có bất kỳ dáng vẻ chột dạ nào, còn có biểu tình nói nó không có trách nhiệm, cả người lại tức béo một vòng.
Một lúc lâu mới bình tĩnh lại, tức giận truyền cốt truyện cho cô “Cô có biết tôi đang ở trong phòng tối chơi game không, sắp thắng rồi cô có hiểu không? Cô thế này…”
Diệu Diệu ồ một tiếng, mắt sáng lên, “Thế ta đưa mi trở lại. “
Nước miếng Nhất Thống phun ra, đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt dạy dỗ cô một trận nữa, thì thấy cảm giác trời đất quay cuồng vô cùng quen thuộc ập tới, chớp mắt đã trở lại căn phòng nhỏ tối tăm.
Nhất Thống: “…”
Nhất Thống nổ tung.
Aaaaaaaa, đậu má!!
Để nó nói hết câu trước đã!!
Diệu Diệu mặc kệ nó có nổ tung hay không, sắp xếp một chút thức ăn và đồ uống trong phòng tối của Thống Nhất, sau đó bắt đầu hồi tưởng nội dung cốt truyện.
Năm 2039, công nghệ thực tế ảo ra đời, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, các game thực tế ảo liên tiếp xuất hiện.
Năm 2042, quốc gia hợp tác với gia tộc nhà họ Tần, cùng nhau phát hành trò chơi “Dị giới”. “Dị giới” cho đến bây giờ có mức độ chân thực cao nhất, nghe nói mức độ giống thế giới hiện thực lên tới 99%,được điều khiển bởi bộ não chính. Trò chơi vừa ra mắt đã gây được tiếng vang lớn, phổ biến trên toàn thế giới.
Câu chuyện diễn ra trong trò chơi “Dị giới” này…
Đây là một câu chuyện tương đối cẩu huyết, là văn phong của Tấn Giang những năm đầu, cơ bản nên tóm tắt là… Nhớ mãi không quên nhưng lại nhận nhầm người… Về sau dứt khoát là câu chuyện trời xui đất khiến.
Kỷ Phong là con trai nhỏ nhà họ Kỷ, khi còn nhỏ đã từng bị lừa bán, may mà được một cô bé cứu, từ đây nhớ mãi không quên, nhưng hắn ta chỉ nhớ cô bé họ Lê, trên cổ đeo một cái dây rất đặc biệt.
Sau đó 《 Dị giới 》 xuất hiện, hắn ta vào trong trò chơi xây dựng bang hội, thế nhưng trời xui đất khiến tìm được cô bé kia trong bang hội của mình, tên là Lê gia Thanh Thanh, trên cổ đeo một cái vòng cổ như vậy.
《 Dị giới 》có tiếng là giống thế giới hiện thực 99%, cho nên nếu như bản thân tự chế tạo trang sức cho riêng mình, thì có thể tùy tiện chế tạo, chẳng qua trang sức chế tạo ra không có công hiệu của vật phẩm trò chơi, chỉ có thể dùng để trang trí.
Kỷ Phong rất phấn khích, hỏi bóng gió một chút, khẳng định rằng đây có thể là cô bé cứu khi hắn ta còn nhỏ, bèn bắt đầu theo đuổi cô ta.
Lê gia Thanh Thanh dịu dàng từ chối, nhưng lúc đám người trong bang ồn ào cũng không khước từ, hờn dỗi hai câu rồi thôi.
Chỉ là về sau trong bang đột nhiên xuất hiện một tiểu đạo tặc, rất xinh đẹp, còn không biết lấy được kỹ năng tăng máu từ chỗ nào. Kỹ thuật cũng không tệ lắm, trong bang đều gọi trêu cô là nữ thần nhỏ, tình cờ một lần Lê gia Thanh Thanh phát hiện ra trên cổ cô cũng đeo một sợi dây chuyền như vậy…
“…” Người đó chính là Diệu Diệu.
Một ngày nào đó, lúc Diệu Diệu đang chế thuốc trong thành bang, Lê gia Thanh Thanh đột nhiên nói không thấy chiếc vòng cổ trên người cô ta đâu cả…
Trời xui đất khiến thế nào người trong bang lại phát hiện trên người Diệu Diệu có một sợi dây chuyền, giống hệt cái của Lê gia Thanh Thanh, bởi vì trước đây Diệu Diệu giấu kín, cho nên mọi người trong bang cho rằng cái này mới xuất hiện gần đây.
Lê gia Thanh Thanh đi ra bộ dạng nửa giả nửa thật, dụng ý chính là đồ trang sức có thể có nhiều điểm giống nhau, mọi người không nên vội vàng kết luận. Nhưng… bởi vì đồ trang sức của cô ta là do người nhà để lại, có ý nghĩa đặc biệt, cho nên phía sau có khắc họ của cô ta viết tắt là L.
“…” Đồ trang sức của Diệu Diệu đương nhiên cũng có.
Điều này không có gì để giải thích, cũng không thể thật sự có nhiều sự trùng hợp như vậy, ngay cả những người bạn hiếm hoi trong bang hội của cô cũng không tin cô.
Lê gia Thanh Thanh lắc đầu, nói tôi biết cô vừa ý bang chủ, nhưng đồ trang sức này là của người nhà để lại cho tôi, từ nhỏ tới lớn tôi vẫn mang bên mình, đối với tôi nó có ý nghĩa đặc biệt, nếu có thể tôi hy vọng cô trả lại dây chuyền cho tôi.
Bởi vì bang chủ khẳng định cô ta là cô bé khi hắn còn nhỏ, nghe nói Diệu Diệu có thể vừa ý hắn, bèn trực tiếp đứng ra dắt tay cô ta “Em đừng đẩy anh ra, anh chỉ thích em, tuyệt đối sẽ không vừa ý người như thế.”
Dây chuyền của Diệu Diệu mới thật sự có ý nghĩa đặc biệt, đương nhiên không thể giao ra, nhưng cô giải thích thế nào mọi người trong bang cũng không nghe.
Kỷ Phong trực tiếp cắt ngang lời cô “Cô ta không muốn, chúng ta đã cho cô ta một cơ hội, sự thật sẽ được phơi bày. Nhưng chiếc vòng cổ này cô ta đã đeo, anh sẽ chế tạo lại một cái mới cho em”
Sau đó cô bị trục xuất khỏi bang phái, toàn bộ người trong bang phái đều đuổi giết cô.
Cũng không hận đến mức luân bạch (giết về cấp 0) cô, chỉ là sao cô có thể đeo sợ dây giống bang chủ phu nhân của họ, chuyện này làm người ta rất chán ghét, cho nên cái vòng cổ này cần phải trả lại.
Diệu Diệu đã bị giết nhiều lần, hơn nữa danh tiếng trên thế giới cũng không tốt, đều nói cô vì vừa ý bang chủ mà trộm đồ vật, sau đó không chịu nổi đả kích mà muốn trả thù. Gia đình cô có tiền để cô luyện cấp, chuẩn bị trở lại quyết chiến với bọn họ, nhưng chỉ khiến hai người kia càng thêm ân ái, cuối cùng bản thân bị giết bỏ game.
Hai người kia trải qua chuyện này thì chân chính ở bên nhau, ân ân ái ái. Thật lâu sau đó chân tướng rõ ràng, Kỷ Phong cũng không thèm để ý, còn nói một câu, không nghĩ tới cô bé lúc trước là người như vậy…
“…”
Diệu Diệu cũng bị hành động này làm cho kinh ngạc đến ngây người, một lúc lâu, “Hóa ra còn có người không biết xấu hổ như vậy sao…”
Thời điểm hiện tại hẳn là khi cô đã bị đuổi giết một thời gian, vòng cổ còn chưa bị cướp đi.
Diệu Diệu liếc nhìn xung quanh, sờ sờ quần áo tân thủ trên người, không đi ra ngoài mà trực tiếp đi vào bên trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!