Diệu Diệu - Chương 89: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Diệu Diệu


Chương 89: Rải cẩu lương trong game online thực tế ảo (2)


《 Dị giới 》 được xưng là trò chơi có độ chân thật lên tới 99%, tất nhiên có điểm đáng khen, ít nhất khu nghĩa trang này rất chân thật.

Khu nghĩa trang này không phải chỉ có một lối ra, mà xung quanh đều có tường có thể trèo ra ngoài, cũng bởi vì như vậy, cho nên những trò chơi khác đều có người đợi sẵn ở nơi sống lại, nhưng ở trong trò chơi này lại rất khó.

Người bên trong nghĩa trang khá ít, ngẫu nhiên có một tia sáng hiện lên, người chơi xuất hiện cũng vội vã ra ngoài, căn bản là không có ai chú ý tới sự tồn tại của Diệu Diệu.

Khu nghĩa trang này nhìn qua vừa hoang vắng vừa hẻo lánh, dưới chân đều là cành khô lá úa, trên đầu lại có tiếng quạ kêu, thỉnh thoảng lại xuất hiện một con mèo đen quỷ dị, có vài phần dọa người, không có chuyện gì ai muốn đứng trong khu nghĩa trang này chứ.

Hơn nữa ngay từ đầu cũng có người có vài ý tưởng độc đáo, cảm thấy kỳ thật điểm sống lại chỉ cần một khu nho nhỏ là được, Dị giới cố tình thiết kế một khu nghĩa trang lớn như vậy, chắc cũng không chỉ để chơi, nói không chừng sẽ có nhiệm vụ……

Đoạn thời gian đó các người chơi sôi nổi nhiệt tình đi vào nghĩa trang, mỗi một cái bia mộ đều được sờ tới, mỗi một chỗ đều bị đi qua, thậm chí ngay cả mèo đen quạ đen xung quanh cũng bị người chơi dụ dỗ…… Nhưng cuối cùng thật sự không tìm được gì.

Công ty game thiếu chút nữa bị mắng té tát, một thời gian rất lâu sau đó, khi nghĩa trang mới hoang vắng lại.

Diệu Diệu dừng lại ở nơi không người trong nghĩa trang, thử thử thao tác trong game.

Kỹ năng trong trò chơi là thứ rất khó có được, người bình thường ngoại trừ có ba kỹ năng của hệ thống, cũng chỉ có khi lên 30 cấp 60 cấp, có thể tới NPC chủ thành học kỹ năng miễn phí.

Diệu Diệu là một đạo tặc nhỏ bị giết xuống 42 cấp, nhưng mà cũng có kỳ ngộ, tầm mắt Diệu Diệu rơi xuống cây gậy gỗ trên tay cô —— trên thực tế, cây gậy gỗ này còn có một cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là ngô đồng chi.

Hữu phượng lai nghi tê ngô đồng.

Phượng hoàng từng sống ở ruộng ngô, vậy không phải đồ bình thường, đó là đồ được mở bằng ánh sáng thần thánh, cho dù cây gậy gỗ này chỉ có một đầu nhọn giống chùy thủ, cũng xác xác thật thật là một loại vũ khí, hơn nữa được khóa, năm đó người khác cấp 10 đã được ra khỏi Tân Thủ Thôn, cô lại phải lên tới 20 cấp, chính là vì nhiệm vụ này.

Cũng là vì nó được mở bằng ánh sáng thần thánh, cho nên ngoại trừ mang theo thuộc tính của ánh sáng, còn có một kỹ năng, Thánh Quang Phi.

Thánh Quang Phi, kỹ năng được miêu tả là: Ruộng ngô là nhà của phượng hoàng… Ừm, nói đơn giản, khi dùng kỹ năng, mỗi giây sẽ hồi một lượng máu nhất định, còn có có thể chuyển hóa 3% sát thương thành máu của mình.

Nhưng gậy gỗ rất xấu, hơn nữa lực công kích cũng không tính quá cao, đối với Diệu Diệu vào game chỉ chơi chơi mà nói, cũng không thích trang bị cái này.

—— Một đạo tặc sao có thể dùng gậy gỗ chọc chị người, hoàn toàn không có khí chất, không đẹp trai tí nào.

Cái nhẫn không bị rơi cũng là đồ khóa, phẩm chất tím, cộng nhanh nhẹn có kỹ năng thuấn di, thuấn di trong vòng mười bước, thời gian đóng băng ba phút.

Ừm, ngoại trừ mấy thứ đó thì không còn gì cả… Ngó trái ngó phải đều rất nghèo.

Bây giờ quan trọng nhất vẫn là trở về thành, công ty game đã mở công năng đổi tiền và đồng vàng, tuy rằng có hạn chế, nhưng cũng đủ để cô đổi trang phục.

Bộ đồ tân thủ cô đang mặc đã bị rách.

Diệu Diệu đang nghĩ nghĩ, đột nhiên phát hiện trên đầu có một con bồ câu phành phạch bay tới, để lại cho cô một bức thư.

—— Mạc Tảo Tảo: Diệu Diệu, cậu trả lại vòng cổ đi, người trong bang đều đang nói muốn tiếp tục đuổi giết cậu…

Mạc Tảo Tảo là bạn tốt nhất của Diệu Diệu trong bang, nhìn đám người này, Mạc Tảo Tảo cắn cắn môi, vẫn viết bức thư này.

Lý Thanh Thanh đang nắm tay Kỷ Phong, nói, “Được rồi, mọi người đừng nóng giận, mọi người làm thế tôi rất cảm động, nhưng tôi cũng sẽ lo lắng a. Hơn nữa tôi nghĩ, công chúa cũng không nhất định là người trộm vòng cổ, có khả năng là do cô ấy làm…”

Cô ta nhìn thoáng qua Kỷ Phong, hơi dừng lại, “Lúc ấy tôi quá khẩn trương, mới nóng nảy, có thể…”

Lời nói của cô ta làm Kỷ Phong không tự giác bật cười, mấy người trong bang cũng hùa theo, phát ra một tiếng nga.

Vì sao mà khẩn trương a ~

Lý Thanh Thanh có chút xấu hổ buồn bực, “Mọi người cười nữa tôi sẽ tức giận đó! Dù sao chuyện đến đây là kết thúc, về sau coi công chúa như người xa lạ là được.”

Mọi người cười đùa, lại không để trong lòng, ngược lại quyết định nhất định phải bắt Diệu Diệu trả lại vòng cổ. Lê gia Thanh Thanh ở trong trò chơi rất ôn nhu, xinh đẹp biết làm nũng, trong bang có rất nhiều người yêu quý, cho nên có rất nhiều người ủng hộ.

Bang chủ phu nhân thiện giải nhân ý, chỉ quyết định nhắm mắt làm ngơ, người con gái khác có tình cảm với bạn trai mình, còn trộm vòng cổ kết nối tình yêu của hai người, quá kinh tởm a.

Huống chi loại người cố tình muốn làm người thứ ba này còn cần giữ lại tình cảm làm gì?

Vài người âm thầm giao lưu, càng giao lưu càng cảm thấy xúc động.

Lý Thanh Thanh coi như không phát hiện, ánh mắt lóe lóe.

Diệu Diệu nhận được tin nhắn, trả lời cảm ơn. Sau đó nghĩ nghĩ, vẫn xóa bạn.

Kỳ thật người này không làm gì sai, cũng không đuổi giết cô, nhưng người ngoài có thể không tin cô, bạn lại không được, chỉ cần điều này, cũng đã thể hiện hai người không thể trở thành bàn bè. Để lại bạn không phải bạn kẻ thù không phải kẻ thù, không bằng cắt đứt từ bây giờ.

Lúc này trong trò chơi là hoàng hôn.

Sắc trời dần dần tối lại, ráng đỏ treo phía chân trời, bầu trời đều bị nhuộm thành màu cam hồng.

Diệu Diệu nhìn sắc trời, dùng tốc độ nhanh hơn. Trong《 Dị giới 》, ban đêm ngoài thành sẽ có cướp, cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh, tới vô ảnh đi vô tung.

Diệu Diệu không muốn thử chút nàoT^T

Cô bước nhanh, càng đi càng uyển chuyển nhẹ nhàng, đột nhiên, dẫm phải thứ gì đó.

—— răng rắc một tiếng, bỗng nhiên rơi xuống dưới…..

Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà rơi xuống rất dễ làm người hoảng hốt, Diệu Diệu nhảy nhảy về phía sau theo phản xạ, meo meo một tiếng.

Một con mèo đêm đang ngồi xổm ở một ngôi mộ tàn, cái đuôi đang vung vung đột nhiên dừng lại, đôi mắt khác màu nhìn nhìn…..

Thật lâu sau, mèo đen lắc lắc cái đuôi, không nhịn được, chạy bộ tới.

Hắn đánh giá Diệu Diệu từ trên xuống dưới một lần, cái mũi giật giật, đột nhiên dùng đầu cọ cọ cô.

“………”

Diệu Diệu rất thích mèo, conmèo đen này mang theo một chút tự phụ cọ cọ đùi cô, giống như nữ vương bệ hạ đứng trên cao khen thưởng thần dân của mình, nhưng mà nhìn kỹ, mắt trái và mắt phải lại viết rõ ràng: Tới sờ Trẫm nha, mau sờ Trẫm!

Diệu Diệu cảm thấy con mèo này có chút dễ thương.

Bằng… một phần mười của Diệu Diệu đi.

Cô duỗi tay sờ sờ lưng mèo đen, sờ từ đầu tới đuôi, bộ lông mềm mại lướt qua lòng bàn tay, không biết có bao nhiêu thoải mái. Bộ lông cũng thật mềm.

Mè đen được sờ cũng rất thoải mái. Trong cổ họng đều không khống chế được phát ra tiếng khò khè, đôi mắt lãnh đạm đã híp lại hưởng thụ.

Thân thể nào đó bị áp lực bắt đầu sống lại…

Diệu Diệu định nâng tay lên, mèo đen đã sung sướng còn không tự giác dán cơ thể vào tay cô, khò khè cọ cọ.

—— Tiếp tục, đừng dừng lại.

Diệu Diệu rụt rè nâng nâng cằm nhỏ, lại sờ soạng, thật là không có cách nào nha, Diệu Diệu từ nhỏ đến lớn đều là con mèo được hoan nghén nhất, mèo con đều thích dán cô…… Xét đến cùng, ai bảo Diệu Diệu đáng yêu như vậy chứ╯^╰

Nhưng mà, “Diệu Diệu phải đi, buổi tối nơi này rất nguy hiểm, không thể ở đây, lần sau lại đến tìm em chơi nha.”

Diệu Diệu gãi gãi cằm nó, bây giờ cô mới bốn mươi hai cấp, ban đêm ở ngoài thành không có phần thắng, còn nữa, buổi tối nghĩa trang đen như mực âm trầm trầm, Diệu Diệu không muốn ở bên ngoài.

“……” Nói xong bèn đứng lên, chuẩn bị rời đi, không biết mèo đen có nghe hiểu hay không, cái đuôi vỗ vỗ mặt đất, giống như đang tự hỏi, không tự hỏi ba giây, đã quyết định thỏa hiệp, dùng hàm răng cắn cắn ông quần Diệu Diệu.

Diệu Diệu dừng lại, thấy mèo đen nhả ống quần của cô ra, đi về một hướng, thấy cô không đi, còn quay đầu lại meo một tiếng, giống như thúc giục cô đuổi kịp.

Nhanh lên nha, mang em đi một nơi thú vị!

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, đi theo.

“………”

Khi cô bế mèo đen lên, người đàn ông trong không gian nào đó cũng nhíu nhíu mày, phần lưng bị sờ soạng, ngay cả mông cũng không buông tha……

Chờ sự tê dại kia biến mất, còn có… Người đàn ông dùng lưỡi nâng nâng lợi.

Mẹ nó con mèo ngu xuẩn!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN