Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm


Chương 4


TIÊU VŨ HUYÊN

Tôi không hiểu tại sao Tiêu Khải Hiên bắt đầu ngày nào cũng đặt đồ ăn sáng lên bàn tôi, mặc dù điều này thật sự khiến người ta bối rối, vì ngày nào trước khi đi học tôi và em gái cũng ăn sáng dưới sự dám sát của mẹ xong mới ra khỏi nhà, nhưng hiềm một nỗi trông Tiêu Khải Hiên có vẻ không hiền lành gì (mà thực tế đúng là vậy), vì thế tôi hoàn toàn biết thân biết phận miễn cưỡng ăn hết suất ăn sáng dư này.

Ngày nào cũng như ngày nào.

Tôi đoán có thể Tiêu Khải Hiên nhìn chướng mắt cái vẻ gầy gò quá thể của tôi chăng? Mặc dù đây thật sự không phải lỗi của tôi, hơn nữa ngày nào cũng hai suất ăn sáng quả thực là no quá, có điều tôi vẫn vô cùng cảm ơn ý tốt của cậu ta, chỉ là, cái thói quen trong giờ học lấy bút chọc vào lưng tôi rồi luyên thuyên đủ thứ chuyện thật sự rất đáng ghét. 

Đáng ghét. 

Quá gầy.

Tôi.

Vào mùa hè năm chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp cấp hai, Tôn Yến Tư phát hành album đầu tay cùng tên, nhân tiện đưa hai bài hát “Trời tối đen” và “Chứng nhận tình yêu” nổi tiếng khắp hang cùng ngõ hẻm, đến cả vùng nông thôn nhỏ bé hàng xóm vẫn nuôi gà cũng không ngoại lệ. 

Mà, quan trọng nhất là, mùa hè năm đó, nổi tiếng không chỉ có Tôn Yến Tư và âm nhạc của cô ấy, mà còn cả tôi nữa.

Tiểu Tôn Yến Tư.

Hoa Lâm là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này rồi gọi điện thoại hét lê- đôi bạn thân lâu ngày không gặp – nói với nhau đủ thứ chuyện, buôn mãi buôn mãi tới khi mặt bố sầm lại, không còn cách nào, tôi đành bảo Hoa Lâm là mình phải ngắt điện thoại mà lòng không muốn chút nào. 

“Được rồi, được rồi, mẹ tớ cũng đang lườm tớ đây.” Hoa Lâm nói, sau đó lại hét lên: “A! Suýt nữa thì quên chuyện quan trọng nhất! Cậu sẽ đăng ký trường cấp ba ở Đài Bắc chứ?”

Nghe Hoa Lâm hỏi vậy, tôi thật sự rất muốn khóc. Tôi không quên chúng tôi đã giao hẹn sẽ cùng học một trường cấp ba, thế nhưng tôi không ngờ Hoa Lâm vẫn còn nhớ, hơn nữa, còn rất để tâm đến chuyện này. 

“Nhưng mà…”

“Bố Tiêu vẫn không chịu cho cậu về Đài Bắc à?”

“Không phải vậy.”

“Cũng có khác gì đâu, dù sao thì cậu có thể ở nhà tớ mà!”

“Không phải vậy! Chỉ là thành tích của tớ bây giờ chán lắm, tớ nghĩ cứ thế này chắc tớ chỉ có thể thi vào trường dạy nghề cấp ba thôi.”

“Không sao mà, thế thì tớ cũng học trường dạy nghề với cậu.”

Hoa Lâm nói, sau đó tôi khóc.

Hoa Lâm… Tớ thực sự thực sự rất nhớ cậu.

Thực sự thực sự. 

Rất nhớ.

Nhớ.

Tiểu Tôn Yến Tư. 

Có lẽ vì cùng mang dáng người nhỏ bé gầy gò như tờ giấy, hơn nữa, kiểu tóc của chúng tôi cũng gần giống nhau, khuôn mặt lại tương tự, một đứa vốn chẳng xinh đẹp gì như tôi, nhờ có sự nổi tiếng điên cuồng của Tôn Yến Tư, bắt đầu được gọi là Tiểu Tôn Yến Tư ở trường, cũng bắt đầu nhận được sự chú ý của các bạn nam, sau giờ học liên tục bị hỏi thông tin cá nhân. Lúc đầu tôi không thích nghi nổi, về chuyện tự nhiên bị rất nhiều các bạn nam hâm mộ ấy, dần dần tôi cảm thấy xấu hổ xen lẫn vui sướng lâng lâng, thế nhưng sau đó tôi thực sự rất muốn giết chết tên Tiêu Khải Hiên kia.

“Dám cưa Tiểu Vũ lớp bọn tao à, cẩn thận tao gọi Tào Chính Ngạn cùng tẩn cho chúng mày một trận đấy!”

Bất cứ cậu con trai nào hỏi thông tin cá nhân tôi đều bị Tiêu Khải Hiên đe dọa như vậy, tôi không hiểu cậu ta vì cớ gì phải cản trở con đường tình cảm của tôi, song thực ra điều tôi chú ý hơn là: Hóa ra cậu ta quen Tào Chính Ngạn!

Nhân vật tai tiếng đến cô em gái nhỏ hơn tôi năm tuổi cũng thầm yêu trộm nhớ đến phát điên, Tào Chính Ngạn. Nhân vật tai tiếng tôi không gặp lại nữa từ sau lần gặp tình cờ duy nhất hồi tôi mới chuyển đến đây năm ngoái, phải đứng ngoài cửa vì mang nhầm chìa khóa, Tào Chính Ngạn. 

Không, thực ra nói như vậy cũng không chính xác. 

Tôi thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cậu ấy dẫn các bạn trèo tường trốn học bị thầy giám thị đuổi theo, tôi hay nghe nói ai đó ở lớp nào đó bị cậu ấy lôi vào nhà vệ sinh giã cho một trận đến hộc cả máu, tôi thậm chí còn đọc tờ báo đăng tin cậu ấy và thầy giám thị đuổi nhau bằng xe máy vào tận trong trường (em tôi đã cắt mẩu báo đó đi phô tô, thậm chí sau này nó còn cuỗm luôn tập kỷ yếu tốt nghiệp của tôi, chỉ vì bên trong có Tào Chính Ngạn), tôi luôn cho rằng, cậu ấy là nhân vật tai tiếng, xa vời đến mức không thể có liên quan gì đến cuộc sống nhỏ bé nhạt nhẽo của tôi.

Cho đến ngày hôm nay… 

“Này! Tiểu Vũ! Ngày mai đi suối Dã nướng thịt không?”

Vừa qua kỳ thi vào trường dạy nghề cấp ba được mấy ngày, sáng sớm ra nhận điện thoại của Tiêu Khải Hiên gọi đến nhà, còn lẩm bẩm kỷ yếu tốt nghiệp sao lại ghi kèm cả điện thoại nhà riêng của từng người làm gì, thì tôi nghe thấy người vẫn đang luyên thuyên chỉ biết mình nói ở đầu dây bên kia thở ra một từ quan trọng: Tào Chính Ngạn. 

Cậu ấy cũng đi sao?

Sau đó, tôi nghe thấy mình nói thế này: “OK.”

“Thế thì ngày mai tôi qua đón cậu, đừng có mặc váy đấy, ghét con gái ngồi một bên lắm, nhìn thấy đứa nào là muốn đánh đứa đó.

“Cậu định đi xe máy à?”

“Không thì đi xe bò chắc?”

Sao mà vẫn đáng ghét thế chứ không biết?

“Nhưng mà nếu bị em gái tôi nhìn thấy, nó sẽ mách lẻo với mẹ tôi mất.”

“Thế hay để tôi biến nó thành câm?”

Tôi suýt nữa thì sợ chết khiếp, sau đó Tiêu Khải Hiên phá lên cười ha hả:

“Ha ha ha… tôi đùa đấy! Sao cậu dễ bị lừa thế nhỉ? Ngu chết đi được!”

“…”

“Vậy mai cậu đạp xe đến nhà tôi đi, đúng ba giờ chiều nhé, bai!”

Sau đó, Tiêu Khải Hiên cúp điện thoại, sao cậu ta lúc nào cũng mất lịch sự thế nhỉ? 

Ba giờ chiều.

Khi đạp xe ra khỏi nhà, tôi còn cố tình liếc sang nhà hàng xóm, thực ra chỉ là tôi thầm nghĩ biết đâu có thể giống như hôm mới chuyển đến năm ngoái, lại gặp Tào Chính Ngạn đang đứng chờ Trương Tĩnh trước cửa, nhưng kết quả chẳng thấy gì, kết quả cái tôi nhìn thấy vẫn chỉ là nhà hàng xóm cửa giả đóng im ỉm, chuyển đến đây hơn một năm rồi mà chúng tôi chẳng chạm mặt họ mấy lần.

Tôi không nhìn thấy Trương Tĩnh, nhưng ở nhả Tiêu Khải Hiên tôi lại bắt gặp phía sau xe Tào Chính Ngạn có một cô gái lạ, một cô gái nhanh nhảu khác hẳn với kiểu của Trương Tĩnh.

Cậu ấy và Trương Tĩnh chia tay rồi sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu tôi, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiêu Khải Hiên đã ngay lập tức gào lên một câu làm gián đoạn tư duy của tôi:

“Cậu chấm quá đấy nhé! Bao nhiêu người chờ một mình cậu! Muốn ăn đòn à?”

“Xin lỗi nhé.”

Tôi nói, rồi lè lưỡi. 

Xin lỗi nhé. Tôi nói, sau đó thấy ánh mắt Tào Chính Ngạn đang nhìn tôi sáng lên, tôi không hiểu ba chữ này có gì đúng hoặc không đúng, tôi chỉ thấy hoa mắt. 

Tôi cố gắng tự nhủ rằng chỉ là vì trời nắng quá mà thôi.

“Hóa ra người bọn tao đứng chờ cùng mày là Tiểu Tôn Yến Tư à?”

Tào Chính Ngạn nói, nói với Tiêu Khải Hiên, nhưng ánh mắt cậu ấy vẫn nhìn về phía tôi, thậm chí ánh sáng nơi đáy mắt kia vẫn còn lấp lánh. 

Hoa mắt. 

“Lên xe mau đi! Chậm rì rì!”

“Ừ.”

Lên xe, ngồi sau xe Tiêu Khải Hiên, bảy người ba chiếc xe, xuất phát, đi tới suối Dã để nướng thịt.

Suối Dã, nướng thịt, còn nữa, Tào Chính Ngạn.

Tôi vốn tưởng một nhân vật tai tiếng, xa vời như Tào Chính Ngạn đây chắc sẽ kiêu ngạo, sẽ bạo lực, sẽ không coi ai ra gì, nhưng háo ra cậu ấy hoàn toàn ngược lại, cậu ấy vẫn giống như trong ký ức của tôi, thân thiện và ga lăng, thậm chí còn bận rộn chạy lăng xăng giúp đỡ mọi người giống như người anh ân cần, có lúc cậu ấy còn ngồi xuống bên cạnh người đang lạc lõng là tôi. Khi cậu ấy nhận ra mình vừa chủ động ngồi xuống cạnh tôi, tôi chỉ thấy run đến mức tim muốn ngừng đập, lo mặt mình sẽ vì xấu hổ mà đỏ bừng lên, tôi…

“Chúng mình có phải từng gặp nhau ở đâu rồi không nhỉ?”

Cậu ấy vẫn nhớ tôi?

Ra lệnh cho bản thân khống chế xúc động trong lòng, tôi bắt mình phải gắng sức bình tĩnh để kể về lần đầu gặp nhau vào một năm trước, ở trước nhà Trương Tĩnh…

“Hóa ra là vậy.”

Hóa ra là vậy. Cậu ấy vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đi, tôi đoán có lẽ vì cái tên Trương Tĩnh trong chủ đề này. Tôi không biết lấy đâu ra dũng khí, lại dám buột mồm hỏi:

“Các cậu chia tay rồi à?”

“Cái gì?”

Xong rồi! Biết ngay là không nên hỏi mà! Mặc dù biết cậu ấy chắc sẽ không đánh tôi đâu, nhưng không hiểu sao, từ đáy lòng tôi vẫn sợ cậu ấy đánh tôi…

“Tôi tưởng đó là bạn gái mới của cậu mà! Ha ha ha…”

Giống như đang niệm từ “ha”, tôi cười khan, khan hết mức có thể. Tôi thấy mình sắp chết ngượng đến nơi rồi, nhưng cậu ấy lại cười ha hả, trong tiếng cười, tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu ấy đã quay trở lại. 

“Đó là chị gái Tiêu Khải Hiên đấy.”

“Ồ.”

“Hai chị em họ trông rất giống nhau, cậu không nhìn ra à?”

Bây giờ thì nhìn ra rồi.

“Hóa ra cậu với Tiêu Khải Hiên cũng không thân lắm nhỉ.”

“À, ừ.”

“Thế hôm nay cậu đến đây làm gì?”

Tôi cứ tưởng tiếp tục cậu ấy sẽ hỏi vậy, nhưng kết quả cậu ấy không, hoặc nên nói là, vẫn chưa làm vậy. Cậu ấy mà hỏi thế thật, tôi nghĩ chắc tôi sẽ lại khóc òa lên mất! Chắc chắn! Vì thực sự rất sợ cậu ấy sẽ hỏi như vậy, nên tôi nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Tôi cứ tưởng Trương Tĩnh sẽ đến cơ.”

“Cô ấy sợ đen.” Cảm giác như vấn đề này đã bị đám con trai kia hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, cậu ấy không cần suy nghĩ giây nào trả lời ngay lập tức, “Hơn nữa, cô ấy không thích thịt nướng, cô ấy sợ béo.”

“Ồ.”

“Cô ấy muốn thi ngành múa.”

“Tuyệt thật.”

Nhìn chằm chằm vào mắt tôi, Tào Chính Ngạn hỏi, giống như đang cầu khẩn:

“Này! Có cơ hội tôi giới thiệu cậu với Trương Tĩnh quen nhau nhé, được không?”

“OK.”

“Tuy ở ngay bên cạnh , nhưng các cậu chắc chẳng gặp nhau mấy lần đâu nhỉ?”

Phải, chỉ đến một đêm mới nghe thấy nhà họ có tiếng động và tiếng cãi vã.

“Nếu hai cậu có thể làm bạn chắc chắn sẽ tuyệt lắm.”

“Đúng vậy, vì bạn ấy rất xinh.”

Sau đó cậu ấy laị cười, tôi phát hiện cậu ấy thật ra rất thích cười, tôi thấy cậu ấy không hề lỗ mãng như mọi người vẫn đồn.

“Này! Tin được không? Tôi sinh ra ở sân ga đấy.”

Mà cậu ấy như vậy, khiến tôi cảm thấy thoải mái rất nhiều, vì thế trong tâm trạng thoải mái, rốt cuộc tôi cũng có thể nói chuyện với cậu ấy tự nhiên như một người bạn:

“Nói dối.”

“Thật đấy, không tin cậu đi hỏi mẹ tôi mà xem, mẹ tôi vô tâm lắm! Hồi đó đã bầu tám tháng rồi mà còn đi tàu hỏa về nhà mẹ đẻ, trẩu lắm luôn!”

“Trẩu á? Nghĩa là gì?”

Suy nghĩ một lúc vẻ rất khó khăn, rồi cậu ấy giải thích như thế này:

“Đại khái là rất bốc đồng ấy! Thuật ngữ chuyên ngành.”

Thuật ngữ chuyên ngành? Thực ra tôi vẫn không hiểu “trẩu” và “thuật ngữ chuyên ngành” nghĩa là gì, nhưng tôi nghĩ tốt nhất mình không nên hỏi nữa thì hơn. Mà quả thực quyết định của tôi là chính xác, vì cậu ấy lại chăm chăm nói về chủ đề vừa nãy, vẻ rất hứng thú.

“Ga tàu Truy Phân, không tin cậu cứ đi hỏi, mùa hè mười lăm năm về trước, có một thằng nhóc đẹp trai bất ngờ được sinh ra ở đó.”

“Thật hay gỉa vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi! Hôm đó trăng tròn, mặt trăng vừa to vừa tròn, tôi vẫn còn nhớ.”

“Được thế thì tốt.”

“He he.”

Cậu ấy cười, rồi lại châm thuốc, tôi phát hiện cậu ấy nghiện thuốc rất nặng, hơn nữa, khi hút thuốc, cảm giác cậu ấy lại thoắt chốc trở về là con người vẫn hiện diện trong mắt mọi người:

“Mà tôi vẫn chưa biết quý tính đại danh của cậu đấy?”

“Tiêu Vũ Huyên.”

“Vũ Huyên? Chữ Vũ nào nhỉ? Vũ trong từ lông vũ á?”

“Vũ là mưa ấy.”

“Tại sao bố mẹ cậu lại đặt cho cậu cái tên bi thương như vậy?”

“Bi thương á?”

“Vũ là mưa, mưa ướt sượt ra, quá đau lòng.”

“…”

“Lạ thật, tôi tự nhiên nói với cậu mấy chuyện không đâu này làm gì nhỉ? Bình thường tôi không như vậy đâu.”

“Không sao mà.”

“Tiêu Khải Hiên chắc chắn cũng hay nói với cậu một đống thứ chẳng đâu vào đâu hả?”

“Đúng vậy đấy.”

Hơn nữa, cậu ta còn toàn ngồi trong giờ lấy bút chọc vào lưng tôi rồi luyên thuyên đủ thứ, thực sự là rất đáng ghét.

“Có lẽ do cậu quá trong trẻo.”

“Trong trẻo?”

“Ừ, trong trẻo. Đem tất cả những gì chân thật nhất về bản thân thể hiện ra bên ngoài, không chút giấu giếm, trong trẻo.” Lấy ngón tay trỏ thon dài gẩy tàn thuốc ra thật xa rồi Tào Chính Ngạn mới nói: “Cậu có tố chất khiến người khác muốn nói hết tất cả, không giấu giếm.”

Câu này nghĩa là gì? Tôi không hiểu. 

“Đã có ai nói với cậu câu này chưa?”

“Chưa có.”

“He he.”

Hất cằm về phía mấy người đang nói chuyện ở dưới suối, tiếp tục châm điếu thuốc nữa, cậu ấy hỏi như gợi chuyện để nói: “Cậu không xuống nước chơi với họ sao?”

Lắc đầu, tôi trả lời: “Chậc… vì tôi sợ nước.”

“Hay nhỉ, tôi cũng vậy.”

“Sao có thể chứ?”

Có lẽ do quá kinh ngạc quá độ cũng nên! Vì tôi lại buột mồm:

“Hóa ra cậu cũng có cái để sợ à?”

Cậu ấy ngây ra một lát, rồi nở nụ cười, cười tươi.

“Nhiều lắm chứ, tôi chỉ giả vờ mình không sợ gì thôi.”

“Chậc… tại sao?”

“Bởi vì giả vờ lâu có thể thành thật.”

“Hóa ra là vậy.”

“Tên kia cũng vậy.”

“Tiêu Khải Hiên á?”

“Ừ, hai chúng tôi cùng một loại.”

Cùng một loại. Cậu ấy nói. 

“Trông cậu ta phỉ phỉ vậy thôi, chứ thực ra chỉ là cố tình giả vờ như vậy để lừa mọi người.”

“Tại sao phải vậy?”

“Vì để bảo vệ bản thân, không muốn người khác biết con người thật của mình.”

Đó là câu cuối cùng cậu ấy nói với tôi vào hôm nướng thịt ở suối Dã.

Tôi không ngờ đó lại là khởi điểm cho duyên phận của chúng tôi.

Chúng tôi, Tào Chính Ngạn, Tiêu Khải Hiên, cả tôi và chị gái của Tiêu Khải Hiên, Tiêu Khải Nhu.

Đợi mấy người bọn họ chơi chán dưới suối rồi lên bờ nghỉ, chúng tôi ngồi quanh đống lửa đã tắt uống bia ngâm nước suối và nói chuyện, nhờ thế tôi mới biết hóa ra chị Tiêu Khải Nhu học trường ẩm thực ở Cao Hùng, nguyện vọng lớn nhất là sau khi tốt nghiệp có thể thi được chứng chỉ hướng dẫn viên, dẫn đoàn du lịch đi khắp nơi Châu Âu và cao chạy xa bay. Còn nữa, hai chị em họ trông đúng là rất giống nhau, đều trắng trẻo, và mắt một mí.

“Trường ẩm thực ở Cao Hùng à? Chỗ nào vậy?”

Túm chặt lấy chủ đề gần như đã bị bỏ qua này, Tào Chính Ngạn hỏi.

“Tiểu Cảng, em biết chỗ đó không?”

“Ôi giời, em là người Cao Hùng, năm mười tuổi mới chuyển đến đây mà.”

Nhà em ở ngay bên dòng Ái Hà ở Cao Hùng. Tôi thầm bổ sung cho cậu ấy. 

“Chị thấy các em ham chơi như vậy, sau này cũng thi vào trường chị cho xong đi!”

“Hay đấy, thế trường nghề cũng tuyển ngành du lịch à?”

“Đúng rồi.”

“Mày thích về Cao Hùng đến thế à?”

Chen vào giữa chị Khải Nhu và Tào Chính Ngạn, Tiêu Khải Hiên lầm lì hỏi.

“Ừ.”

“Bố mày về rồi à?” Cậu ấy lắc đầu, chuyển chủ đề rất tự nhiên: “Thế còn mày thì sao? Định chọn ngành nào? Hình như sắp phát tờ đăng ký rồi thì phải?”

“Ngành nào cũng được! Đằng nào cũng có gì khác nhau đâu, tốt nghiệp xong vẫn phải đi lính, rồi về kế thừa công xưởng của nhà tao thôi.”

“Nhân tiện tiếp quản luôn cả chức trưởng thôn của bố nữa là tốt nhất! Sau đó sinh một đống cháu cho hai ông bà già sướng mê tơi! Ha ha ha…”

“Đừng có mà sung sướng trên sự đau khổ của người khác nhé! Trọng nam khinh nữ là bố mẹ chứ có phải em đâu!” Tiêu Khải Hiên lườm chị Khải Nhu vẻ trách móc, sau đó chuyển chủ đề sang tôi: “Tiêu Vũ Huyên, thế còn cậu?”

“Tôi muốn về Đài Bắc, bởi vì tôi và bạn thân nhất của tôi là Hoa Lâm đã giao hẹn với nhau như thế rồi.”

Tôi tưởng mình sẽ nói vậy, nhưng kết quả lại không, tôi không nói vậy, cũng không về Đài Bắc, cuối cùng tôi lựa chọn học ngành thời trang trong trường nghề cùng bọn họ, tôi không biết tại sao mình làm vậy, chỉ biết khi thông báo với Hoa Lâm tin này, cậu ấy có vẻ rất thất vọng, dù vậy Hoa Lâm vẫn miễn cưỡng vui vẻ và kêu tôi có thời gian thì chịu khó về Đài Bắc thăm cậu ấy. 

Sau này nghĩ lại tôi mới kinh ngạc phát hiện ra, vào đúng cái hôm chúng tôi đi nướng thịt ở suối Dã, có tin Tôn Yến Tư trong lúc ký tặng đĩa bị bọn côn đồ nổ súng suýt nữa thì bị bắt cóc. Nhưng, khiến tôi kinh ngạc hơn là, hóa ra từ hôm ấy, trái tim tôi, cũng bị bắt cóc rồi.

Chỉ là, vào mùa hè bài “Trời tối đen” của Tôn Yến Tư nổi tiếng, tình yêu của tôi, lại mãi không khởi sắc. 

Mãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN