Điều Lệnh Thứ 11 - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Điều Lệnh Thứ 11


Chương 28


Nguồn: vnthuquan

Tổng thống Hoa kỳ và Thư ký Nhà nước đứng trong số bảy mươi hai nhân vật cao cấp đứng thành một hàng trên sân bay khi chiếc máy bay Ilyushin của Lực lượng không quân Nga hạ cánh xuống căn cứ Không quân, ngay bên cạnh Washington DC. Tấm thảm đỏ đã được trải ra, một diễn đàn với mười hai chiếc micro đã được dựng lên và một chiếc thang rộng đã được dựng sẵn đúng Ở nơi mà chiếc máy bay sẽ dừng lại trên sân bay.

Cửa máy bay mở ra, Tom Lawrence phải lấy tay che mắt vì ánh nắng mặt trời buổi sáng. Một tiếp viên hàng không cao và mảnh dẻ đứng Ở cạnh cửa. Một lúc sau một người đàn ông thấp lùn xuất hiện cạnh cô ta. Mặc dầu Lawrence biết rằng Zerimski chỉ cao có một mét sáu mươi, nhưng cô tiếp viên bên cạnh làm nổi bật thêm chiều cao khiêm tốn của ông ta. Lawrence ngờ rằng một người lùn như Zerimski khó mà trở thành Tổng thống Mỹ được.

Trong khi Zerimski thong thả bước xuống thang, đám phóng viên đông đúc bắt đầu bấm máy như điên. Từ phía sau họ các camera của các hãng truyền hình chiếu ống kính vào người sẽ chiếm những tin tức chính trên các báo thế giới trong bốn ngày tới.

Người phụ trách lễ tân của Mỹ bước tới để giới thiệu hai Tổng thống, Lawrence nồng nhiệt bắt tay vị khách của mình.

– Ngài Tổng thống, chào mừng ngài đến thăm Hoa kỳ.

– Tom, cám ơn ông – Zerimskí ngay lập tức nói ngược lại như để bóc mẽ Lawrence.

Lawrence quay lại để giới thiệu Thư ký Nhà nước.

Zerimski nói:

– Rất vui được gặp ông, Larry.

Zerimski tỏ ra ân cần niềm nở và thân thiện một cách không ngờ khi được giới thiệu với từng người: BỘ trưởng Quốc phòng, BỘ trưởng Thương mại, BỘ trưởng An ninh Quốc gia. Ðến cuối hàng, Lawrence nắm lấy khuỷu tay ông ta đưa về phía diễn đàn. Trong khi đi ngang qua đường băng, Tổng thống Mỹ ghé người vào sát vai ông ta và nói:

– Ngài Tổng thống, tôi sẽ chỉ nói vài lời chào mừng thôi, và sau đó có lẽ ngài sẽ đáp lại một chút.

Zerimski nói:

– Hãy gọi tôi là Victor.

Lawrence bước lên bục diễn đàn, lấy một tờ giấy từ trong túi trong ra và đặt lên bàn. ông ta bắt đầu nói:

– Thưa ngài Tổng thống – rồi ông ta quay sang mỉm cười với Zerimski – Victor, xin cho phép tôi được bắt đầu bằng lời chào mừng ngài đến nước Mỹ. Ngày hôm nay sẽ đánh dấu sự mở đầu của một giai đoạn mới trong quan hệ đặc biệt giữa hai đất nước vĩ đại chúng ta.

Chuyến đi thăm của ngài đến Hoa kỳ là sự báo trước…

***.

Connor ngồi trước ba chiếc TV theo dõi các hãng truyền hình tường thuật lại buổi lễ. Ðêm nay gã sẽ tua đi tua lại cuốn băng này. Lực lượng bảo vệ đông hơn nhiều so với dự đoán của gã. Lực lượng bảo vệ bí mật có vẻ như đã được huy động toàn bộ để bảo vệ cả hai Tổng thống. Nhưng không thấy bóng dáng Gutenburg hoặc bất cứ một nhân viên CIA nào. Connor đoán rằng Lực lượng bảo vệ bí mật không biết rằng có một âm mưu ám sát đang được chuẩn bị.

Connor hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy khẩu súng gã đã mua Ở Dal1as đã chẳng bao giờ đến được nơi phải đến. Hai tên Mafia lưu manh hầu như đã làm mọi động tác để đánh động cho CIA, chỉ còn thiếu việc gọi điện đến đường dây nóng nữa thôi. Nếu Connor mà là Phó Giám đốc thì gã sẽ để cho bọn chúng giao được khẩu súng đến đích và chờ lần được đầu mối đến người sẽ sử dụng khẩu súng đó. RÕ ràng là Gutenburg cho rằng việc lấy được khẩu súng là quan trọng hơn. CÓ lẽ hắn ta có lý. Connor sẽ không thể nào mạo hiểm làm một cú nữa như Ở Dal1as. Như vậy bọn chúng đã khiến cho gã phải quyết định cần đến phương án thứ hai.

sau sự việc xảy ra ở khách sạn Martiott Memlphis.

điều đã trở nên hiển nhiên là Alexel Romanov không muốn bị buộc tội một lần nữa, và giờ đây Connor toàn quyền quyết định các phương án để thực hiện vụ ám sát.

Mấy cái bóng của gã kính cẩn giữ một khoảng cách, mặc dầu không bao giờ để gã lọt khỏi tầm mắt của chúng. Mặc dầu gã vẫn có thể rũ bỏ bọn chúng bất cứ lúc nào gã muốn nhưng Connor đã nhận thấy thái độ của bọn chúng khi gã được biết tên trùm Mafia địa phương đã chặt nốt tay kia của thằng du côn để cho hắn không bao giờ có thể mắc lại sai lầm như vậy một lần thứ hai.

.

Tổng thống đã chuẩn bị kết thúc bài chào mừng và nhận được một tràng vỗ tay chẳng có mấy ấn tượng Ở một nơi quá rộng và trống trải như thế này. ông ta tránh sang một bên để cho Zerimski đáp lại, nhưng khi Tổng thống Nga đứng vào diễn đàn thì ông ta bị khuất hẳn sau dãy micro. Connor biết báo chí sẽ nhắc nhở vị Tổng thống cao một mét tám về sự thiếu tế nhị này và sẽ lặp đi lặp lại chuyện đó trong suốt bốn ngày tới, và Zerimski sẽ cho rằng đó là một sự cố tình để hạ thấp uy tín của ông ta. Gã tự hỏi không biết lát nữa cái đầu giỏi giang nào của Nhà Trắng sẽ bị vò nhàu.

Nhằm bắn một người cao một mét tám sẽ dễ hơn nhiều so với một người cao có mét sáu, Connor lấy làm tiếc về điều đó Gã nghiên cứu kỹ những người của Cục bảo vệ các VIP được phân công bảo vệ Zerimski trong chuyến đi thăm của ông ta. Gã nhận ra bốn người trong số họ, tất cả đều rất giỏi nghiệp vụ. Bất cứ ai trong bọn họ đều có thể hạ gục một người chỉ bằng một phát đạn cách ba trăm mét, và ngay lập tức có thể tước vũ khí của bất cứ kẻ nào định tấn công. Sau những cặp kính râm kia Connor biết rằng những đôi mắt đó đang liên tục đảo tứ phía.

Mặc dầu những người đứng trên đường băng không thể nhìn thấy Zerimski, nhưng những lời của ông ta thì họ nghe thấy rất rõ. Connor rất ngạc nhiên khi thấy cung cách mà ông ta sử dụng hồi Ở Moscow và St. Petersburg đã được thay bằng một giọng hòa dịu hơn nhiều. ông ta cám ơn “Tom” vì sự đón tiếp nồng nhiệt và nói rằng ông ta tin cuộc đi thăm này sẽ đem lại những kết quả tốt đẹp cho cả hai đất nước.

Trong khi Zerimski tiếp tục đọc những dòng đã chuẩn bị sẵn, Connor liếc xuống chương trình làm việc trong bốn ngày mà Nhà Trắng đã vạch ra và được tờ Wassington Post ghi lại tỉ mỉ từng phút, một cách quả là thuận tiện. Bằng kinh nghiệm nhiều năm, gã biết rằng một chương trình kiểu này dù được chuẩn bị tốt đến đâu cũng hiếm khi giữ được như ban đầu. Tại một thời điểm nào đó sẽ có một điều gì đó ngoài kế hoạch xảy đến, và gã phải đảm bảo để điều đó không được rơi vào thời điểm gã chỉnh đường ngắm.

Hai vị Tổng thống sẽ đi bằng máy bay trực thăng từ căn cứ không quân về Nhà Trắng, ngay sau đó sẽ có một cuộc hội đàm riêng và cuộc hội đàm này sẽ được tiếp tục trong bữa ăn trưa. Sau bữa ăn trưa, Zerimski sẽ được đưa về Sứ quán Nga để nghỉ ngơi, trước khi trở lại Nhà Trắng vào buổi tối để dự một bữa tiệc ngoại giao dành cho ông ta.

Sáng hôm sau ông ta sẽ đi New York để nói chuyện với Liên hiệp quốc và ăn trưa với Tổng Thư ký, tiếp theo là chuyến đi thăm bảo tàng Metropol1tan vào buổi chiều.

Connor đã cười phá lên khi đọc thấy một bài trong tờ post rằng Tom Lawrence biết được tình yêu đối với nghệ thuật của Zenmski được thể hiện qua việc trong chiến dịch bầu cử vừa qua, mặc dầu rất bận rộn nhưng ông ta cũng tìm được thời gian để đến thăm không chỉ riêng Nhà hát Lớn, mà còn đến thăm cả Bảo tàng Puskin và Hermitage nữa.

Tối thứ Năm, sau khi trở về Washington, Tổng thống Nga chỉ đủ thời gian để tạt về Sứ quán thay quần áo trước khi đi xem buổi biểu diễn vở nhạc kịch HỒ Thiên nga Ở Trung tâm Kennedy. TỜ Post đã thật thiếu tế nhị khi lưu ý độc giả rằng quá nửa các diễn viên ba lê chính Ở đó là những người Nga di cư sang.

Sáng thứ Sáu sẽ có một cuộc thảo luận Ở Nhà Trắng, tiếp theo là bữa ăn trưa Ở Cục Nhà nước. Buổi chiều Zerimski sẽ nói chuyện với phiên họp hỗn hợp của hai viện, đó có lẽ sẽ là một điểm quan trọng của chuyến đi thăm bốn ngày. Lawrence hy vọng là sẽ có thể thuyết phục được các nhà làm luật tin rằng Tổng thống Nga là con người của hòa bình, do đó họ sẽ đồng ý ủng hộ Dự luật Cắt giảm Vũ khí của ông. Một cây bút của tờ Neo York Times đã cảnh báo rằng đây sẽ có thể là một dịp để Zerimski hoạch định chiến lược phòng thủ của Nga cho thập kỷ tiếp theo. Các phóng viên chuyên mục ngoại giao của các báo đã gọi điện đến Sứ quán Nga nhưng chỉ nhận được thông báo rằng nội dung bài nói chuyện đó không được in trước.

Buổi tối hôm đó Zerimski sẽ là khách danh dự của buổi chiêu đãi tại Hội đồng Thương mại Nga – Mỹ. Bài nói chuyện này thì đã được in trước và phát rộng rãi đi các nơi. Connor đã đọc kỹ từng câu và biết rằng sẽ không có một phóng viên biết tự trọng nào thèm in lại một chữ nào trong đó.

Thứ Bảy Zerimski và Tom Lawrence sẽ đến sân vận động Cook Ở Maryland để xem trận đá bóng giữa Washington Redskins và Green Bay Parker, đội bóng mà Tom Lawrence luôn ủng hộ từ thời còn là Thượng nghị sĩ Ở bang Wisconsin.

Buổi tối Zerimski sẽ tổ chức chiêu đãi tại Sứ quán Nga để mời lại tất cả các vị mà ông ta đã đến thăm và gặp gỡ.

Sáng hôm sau Zerimski sẽ bay về Moscow – dĩ nhiên là chỉ trong trường hợp Connor không thực hiện được hợp đồng của gã.

CÓ chín địa điểm để cho Connor cân nhắc. Nhưng gã đã gạt đi bảy trước khi kế hoạch của Zerimski thực hiện.

Trong hai địa điểm còn lại thì bữa tiệc đứng tối hôm thứ Bảy có vẻ hứa hẹn hơn cả, nhất là khi Romauov đã cho gã biết là Mafya nhận được toàn bộ việc cung cấp thực phẩm cho Sứ quán Nga.

Một tràng vỗ tay lịch sự khiến Connor trở lại chú ý đến buổi lễ đón tiếp. Một số người đứng trên đường băng vẫn không biết là Zerimski đã kết thúc bài nói, chỉ đến khi ông ta bước ra khỏi diễn đàn người ta mới nhận thấy, vì thế tràng vỗ tay không được như Lawrence mong.

Hai nhà lãnh đạo đi ngang qua sân để đến chỗ chiếc trực thăng đang chờ. Thường thì một Tổng thống Nga không bao giờ bay trên một máy bay quân sự của Mỹ, nhưng Zerimski đã gạt phắt mọi lời khuyên của các cố vấn và nói rằng ông ta muốn lợi dụng mọi cơ hội để bóc mẽ Lawrence. Hai người bước lên máy bay và quay lại vẫy chào đám đông. Một lát sau chiếc Marine Một cất cánh, dừng lại trên không mấy giây rồi bay đi. Những người phụ nữ chưa từng dự một cuộc lễ đón tiếp nào như vậy thì lúng túng không biết nên níu lấy mũ hay giữ chặt lấy váy Bảy phút nữa chiếc Marine Một sẽ hạ cánh xuống bãi cỏ phía nam của Nhà Trắng, và sẽ được Andy Lloyd cùng các quan chức cao cấp của Nhà Trắng đón tiếp.

Connor tắt ba chiếc vô tuyến, tua lại cuốn băng và bắt đầu cân nhắc đến các phương án. Gã đã quyết định sẽ không đi New York. Ở Trụ sở Liên hiệp quốc và bảo tàng Metropolita không có khả năng thoát thân. Và gã cũng biết rằng các nhân viên lực lượng Bảo vệ Mật đã được huấn luyện để phát hiện ra bất cứ kẻ nào xuất hiện quá một lần trong những cuộc đi thăm như thế này, kể cả các nhà báo và các phóng viên truyền hình. Thêm nữa, có ít nhất ba nghìn cảnh sát New York sẽ bảo vệ Zerimski cẩn mật từng giây trong suốt thời gian ông ta Ở đó.

Gã sẽ sử dụng thời gian Zerimski không có mặt trong thành phố để kiểm tra lại hai địa điểm tốt nhất. Bọn Mafya đã thu xếp để gã Ở trong nhóm người cung cấp thức ăn sẽ đến Sứ quán chiều hôm ấy, như vậy gã sẽ có thể xem xét tất cả các chi tiết của bữa tiệc đứng. Ðại sứ Nga đã lưu ý rằng ông muốn bữa tiệc sẽ khiến cho cả hai vị Tổng thống nhớ mãi.

Connor nhìn đồng hồ, mặc áo khoác vào và đi xuống gác. Chiếc BMW đã chờ gã. Gã chui vào ghế sau, nói:

– Sân vận động Cooke.

Trong xe không ai nói gì trong khi tên tài xế cho xe chạy ra làn đường giữa.

Nhìn thấy một chiếc xe chuyên dụng chở đầy những chiếc xe hơi mới chạy ngang qua, Connor nghĩ đến Maggie và mỉm cười. Sáng hôm nay gã đã nói chuyện với Can Koeter và đã yên tâm là cả ba chú kangaroo đã về trú an toàn trong túi của chúng.

– Với lại bọn Mafya có ấn tượng là mấy người đó đã được chuyển thẳng về Mỹ – Koeter đã nói với gã như vậy.

connor thắc mắc:

– Tại sao anh lại có thể làm cho chúng tin như vậy được?

Một trong những tên lính canh của chúng đã cố hối lộ các nhân viên hải quan. Tay nhân viên hải quan nhận tiền và nói rằng mấy người đó bị bắt về tội ma tuý và đã ” được gửi về cảng cũ của họ”.

Anh có nghĩ là họ tin như vậy không?

Koeter nói:

– ồ, có chứ. HỌ đã được trả một món tiền lớn về mẩu thông tin ấy mà.

Connor cười phá lên:

– Tôi sẽ mãi mãi chịu ơn anh, Can. Tôi không biết sẽ phải trả ơn anh như thế nào.

Koeter đáp:

Không cần đâu. Tôi chỉ mong được gặp lại chị ấy trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn mà thôi.

Mấy thằng cẩu canh giữ Connor không hề nhắc nhở đến việc Maggie biến mất, vì thế gã không biết chắc là vì chúng quá tự hào không muốn thừa nhận là đã để mất Maggie, Tara và Stuart, hay là bọn chúng vẫn hy vọng có thể bắt bọn họ lại trước khi gã phát hiện ra sự thật. CÓ lẽ chúng sợ rằng gã sẽ không thi hành nhiệm vụ nếu biết rằng vợ và con gái không nằm trong tay chúng nữa.

Nhưng Connor không bao giờ nghi ngờ việc nếu như gã không thực hiện hợp đồng thì cuối cùng Romanov sẽ tìm ra Maggie và giết nàng, và nếu không phải là Maggie thì sẽ là Tara. Bolchenkov đã cảnh cáo trước rằng chỉ khi nào hợp đồng đã được hoàn tất – cách này hay cách khác – thì Romanov mới được trở về nước.

Connor lại nghĩ về Joan, người chỉ có một tội ác duy nhất là từng làm thư ký của gã. Gã nắm chặt tay và chỉ ước gì mục tiêu trong hợp đồng này là Dexter và viên phó của mụ. ÐÓ sẽ là nhiệm vụ mà gã sẽ sung sướng thực hiện.

Chiếc BMW chạy quá tốc độ quy định của Washington, Connor ngồi dựa ra sau, nghĩ đến bao nhiêu việc cần phải chuẩn bị. Gã sẽ phải lượn quanh sân vận động rất nhiều lần, kiểm tra mọi lối ra trước khi quyết định có đặt chân vào đó hay không.

.

Chiếc Maron Một nhẹ nhàng hạ cánh xuống bãi cỏ phía nam. Hai vị Tổng thống bước ra khỏi chiếc máy bay trực thăng và được đón tiếp bằng một tràng vỗ tay của sáu trăm nhân viên Nhà Trắng.

Khi Lawrence giới thiệu Zerimski với Tham mưu trưởng của mình, ông không khỏi để ý thấy Andy có vẻ hơi đang nghĩ đến việc gì khác. Hai vị lãnh đạo ngắm nghía các bức ảnh một hồi khá lâu trước khi quay về Phòng Bầu dục cùng với các cố vấn của mình để khẳng định lại các vấn đề sẽ được đề cập đến trong cuộc gặp gỡ sau đó. Zerirnski không hề phản đối điểm nào trong thời gian biểu mà Andy Lloyd đã chuẩn bị và có vẻ thoải mái về những chủ đề sẽ được đưa ra xem xét.

Lúc họ nghỉ để ăn trưa. Lawrence cảm thấy cuộc thảo luận đã diễn ra tương đối tốt đẹp. HỌ chuyển sang phòng Nội các và Lawrence kể lại câu chuyện Kennedy đã mời tám người được giải Nobel ăn tối Ở đây và đã nói rằng đó là bữa tối thông thái nhất từ trước tới giờ, không kể một bữa khác do Jeffersoll tổ chức. Larry Harrington cười phá lên rất tận tụy mặc dầu ông ta đã nghe Tổng thống kể câu chuyện này phải đến một chục lần rồi.

Andy Lloyd không hề nhếch mép.

Sau bữa ăn Lawrence đưa Zerimski ra chiếc limousin đã đợi sẵn Ở lối vào dành cho ngoại giao. Ngay khi chiếc xe cuối cùng của đoàn xe vừa khuất – một lần nữa Zerimski khăng khăng đòi có một đoàn xe đông hơn bất cứ Tổng thống Nga nào trước đó – Lawrence đã vội vã quay lại Phòng Bầu dục. Andy Lloyd mặt mũi âu sầu đang đứng đợi ông bên bàn.

Tổng thống nói:

– Tôi nghĩ rằng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp đúng như chúng ta chờ đợi.

Lloyd đáp:

– CÓ thể, mặc dầu tôi không tin rằng ông ta nói thực, dù cho là nói thực với chính bản thân đi chăng nữa. ông ta quá hợp tác. Tôi chỉ có cam giác là chúng ta đang bị xếp đặt.

– Tại sao trong bữa ăn trưa anh ít nói thế?

Lloyd đáp:

– Không, chỉ có điều chúng ta đang gặp phải một vấn đề khá rắc rối. Ngài đã đọc báo cáo mới nhất của Dexter chưa? Chiều qua tôi để trên bàn ngài.

Tổng thống đáp:

– Chưa, tôi chưa kịp đọc. Hôm qua tôi đã mất rất nhiều thời gian để ngồi với Larry Harrington.

ông ta lật tập hồ sơ có phù hiệu CIA và bắt đầu đọc.

ông ta chửi thề thành tiếng tới ba lần trước khi đọc đến hai trang cuối cùng. Ðọc xong dòng cuối cùng, mặt Tổng thống nhợt đi. ông nhìn lên người bạn thân nhất:

– Tôi nghĩ Jackson là người của chúng ta chứ?

– Anh ta là người của chúng ta, thưa Tổng thống.

– Vậy thì tại sao Dexter lại tuyên bố là bà ta có thể chứng minh được Jackson chính là người phải chịu trách nhiệm về vụ ám sát Ở Colombia, và sau đó sang St.

Petersburg với ý đồ giết Zerimski?

– Bởi vì đó là cách để bà ta rũ sạch mình khỏi bất cứ sự dính líu nào và để cho chúng ta giải thích việc tại sao chúng ta lại thuê Jackson. Nhưng bây giờ thì chắc bà ta phải có một tủ đầy những hồ sơ để chứng minh rằng chính Jackson là người đã giết Guzman và đủ mọi thứ khác mà bà ta cần có để làm cho cả thế giới tin lời mình.

Chỉ cần nhìn ba tấm ảnh do bà ta cung cấp chụp cảnh tại một quầy bar Ở Bogotá, nơi Jackson đang đưa tiền cho Cảnh sát trưởng Bogotá. Chỉ có điều họ không nói rõ là bức ảnh đó được chụp sau vụ ám sát những hai tuần.

– Ngài không bao giờ nên quên rằng một khi động đến lãnh địa của họ thì CIA không có đối thủ.

Tổng thống nói:

– Không phải tôi lo cho lãnh địa của bọn họ. Thế còn câu chuyện của Dexter bịa ra về việc Jackson đã trở về Mỹ và đang làm việc với bọn Mafya Nga thì thế nào?

Lloyd đáp:

– Như thế chẳng tiện lợi lắm sao? Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra trong thời gian Zerimski Ở thăm thì bà ta đã có sẵn kẻ để bỏ vào cái bẫy chuột rồi.

– Vậy thì anh sẽ giải thích thế nào về việc cách đây mấy ngày Ở Dal1as một camera bảo vệ đã quay được hình Jackson đang mua một khẩu súng trường cực mạnh có đặc điểm giống với khẩu súng đã được sử dụng để giết Guzman?

Lloyd đáp:

– Rất đơn giản. Một khi ngài nhận thấy thực ra đó không phải là Jackson thì mọi chuyện còn lại sẽ dễ hiểu thôi.

– Nếu như không phải là Jackson thì là ai kia chứ?

Lloyd khẽ đáp:

– ÐÓ là Connor Fitzgerald.

Nhưng anh đã nói với tôi rằng Fitzgerald đã bị bắt Ở St. Petersburg và sau đó bị treo cổ kia mà. Thậm chí chúng ta còn thảo luận để tìm cách cứu anh ta ra nữa kia.

– Tôi biết, thưa ngài. Nhưng rồi Zerimski trúng cử nên điều đó không thể thực hiện được – trừ khi…

– Trừ khi cái gì?

– Trừ khi Jackson đã thế vào chỗ anh ta.

– Làm sao Jackson có thể làm như vậy kia chứ?

– Hãy nhớ rằng Fitzgerald đã cứu mạng Jackson, và đã được tặng Huân chương Danh dự vì việc đó. Khi Fitzgerald phục viên trở về thì chính Jackson đã tuyển dụng anh ta làm NOC. Trong hai mươi tám năm sau đó anh ta làm việc cho CIA và được tiếng là sĩ quan giỏi nhất của cục. Thế rồi, chỉ sau một đêm anh ta biến mất và trong sổ sách của họ không hề có một dấu vết gì về anh ta nữa. Joan Bet, người đã làm thư ký cho anh ta gần hai mươi năm bỗng nhiên bị chết trong một tai nạn xe hơi bí ẩn trong lúc đang trên đường đến gặp vợ Fitzgerald. Sau đó thì vợ và con gái anh ta cũng biến mất khỏi mặt đất. Trong khi đó, người được chúng ta chỉ định để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì lại bị kết tội mưu sát. Nhưng dù cho ngài có xem xét các báo cáo của Dexter kỹ càng đến đâu thì ngài cũng sẽ không bao giờ thấy nhắc nhở gì đến cái tên của Connor Fitzgerald.

Lawrence hỏi:

– Andy, tại sao anh lại biết được tất cả những chuyện này?

– Bởi vì Jackson đã gọi điện từ St. Petersburg về cho tôi ngay sau khi Fitzgerald bị bắt.

– Anh có ghi âm cuộc nói chuyện đó không?

– CÓ thưa ngài, tôi có ghi âm.

Lawrence nói:

– Quỷ quái. Dexter cứ làm như J. Edgar Hoover (Giám đốc FBI rất nổi tiếng) là con nít không bằng.

– Nếu chúng ta thừa nhận Jackson chính là người đã bị treo cổ Ở bên Nga, thì chúng ta cũng phải hình dung là chính Fitzgerald là người đã bay xuống Dal1as với ý định mua khẩu súng để có thể thi hành nhiệm vụ. hiện nay của anh ta.

Lawrence khẽ hỏi:

– Lần này tôi là mục tiêu chăng?

– Tôi không nghĩ như vậy, thưa Tổng thống. Tôi vẫn nghĩ rằng đây là điều mà Dexter đang nói thật: tôi vẫn tin mục tiêu lần này là Zerimski.

– ôi! lạy Chúa tôi – Lawrence nói và ngồi phịch xuống ghế. – Nhưng tại sao một người trọng danh dự như anh ta, với một lý lịch và một tiếng tăm tốt như Fitzgerald lại có thể tham dự vào một điệp vụ như vậy? Tôi vẫn hiểu điều đó.

– CÓ thể, nếu con người trọng danh dự đó tin rằng mệnh lệnh ám sát Zerimski do chính ngài trực tiếp yêu cầu.

***.

Chiếc máy bay cất cánh từ New York, đưa Zerimski về lại Washington, ông ta đang khá phấn chấn. Bài nói chuyện của ông ta Ở Trụ sở Liên hiệp quốc đã được tiếp nhận, và bữa ăn trưa với Tổng thư ký có thể được gọi là “khá cởi mở và có kết quả” – đó là theo lời Tổng thư ký.

Trong chuyến đi thăm bảo tàng Metropol1tan buổi chiều hôm ấy, không những Zerimski có thể nói được tên một họa sĩ Nga có tranh trưng bày Ở tầng trên, mà khi rời bảo tàng ông ta còn bỏ qua lộ trình đã được định sẵn và khiến cho các nhân viên lực lượng bảo vệ bí mật của mình hoảng hồn vì đã đi thẳng ra Ðại lộ Năm, bắt tay những người khách mua quà Giáng sinh.

Lúc máy bay hạ cánh xuống Washington thì Zerimski đã bị chậm mất một giờ so với kế hoạch, ông ta đã phải ngồi Ở ghế sau chiếc limousin thay đổi y phục buổi tối để không làm trì hoãn việc mở màn vở ba lê HỒ Thiên nga tại Kennedy Center thêm mười lăm phút. Sau khi các diễn viên ba lê cúi đầu chào lần cuối cùng, ông ta trở về để nghỉ lại đêm thứ hai Ở Sứ quán Nga. Truyện “Điều lệnh thứ mười một “

Trong khi Zerimski ngủ thì Connor vẫn còn đang thức. Thường thì gã chẳng bao giờ ngủ được quá mấy phút trong khi đang thực thi một vụ. Gã đã chửi thề thành tiếng khi thấy tất cả các bản tin buổi sáng của các báo đều tập trung đến cuộc đi bộ trên Ðại lộ Năm. Ðiều đó nhắc cho gã nhớ phải luôn luôn chuẩn bị cho những tình huống ngoài dự kiến: từ một căn hộ nào đó trên Ðại lộ Năm thì Zerimski là một mục tiêu thật dễ đạt được, và đám đông sẽ rất lớn khiến cho người ta không thể kiểm soát được, như vậy gã có thể biến mất chỉ trong nháy mắt.

Gã xua đuổi các ý nghĩ về New York. Bây giờ gã chỉ quan tâm là vẫn còn hai địa điểm quan trọng khác cần phải cân nhắc.

Ở chỗ thứ nhất, vẫn còn một khó khăn là gã không có được khẩu súng trường thích hợp nhất, mặc dầu Ở một chỗ đông người như vậy thì gã có thể thoát thân dễ dàng.

Còn đối với chỗ thứ hai, nếu như vào buổi sáng hôm có bữa tiệc đứng mà Romanov có thể cung cấp cho gã một khẩu Remington 700 đã cải tiến lại đôi chút, và nếu như hắn có thể đảm bảo một lối thoát cho gã thì có vẻ như đó là nơi hiển nhiên nên được chọn lựa. Hay là hơi hiển nhiên quá?

Gã bắt đầu viết ra để liệt kê những việc phải làm cho từng nơi. Hai giờ sáng, gần như kiệt sức, gã hiểu rằng mình sẽ phải đến thăm cả hai nơi một lần nữa trước khi quyết định lần cuối cùng.

Nhưng ngay cả khi đã có một quyết định cuối cùng gã cũng không có ý định sẽ cho Romanov biết gã đã chọn chỗ nào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN