Điều Lệnh Thứ 11
Chương 29
Nguồn: vnthuquan
Washer Mặt khỉ – không một ai biết rõ tên thật của lão là gì – là một trong những người có đặc tính là chỉ có thể làm một chuyên gia trong một vấn đề nhất định. Trong trường hợp của lão thì là đội Redskins Washington. Mặt khỉ đã làm việc cho Redskins từ nhỏ đến lớn trong suốt năm mươi năm. Lão đã gia nhập nhóm các nhân viên sân cỏ từ hồi mới mười lăm tuổi, hồi đó đội còn chơi Ở sân vận động Grifflth. Ðầu tiên lão làm chân đưa nước, sau đó nhận chân làm người xoa bóp cho đội và trở thành người bạn tin cậy nhất của nhiều thế hệ cầu thủ Redskins.
Năm 1997, trước khi nghỉ hưu một năm Mặt khỉ đã làm việc một năm với các nhà thầu xây dựng sân vận động Jack Kent Cooke mới. Nhiệm vụ của lão rất đơn giản: phải đảm bảo để các cầu thủ Redskins và những người hâm mộ họ có được mọi điều kiện vật chất mà họ mong muốn phải dành cho đội bóng vĩ đại nhất nước.
Tại buổi lễ khánh thành, vị kiến trúc sư lão thành đã nói với những người đến dự lễ rằng ông sẽ mãi mãi mắc nợ Mặt khỉ những gì mà lão đã đóng góp trong thời gian xây dựng sân vận động mới. Trong bài diễn văn bế mạc, Jack Kent Cooke, Chủ tịch đội Redskins đã thông báo rằng Mặt khỉ được bầu vào Phòng Lưu niệm, một danh hiệu vinh dự chỉ dành cho những cầu thủ vĩ đại nhất. Mặt khỉ đã nói với các nhà báo:
– Mọi việc không thể nào tốt đẹp hơn thế này nữa.
Mặc dầu đã về hưu lão vẫn không bao giờ để lỡ một trận đấu nào của Redskins – dù trong hay ngoài nước.
Connor phải gọi hai cú điện thoại mới gặp được lão trong căn hộ nhỏ bé Ở Alington, Virginia. Khi gã nói với ông lão là nhận nhiệm vụ viết một bài cho báo Sport Illustrated về sân vận động mới thì hệt như gã vừa mở một cái vòi nước.
Connor đề nghị:
– CÓ lẽ xin ngài dành một hai giờ đưa tôi đi một vòng.
Ðến đây bài độc thoại của Mặt khỉ mới chấm dứt, lão im lặng cho đến khi Connor gợi ý về một sự thù lao giá trị một trăm đô la. Bởi vì Connor đã biết được rằng món thù lao để Mặt khỉ đưa khách đi một vòng thường là năm mươi đô la.
HỌ nhất trí mười một giờ sáng hôm sau sẽ gặp nhau, Mười một giờ kém một phút Connor có mặt, Mặt khỉ đưa gã vào sân vận động, cứ như lão là chủ nhân câu lạc bộ. Suốt ba giờ sau đó lão kể cho vị khách của mình nghe toàn bộ lịch sử của Redskins và trả lời tất cả các câu hỏi của Connor – từ việc tại sao sân vận động không được hoàn thành đúng thời hạn để khánh thành cho đến việc tại sao ban quản lý lại phải thuê nhân công tạm thời trong ngày diễn ra trận đấu. Connor biết rằng chiếc Sony Jum bo Trons Ở hai đầu sân vận động là hệ thống màn hình vi deo lớn nhất thế giới, và hàng ghế đầu cao hơn mặt sân hai mét bảy, như vậy các cổ động viên cuồng nhiệt có thể nhìn qua đầu đội quân camera để thấy các cầu thủ chạy khắp sân.
Connor đã là cổ động viên nhiệt tình cho đội Redskins suốt gần ba mươi năm, vì thế gã biết rõ là tất cả vé cho các mùa bóng được bán trước hết từ 1966, và hiện nay còn có năm mươi ngàn người chờ đợi nữa. Gã biết mình là một trong năm mươi ngàn người đó. Gã cũng biết rằng cứ mỗi khi có Redskins thắng trận thì tờ Washington Post lại bán được thêm hai mươi ngàn bản.
Nhưng gã không biết rằng dưới sân cỏ có tới hai mươi ngàn dặm ống dẫn hơi nước nóng, và bãi đỗ xe đủ cho hai mươi ba ngàn chiếc, và ngày mai một dàn nhạc thành phố sẽ tấu quốc ca hai nước Nga và Mỹ trước khi trái bóng bắt đầu lăn. Hầu hết những thông tin của Mặt khỉ sẽ không có ích lợi gì cho Connor, nhưng cứ vài phút lão lại phun ra được một viên ngọc quý.
Trong khi họ đi dạo quanh sân vận động, Connor có thể thấy việc kiểm tra an ninh rất chặt chẽ mà các nhân viên Nhà Trắng đang tiến hành cho ngày thi đấu hôm sau. Tất cả những ai bước vào sân vận động đều sẽ phải bước qua chiếc máy kiểm tra, nó sẽ phát hiện ra ngay nếu có ai đó đem vào sân một thứ gì có thể sử dụng làm vũ khí. HỌ càng đi tới gần lô ghế của các ông chủ – hai vị Tổng thống sẽ ngồi Ở đó để theo dõi trận đấu – thì việc kiểm tra càng gắt gao hơn.
Mặt khỉ rất tức giận khi bị một nhân viên lực lượng bảo vệ bí mật gác Ở cổng vào khu vực dành riêng đó chặn lại. Lão hùng hồn giải thích rằng lão là một thành viên của Nhà Lưu niệm, và ngày mai lão sẽ có mặt trong số khách được gặp hai vị Tổng thống, nhưng nhân viên này vẫn khăng khăng từ chối không cho họ vào nếu như không qua kiểm tra an ninh. Connor phải cố hết sức để xoa dịu Mặt khỉ đang bừng bừng tức giận và nói rằng điều đó không quan trọng.
Trong khi họ đi ra xa, Mặt khỉ lẩm bẩm một mình:
– Thử nhìn xem tôi có giống một kẻ muốn ám sát Tổng thống không kia chứ?
Hai rưỡi chiều hai người mới chia tay nhau, Connor đưa cho ông lão 120 đô la. Trong ba tiếng đồng hồ Mặt khỉ đã nói với gã nhiều điều hơn tất cả những chi tiết mà một nhân viên lực lượng bảo vệ bí mật phải mất cả đời mới biết được. Lẽ ra gã nên đưa cho Mặt khỉ 200 đô la mới phải, nhưng như vậy sẽ làm lão nghi ngờ.
Connor nhìn đồng hồ và thấy mình đã bị muộn mấy phút: gã đã hẹn sẽ gặp Alexei Romanov Ở Sứ quán Nga.
Trong khi đánh xe ra khỏi sân vận động, gã bật radio lên và chuyển sang kênh C SPAN, một kênh gã rất ít khi nghe.
Một bình luận viên đang tả lại không khí Ở Nhà Quốc hội trong khi các vị đại biểu đang chờ Tổng thống Nga đến. Không ai biết Zerimski sẽ phát biểu những gì bởi vì báo chí không được phát trước nội dung bài phát biểu.
Năm phút trước khi đến giờ, Zerimski mới bước vào, cùng đi có đoàn tuỳ tùng của mình.
Bình luận viên nói:
– Tất cả những người có mặt đều đã đứng lên vỗ tay chào mừng vị khách từ nước Nga đến. Tổng thống Zerimski mỉm cười và giơ tay vẫy xung quanh trong khi bước đi giữa hai hàng ghế để đi lên bục phát biểu, ông bắt tay mọi người.
Bình luận viên tiếp tục miêu tả: “Tràng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt”.
Khi Zenmski lên đến diễn đàn, ông ta cẩn thận đặt tờ phát biểu lên bàn, lấy hộp kính ra và đeo kính lên. Ngay lập tức mọi người hiểu rằng ông ta sẽ đọc chính-xác từng chữ bài phát biểu đã được chuẩn bị trước, vì thế sẽ không có chuyện ông ta đi chệch những gì mà tất cả mọi người đã biết rõ trong thời gian chiến dịch vận động bầu cử.
Các thành viên Quốc hội, tòa Thượng thẩm và ủy ban Ngoại giao lục tục ngồi xuống ghế, vẫn chưa biết ông ta sẽ ném ra một quả bom loại nào.
zerimski bắt đầu:
– Kính thưa ngài Phát ngôn viên, ngài Phó Tổng thống và ngài Chánh án, cho phép tôi bắt đầu bằng việc cám ơn các ngài cùng với đồng bào của các ngài vì sự đón tiếp nhiệt tình và hiếu khách mà tôi đã nhận được trong chuyến đi thăm đầu tiên của tôi đến Hoa kỳ. Cho phép tôi cam đoan với các vị rằng tôi mong muốn được trở lại đất nước các bạn nhiều lần nữa.
Ðến đây Titov đã ghi chú bên cạnh là “Dừng một lúc”, bởi vì tiếp đó là một tràng vỗ tay.
.
Khi chiếc BMW rẽ sang Ðại lộ Winsconsin Connor bèn tắt radio. Ðến trước cổng Sứ quán Nga, một trong những người của Romanov dẫn họ qua cửa.
Lần thứ hai trong ba ngày qua Connor được dẫn đến khu vực tiếp tân lát đá cẩm thạch màu trắng. Ngay lập tức gã hiểu Romanov định nói gì khi nhận xét rằng việc bảo vệ an ninh trong Sứ quán rất lỏng lẻo. Hắn đã mỉm cười và nói:
– Nói cho cùng đi chăng nữa thì ai là người muốn ám sát Tổng thống yêu dấu của chúng ta ngay trong Sứ quán của nước ông ta kia chứ?
Trong khi đi dọc hành lang, Connor hỏi Romanov:
– CÓ vẻ như anh phải điều hành tòa nhà này thì phải?
– ông cũng sẽ phải làm như vậy thôi, nếu như ông cũng phải trả đủ tiền vào tài khoản của Ðại sứ Ở ngân hàng Thụy sĩ để đảm bảo là sẽ không phải trở về nước nữa.
Romanov tiếp tục xử sự trong Sứ quán cứ như đang Ở trong nhà mình, thậm chí còn mở cả khóa cửa phòng làm việc của Ðại sứ để vào. Khi bước chân vào căn phòng bài trí rất lộng lẫy Connor rất ngạc nhiên khi thấy một khẩu Remington 700 để trên bàn làm việc của Ðại sứ. Gã cầm khẩu súng lên và xem kỹ nó. Biết rằng sẽ chẳng bao giờ được nghe sự thật nên gã không hỏi tại sao Romanov lại có được khẩu súng này.
Connor cầm báng súng và bẻ gập nòng xuống. Trong Ổ đạn chỉ có một viên duy nhất. Gã nhướng mắt hỏi Romanov. Tên người Nga nói:
Tôi nghĩ rằng với khoảng cách này thì ông sẽ chỉ cần bắn một phát là đủ.
Hắn dẫn Connor tới cuối phòng, gạt tấm rèm sang bên để lộ cửa thang máy riêng của Ðại sứ. Hai người bước vào, đóng cửa lại và chiếc thang máy chậm chạp chạy lên căn buồng áp mái bên trên phòng khiêu vũ nằm Ở tầng hai.
Connor kiểm tra kỹ càng căn buồng áp mái, gã xem xét từng phân vuông nhiều lần, rồi quờ tay ra phía sau pho tượng to tướng. Gã nhòm qua cánh tay co lên của pho tượng để tìm đường ngắm tới chỗ Zerimski sẽ đứng để đọc bài chào từ biệt, gã muốn chắc chắn là sẽ có thể từ đó nhìn được ra ngoài mà không bị ai trông thấy. Gã đang nghĩ là mọi chuyện dường như khá dễ dàng thì Romanov chạm vào tay và dẫn gã trở lại thang máy.
Romanov nói:
ông sẽ phải dậy thật sớm và làm việc cùng với những người cung cấp thực phẩm cho đến khi bắt đầu tiệc đứng.
– Tại sao?
– Tại vì chúng tôi không muốn người ta nghi ngờ về việc ông biến mất ngay trước khi Zenmski bắt đầu phát biểu.
Romanov nhìn đồng hồ:
– Chúng ta phải đi thôi. Chỉ mấy phút nữa Zerimski sẽ về đến đây.
Connor gật đầu, cả hai đi về phía cổng sau. Trong khi chui vào chiếc BMW gã nói:
– Khi nào quyết định được sẽ chọn địa điểm nào thì tôi sẽ cho ông biết.
Romanov có vẻ ngạc nhiên nhưng không nói gì.
Connor ngồi trên xe đi qua cổng sứ quán chỉ vài phút trước lúc Zerimski từ Capitol trở về. Gã bật radio vừa kịp để nghe bản tin buổi tối: ” Các Thượng nghị sĩ và các Ðại biểu quốc hội đổ xô lên nhau, vồ lấy micro để thông báo với các cử tri của mình là sau khi nghe bài phát biểu của Tổng thống Zerimski họ sẽ không bỏ phiếu thông qua dự luật Cắt giảm các Vũ khí Nguyên tử, Sinh học, Hóa học và Xuyên lục địa nữa”.
Tại Phòng Bầu dục, Tom Lawrencc ngồi theo dõi phóng viên CNN phát đi từ phòng báo chí của Thượng viện:
– Cho đến nay Nhà Trắng vẫn chưa có một tuyên bố nào – anh ta nói – và Tổng thống…
Lawrence giận dữ tắt vô tuyến, nói:
– Ðừng có quanh quẩn Ở đó mà chờ nghe một lời tuyên bố nhé – ông ta quay sang Tham mưu trưởng – Andy, thậm chí tôi không thể chịu đựng nổi việc ngày mai sẽ phải ngồi cạnh con người đó trong suốt bốn tiếng đồng hồ, chứ đừng nói đến tối lại phải đáp lại bài diễn văn từ biệt của ông ta nữa.
Lloyd không nói gì.
.
– Tôi rất mong được nhìn thấy ông bạn Lawrence thân mến lúng túng trước hàng triệu khán giả truyền hình- Zenmski nói trong khi chiếc limousin của ông ta tiến vào sân Sứ quán Nga. Dmitri Titov ngồi im không tỏ ý gì.
Tôi sẽ cổ vũ cho đội Redskins, cũng sẽ là một phần thưởng nữa cho Lawrence nếu đội của ông ta thua trận-.
Zerìmski cười mỉa – ÐÓ sẽ là khúc dạo đầu thích hợp cho địa vị tệ hại mà tôi định dành cho ông ta trong buổi tối.
Anh phải đảm bảo chuẩn bị sẵn một bài diễn văn với thật nhiều lời nịnh nọt và mọi sự hồi tưởng lâm lý – ông ta lại mỉm cười – Tôi đã ra lệnh phải dọn món thịt bò rán thật nguội. Và thậm chí cả anh cũng sẽ phải ngạc nhiên khi thấy món tráng miệng là gì.
.
Tối hôm ấy Connor cân nhắc mất mấy tiếng đồng hồ, tự hỏi không biết có nên mạo hiểm phá vỡ quy luật hay không. Quá nửa đêm gã mới gọi điện cho Romanov.
Tên người Nga có vẻ vui mừng vì cả hai có kết luận giống nhau.
– Tôi sẽ cho người đến đón ông lúc ba giờ ba mươi để ông có thể có mặt tại Sứ quán vào lúc bốn giờ.
.
– Gọi ông ta dậy.
Viên Bí thư Thứ nhất nói:
– Nhưng mới có bốn giờ sáng mà.
– Nếu anh nghĩ là mạng sống của anh đáng giá thì hãy gọi ông ta dậy ngay.
Viên Bí thư Thứ nhất khoác vội chiếc áo lên người, ra khỏi phòng ngủ và chạy tới cuối hành lang. Anh ta gõ cửa. Không có tiếng trả lời, vì thế anh ta gõ lại lần thứ . hai. Một phút sau có ánh đèn sáng. Một giọng ngái ngủ cất lên:
– vào đi.
viên Bí thư Thứ nhất vặn tay nắm cửa và bước vào phòng ngủ của Ðại sứ.
– Thưa ngài, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ngài. Nhưng có một ngài Stefan Ivanitsky gọi từ St. Petersburg sang. ông ta nói có tin khẩn cần nói với ngài.
Pietrovski nói:
– Tôi sẽ nghe Ở phòng làm việc.
ông ta hất tấm mền, không để ý đến tiếng rên rỉ của vợ và chạy xuống tầng dưới, bảo người trực đêm chuyển điện thoại đến phòng làm việc cho mình.
Chuông điện thoại đổ dài hồi lâu, cuối cùng ngài Ðại sứ mới nhấc lên, vẫn còn đang thở hổn hển.
– Pietrovski nghe đây.
Ivanitsky nói:
– Xin chào ngài Ðại sứ. Tôi yêu cầu nối máy cho ngài Tổng thống chứ không phải cho ngài.
– Nhưng bây giờ mới có bốn giờ sáng. CÓ thể chờ được không?
– Ðại sứ, tôi không thuê ngài để cho tôi biết bây giờ là mấy giờ. Tôi cần gặp Tổng thống ngay, rõ chưa?
Viên Ðại sứ đặt ống nghe xuống, chậm rãi leo cầu thang lên tầng một, cố nghĩ xem trong hai người đó thì ông ta sợ ai hơn. ông ta đứng mãi ngoài cửa dãy phòng của Tổng thống, nhưng bóng viên Bí thư Thứ nhất hiện ra Ở cầu thang khiến ông ta quyết định nhanh hơn. ông ta gõ nhẹ cửa nhưng không có tiếng trả lời. ông ta gõ lại lần nữa to hơn, rồi ngần ngừ mở cửa.
Trong ánh sáng hắt từ chiếu nghỉ vào, Ðại sứ và Bí thư Thứ nhất nhìn thấy Tổng thống cựa mình.
– Ngài Tổng thống – Pietrovski thì thầm nói trong khi Zerimski bật đèn đầu giường lên. – Chúng tôi nhận được một cú điện thoại từ St. Petersburg gọi ngài. Một ngài Stefan Ivanitsky. ông ta nói là rất khẩn cấp.
– Ra khỏi phòng tôi ngay – Zerimski vừa nói vừa nhấc điện thoại lên.
Hai người bước lùi về phía cửa, rồi Ðại sứ khẽ khàng khép cửa lại.
Zerimski nói:
Stefan, sao anh lại gọi vào giờ này? CÓ phải Borodin định đảo chính trong khi tôi vắng mặt không?
– Không, thưa Tổng thống. Sa hoàng đã chết – Ivanitsky nói một cách vô cảm.
– Khi nào? Ở đâu? Thế nào?
Cách đây khoảng một giờ, Ở Cung điện. Cuối cùng thứ chất lỏng không màu đó đã quật ngã được ông ta – Ivanitsky dừng lại một lát – Tên quản gia đã làm theo lệnh của tôi gần một năm nay.
Tổng thống im lặng hồi lâu mới nói:
– Tốt. Ðối với chúng ta điều đó rất tốt.
– Ngài Tổng thống, tôi sẽ đồng ý với ngài, nếu không vướng một thực tế là hiện nay con trai ông ta đang Ở Washington. ở đây tôi hầu như không thể làm gì được trước khi hắn về.
Zerimski nói:
– Tối nay tôi sẽ giải quyết vấn đề đó.
– Tại sao? Chúng đã bị sập bẫy của chúng ta rồi sao?
Tổng thống đáp:
– Phải. Từ khi sang đây tôi đã học được một câu thành ngữ mới rất thích hợp: “Một mũi tên giết được hai con chim”. Dẫu sao đi chăng nữa, mấy ai có dịp chứng kiến một người chết hai lần?
– ước gì tôi cũng được chứng kiến điều đó.
.
Năm giờ sáng hôm đó Connor còn nằm trong giường.
Gã đang ôn lại đường thoát thân thì đã đến sáu giờ, chuông báo thức vang lên. Gã nhổm dậy, kéo một góc rèm và kiểm tra xem bọn chúng còn Ở đó không. Chúng vẫn còn Ở đó: Hai chiếc BMW đậu Ở cuối phố, nguyên xi như vậy từ hồi nửa đêm hôm qua. Lúc này tên ngồi trong xe chắc còn đang mơ màng. Gã biết chúng sẽ đổi ca lúc tám giờ, vì thế gã dự định sẽ đi trước giờ mười phút. Ba mươi phút tiếp theo gã vươn tay tập một bài thể dục nhẹ để cho người dãn ra, sau đó cởi quần áo. Gã để cho tia nước lạnh châm chích vào người một lúc rồi mới tắt nước và vơ lấy khăn tắm. Sau đó gã mặc quần áo: chiếc sơ mi màu xanh lơ, quần jean, áo len dày, cà vạt xanh, tất đen và một đôi giày Nike đen, lô gô nổi rõ.
Gã đi vào căn bếp nhỏ tự rót cho mình một cốc nước nho và lấy một tô bánh ngô trộn sữa. Bao giờ trước khi thi hành nhiệm vụ gã cũng ăn như vậy. Gã thích những nếp quen. Chúng giúp gã tin rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ. Trong khi ăn gã ôn lại bảy trang giấy đã được ghi lại trong cuộc gặp gỡ với Mặt khỉ, và một lần nữa ôn lại từng chi tiết kiến trúc của sân vận động. Gã đã đo các rầm nhà bằng một cái thước và ước lượng là phải chạy bốn mươi hai bước mới ra đến cái cửa bí mật. Gã buộc phải nhìn xuống. Gã cảm thấy sự bình tĩnh như một vận động viên trước giờ xuất phát.
Gã nhìn đồng hồ và quay lại phòng ngủ. HỌ phải có mặt Ở ngã tư Phố Hai mươi mốt và Dupond Circle đúng vào giờ cao điểm. Gã chờ thêm mấy phút nữa, sau đó bỏ ba tờ một trăm đô la và cuộn băng cassette vào túi quần jean. Rồi gã rời căn hộ lần cuối cùng. Tiền nhà đã được thanh toán trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!