Định mệnh chú nòng nọc nhỏ
Chương 10
Chung cư, 6h sáng:
Tiếng giày cao gót, lộp cộp…
Đôi cao gót mũi nhọn màu đỏ chói bước ra từ thang máy, chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể sang trọng tôn lên vòng eo siêu mẫu của Hạ Đông, mái tóc dài đen xoăn làm nổi bật gương mặt đẹp không góc chết của nhỏ, đôi mắt to tròn được che bởi chiếc mắt kính bản to màu nâu sậm sang chảnh, trên tay nhỏ là chiếc túi xách hiệu Chanel mà bà nội An Hạo mua cho từ mấy ngày trước khi nhỏ cùng con trai đến biệt thự.
Nhỏ nhìn tờ giấy trong tay rồi đứng trước cửa nhà Gia Kỳ bấm chuông.
Ting toong… ting toong…
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, trước mắt nhỏ là chàng trai điển trai, trên miệng còn gặm miếng bánh mì kẹp, chiếc áo sơ mi trắng cài cút sát cổ cùng với quần âu đen trông chàng trai rất lịch sự, gọn gàn.
Gia Kỳ nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, trông rất quen nhưng anh lại không nhớ nổi là ai.
– Cho hỏi cô tìm ai? – Anh lên tiếng nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tờ giấy trong tay (địa chỉ mà bà nội viết cho nhỏ để tìm An Hạo theo lệnh của bà) sau đó nhìn anh lên tiếng:
– Anh là bạn của An Hạo?
– Phải… nhưng cô là? – Anh hơi cười trừ.
– Tôi là vợ sắp cưới của An Hạo – Dứt lời, nhỏ gỡ mắt kính xuống, anh giật mình sau đó trố mắt nói lớn với vẻ mặt ngạc nhiên:
– Cô là Dương Hạ Đông?
Nghe anh nói tên mình Hạ Đông khá bất ngờ, nhỏ nghĩ thầm hai mắt nhìn chằm chằm anh như để dò xét:
– “có khi nào là người quen biết với mình, nếu là vậy có khi nào anh ta biết thân thế mình là ai cũng nên phải hỏi anh ta mới được”
Anh nhìn nhỏ cười trừ với nét mặt khó coi, An Hạo kêu anh giải quyết nhỏ anh làm gì có cách chứ.
– Anh biết tên tôi vậy anh quen tôi sao? – nhỏ đột nhiên hỏi khiến anh không biết phải trả lời thế nào đành hai tay gãi đầu xem có thể biện được lí do nào không.
– Chuyện này… thật ra là… à… chẳng phải mấy năm trước cô với An Hạo từng là người yêu của nhau sao?
Anh vẫn cười trừ, nhỏ nghe anh nói xong có vẻ không tin lắm với thái độ mà An Hạo đối xử với nhỏ thì cũng đủ biết cậu chẳng yêu thương gì nhỏ cả. Nhỏ hỏi lại với thái độ ngờ vực:
– Thật vậy sao?
– Đương nhiên rồi, chẳng phải hai người cũng đã có con với nhau rồi hay sao?
Anh nói như chắc nịch khiến nhỏ cũng có một phần đáng tin.
– Xin lỗi do tôi bị mất trí nhớ nên không nhớ được gì, vậy cho hỏi chồng tôi có ở đây không? – Nhỏ không hỏi nhiều nữa vì nhỏ cần phải tìm ra tên chồng sắp cưới vô nhân tính trước đã. Gia Kỳ hai mắt hơi liếc vào phía trong sau đó nhìn nhỏ cười trừ:
– Xin lỗi cô nhưng An Hạo không có bên trong.
Anh vừa dứt lời thì giọng nói còn ngáy ngủ của An Hạo cất lên kèm theo một tiếng ngáp rõ dài:
– Thằng khỉ này cậu đang nói chuyện với ai vậy?
Nghe tiếng cậu phía bên trong môi nhỏ hơi cong lên vẻ mặt như đã tìm thấy con mồi, Gia Kỳ trở nên cứng họng cười trừ với nhỏ sau đó ngoáy ra sau nhìn cậu, hai mắt liếc nhìn ra phía sau như để ám hiệu cho cậu biết nhưng cậu chỉ nhướng mày lên chẳng hiểu anh muốn nói gì. Hạ Đông dùng tay đẩy nhẹ Gia Kỳ sang bên, bộ điệu kiêu kì bước vào trong với khí thế hừng hực sự tự tin.
An Hạo đang uống nước thì nghe tiếng giày cao gót đang từng bước, từng bước tiến lại gần chỗ cậu, đôi mắt màu hổ phách vừa hướng đến phía nhỏ thì lập tức nước từ họng cậu phun ngược trở ra ngoài, miệng cậu bắt đầu lắp bắp:
– Mẹ…mẹ.. ơi…
– Đang gọi mẹ sao chồng yêu? – Nhỏ chớp chớp mắt ra vẻ thánh thiện nhìn cậu nói khiến cậu như thấy ma gương mặt trở nên khó coi ngó ra phía ngoài cửa.
– Sao cô lại ở đây? Còn nữa nội tôi có đến không?
– Anh đoán xem? – nhỏ ra vẻ bí mật. Thì từ lúc này Diệp Yên bước ra, cả hai cô gái nhìn nhau không chớp, đôi mắt cô tỏ vẻ bất ngờ nhưng nhỏ thì chẳng có chút cảm xúc nào. Miệng cô lắp bắp không thành tiếng:
– Ti iểu… thư…
Nhỏ khó hiểu liếc nhìn sang cậu để đợi lời giải thích, cậu hắt mặt đi định chuồn ra ngoài thì từ ngoài cửa xuất hiện một nhân vật lớn khiến An Hạo giật bắn người không thể chuồn đi được, Gia Kỳ vội cúi đầu trước lão phu nhân:
– Chào bà nội con đi làm.
Sau đó anh hờ hửng bỏ lại cho cậu một câu rồi bước đi mặc kệ nét mặt khó coi của cậu bạn.
– Yên tâm, nếu cậu có chuyện gì tôi hứa sẽ đến bệnh viện thăm cậu.
Anh đã đi làm, lúc này trong lòng cậu đang nguyền rủa anh không thương tiếc, sau đó cậu nhìn bà nội mình cười xòa:
– Chào buổi sáng nội yêu.
Lão phu nhân không nói gì véo tai cậu bước thẳng vào trong, gương mặt cậu bây giờ còn nhăn hơn khỉ ăn ớt, tay chân thì bất lực, miệng thì liên tục Á ớ…
Diệp Yên vội đi tìm giày cao gót định toan bước đi thì bị nhỏ nắm lấy vai áo kéo lại.
– Chờ đã cô định đi đâu tôi còn chưa biết giữa cô và chồng sắp cưới của tôi có quan hệ gì! Sao cô lại có mặt ở đây?
Nghe nhỏ hỏi Diệp Yên nhìn vào mắt nhỏ:
– Tiểu thư… cô không quen tôi sao?
– Tôi và cô từng quen biết sao? – Hạ Đông tròn mắt nhỏ bị mất trí thì nhớ nổi gì, ngay cả con trai nhỏ còn không nhớ nổi kia mà.
Diệp Yên lắc đầu sau đó hắt tay nhỏ chạy nhanh ra phía ngoài, lão phu nhân không ngăn cản bà chỉ nhìn cháu trai lắc đầu:
– Chưa cưới đã muốn ngoại tình, cây gậy ở nhà chắc nhớ cháu lắm đấy.
– Mọi chuyện không phải vậy đâu… nội đừng hiểu lầm…
Cậu liên tục khua tay, gương mặt dở khóc dở cười.
***
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!