Định mệnh - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Định mệnh


Chương 23


Hai ngày qua dài hơn hai thế kỉ. Dora ở bên cạnh Christ, không rời anh dù chỉ một bước. Cô nắm tay anh, nói chuyện với anh như thể anh đang nghe cô, làm mọi chuyện cô nghĩ ra với mong ước duy nhất : anh tỉnh lại. Có lúc cô những tưởng anh sắp tỉnh, nhưng đó chỉ là những cơn đau bất ngờ ập đến với anh, Christ vật vã đau đớn, và Dora cũng đau không kém.

Dora đã thức gần như suốt đêm, ba giờ sáng, cô mệt mỏi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, cô thấy Christ tỉnh dậy, ôm lấy cô, hôn cô và hứa sẽ không bao giờ làm cô sợ nữa.

Rồi, Dora giật mình dậy, không hiểu lý do tại sao mình bị đánh thức. Cô thấy bàn tay mình trống vắng, cô đã nắm tay Christ suốt. Cô vội ngước lên, và cô không thể tin vào mắt mình, Christ đang nhìn cô đăm đăm.

Bàn tay cô nhanh chóng bao lấy khuôn mặt anh, giọng cô vút lên với một âm vực cao mừng rỡ.

“Anh tỉnh, anh tỉnh rồi. Tạ ơn trời, anh tỉnh rồi.”

Christ để cho cô hôn lên tóc, lên má và lên môi anh, nhưng anh vẫn không nói gì. Thậm chí anh còn không lau những giọt nước mắt đang ràn rụa trên má Dora. Tay vẫn giữ lấy khuôn mặt Christ, Dora nhìn anh và hỏi.

“Anh cảm thấy khỏe không? Có đau nhiều không? Anh cần gì, cứ nói, em sẽ mang đến cho anh.”

Christ chậm chạp gỡ bàn tay Dora trên khuôn mặt mình, anh gượng dậy, nhưng không được. Rì rầm nguyền rủa, anh để tay lên đầu, cố làm quen với cơn choáng váng. Giọng anh đục khi anh cất tiếng hỏi Dora.

“Tôi cần hỏi cô hai điều.”

“Anh cứ nói đi.”

Dora hơi hụt hẫng vì âm điệu vô tâm và vẻ lạ lùng trong đôi mắt xanh của Christ.

“Thứ nhất, tôi đang ở đâu?”

“Bệnh viện.”

Christ gật đầu, điều này anh đã đoán trước được rồi.

“Thứ hai, cô là ai?”

Không có từ ngữ nào diễn tả chính xác tâm trạng của Dora ngoài từ ngơ ngác. Cô nhìn sững vào Christ, không thể tin tưởng vào tai mình.

« Anh đùa phải không ? Christ, thôi nào, anh mới tỉnh dậy mà, anh làm em lo chết khiếp rồi, không cần tới trò đùa này đâu ! »

Bàn tay cô vô thức vươn tới, chạm vào vai anh như thỉnh cầu một lời thú nhận.

« Cô có phiền không nếu tôi yêu cầu cô bỏ bàn tay ra ? »

Giọng Christ mệt mỏi, mày anh nhíu lại.

« Ơ…Em chạm vào vết thương của anh ư ? Ôi trời, cho em xin lỗi. »

Dora vội rụt tay về, cô nắm hai bàn tay lại với nhau trong một tâm trạng bối rối khủng khiếp. Christ vẫn tiếp tục cái giọng xa lạ đó.

« Tốt thôi, nếu cô đã nhận ra. Giờ thì, vì tôi hoàn toàn không biết cô là ai, cho nên tôi có thể nhờ cô gọi cho cha mẹ tôi được không ? »

Christ cáu kỉnh nhìn xuống cơ thể bất tuân của mình, thầm nguyền rủa nó rồi nói tiếp.

« Tuy nhiên, tôi sẽ cân nhắc tới trường hợp cô không hề biết cha mẹ tôi là ai. »

Dora đau đớn nhìn Christ, đầu cô vốn đã đau, giờ như muốn nát vụn. Anh bị mất trí nhớ, đó là lời giải thích hợp lí nhất lúc này. Vậy bây giờ cô phải làm gì ? Lắc anh thật mạnh cho đến khi tất cả kí ức quay trở lại với anh à ? Cô sẽ làm điều đó nếu như nó có tác dụng, nhưng cô chưa bao giờ đọc được tài liệu nào nói về những trường hợp chữa mấ ttrí nhớ như thế cả. Bất lực, Dora quay ánh nhìn ra khỏi Christ, cô không thể chịu đựng nổi cái nhìn xa xăm đó thêm một chút nào nữa.

« Em sẽ gọi cha mẹ anh và bác sĩ. »

Rồi cô đứng dậy, sử dụng tới những gam sức khỏe cuối cùng vì chân cô tê cứng do ngồi quá lâu. Lê bước ra khỏi phòng, Dora có cảm giác bầu trời đang sụp xuống trên đầu mình. Bác sĩ nhanh chóng bước vào. Bà Lolita đã về nhà lấy thêm đồ cho Dora, ông Nelson thì tranh thủ giải quyết mớ công việc, họ đều đã nhận được điện thoại của cô và sẽ tới đây nhanh chóng. Dora giải thích lí do chưa có mặt của ông bà Halver cho Christ biết. Anh gật đầu, Dora nghẹn ngào, tốt thôi, ít ra anh vẫn tin cô. Nhưng anh có thể tin vào thứ gì khác cơ chứ ?

Bác sĩ khám cho anh và không lâu sau, ông bà Halver hối hả đi vào. Họ vui mừng nhìn đứa con trai độc nhất đã tỉnh lại. Đúng thế, họ vui mừng. Christ cười và chào đón họ. Anh đâu thể nào quên luôn cả cha mẹ mình. Nhưng ông bà Halver hoàn toàn thất kinh khi Christ hỏi Dora là ai, họ chưa có đủ thời gian giải thích với anh vì bác sĩ yêu cầu họ cung cấp vài thông tin để chẩn đoán bệnh.

« Cậu ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Và nếu như những gì quý vị cung cấp là đúng, thì cậy ấy bị mất phần kí ức trong khoảng ba năm trở lại đây. »

Bác sĩ thông báo rồi tiếp.

« Đây là trường hợp khá may mắn vì có những người quên sạch họ là ai, và tệ hơn nữa, còn quên sạch kĩ năng sống, có khi phải dạy từ cách ăn uống và cách đi đứng nữa… »

May mắn ư ? Christ quên tất cả về cô mà là may mắn ư? Dora cay đắng nghĩ. Nhưng cô không quên rằng, anh còn sống đã là điều may mắn rồi.

“…Những trường hợp thế này thì một số sẽ nhớ lại, trong những khoảng thời gian khác nhau, chúng tôi không thể dự đoán trước, nhưng cũng có những trướng hợp vĩnh viễn không thể nhớ lại.”

Không bao giờ có thể nhớ lại ư? Dora cảm thấy như mình sắp ngất đến nơi. Anh sẽ không bao giờ nhớ ra cô, nhớ về những kỉ niệm tuyệt vời giữa họ, anh sẽ quên hết cô đã yêu anh như thế nào và anh đã yêu cô ra sao ư? Chuyện này chỉ là một giấc mơ hôi, dứt khoát chỉ là một giấc mơ thôi.

Dora vịn vào thành ghế và gấp gáp ngồi xuống, mặt đất tựa hồ chao đảo dưới chân cô. Cô không tin mình sẽ đứng vững trên nền đất thêm được nữa. Sau khi giải thích tất cả về bệnh tình và cách chăm sóc cho Christ, bác sĩ rời phòng, để lại bốn người trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

“Con có quen cô ấy không ạ?” Christ lên tiếng trước.

Nhưng không ai trả lời anh, không một ai. Cả ông Nelson và bà Lolita đều quá rõ những gì Dora phải chịu đựng lúc này. Bà Lolita vội ôm lấy cánh tay Dora.

“Đi nào! Chúng ta ra ngoài, để một mình Nelson nói chuyện với Christ được rồi.”

Không đợi Dora kịp phản đối, bà Lolita dẫn cô đi ra. Ngồi xuống hàng ghế chờ, bà nhìn cô thẫn thờ một cách vô hồn. Vòng tay ôm lấy Dora, bà an ủi cô bằng những lời dịu dàng và yêu thương như tiếng ru hời của người mẹ.

“Con yêu, tại sao chuyện này lại có hể xảy ra kia chứ?…Con không đáng bị như thế này…Khóc đi! Khóc đi Dora! Đừng giữ trong lòng…khóc để cho lòng con nhẹ bớt…nào…khóc đi con…rồi mọi chuyện cũng sẽ có cách giải quyết của nó…giờ thì con cứ khóc đi…ôi, con yêu…tại sao chuyện này lại xảy ra với con cơ chứ?…”

Một lúc lâu sau Dora mới nguôi được phần nào. Lúc đó thì Christ, do tác dụng của thuốc an thần, đã ngủ mất rồi. Cô nhẹ nhàng bước vào phòng anh, đau lòng nhìn những dải băng trắng xóa quấn quanh người anh. Cô có thể giúp gì cho anh kia chứ? Giờ thì anh còn không nhớ tới cô.

Quì xuống sát bên giường anh, Dora nức nở lần nữa.

“Tại sao?…Tại sao anh lại quên em, em có lỗi phải không? Đúng là em có lỗi phải không?… Trừng phạt em đi, nhưng đừng quên em, xin anh! Xin anh, Christ! Sao anh có thể…?…”

Nhưng cô không khóc lâu, cô vốn đâu yếu đuối đến vậy. 5 phút sau, cô rời khỏi phòng. Khóc than thì được tích sự gì? Nếu đây là mất trí tạm thời, nếu anh yêu cô sâu đậm như anh đã từng chứng tỏ, cô tin anh sẽ sớm lấy lại trí nhớ thôi. Cô sẽ làm cho anh phải nhớ lại.

Lúc đó, cô nghĩ, nên có một vài cách để phạt anh về trọng tội này…

Christ mở mắt. Cái quái gì thế này? Tại sao anh lại thế này? Cô ấy khóc thì sao? Tại sao anh lại cảm thấy đau lòng? Anh đã hết sức kiềm chế để không ngồi dậy và ôm lấy cô, vuốt ve cô, hôn cô và an ủi cô. Có một con người khác trong anh, xa lạ, một con nguời mang tình yêu… Bóng hình người con gái xa lạ nhưng lại quá đỗi thân quen trong tiềm thức anh.

Rốt cuộc, cô ấy là ai?
———————————–
Việt Nam.

Thành phố Hồ Chí Minh.

Ông Tài sốt ruột ngồi chờ gia chủ. Thực sự thì ông chưa phải chờ lâu, ông sốt ruột vì cái tin khiến ông ngồi ở đây.
“Chào ông!”

Một người đàn ông trung niên bước ra, ông ta khá đẹp trai ở tuổi đó, mái tóc chỉ điểm vài sợi bạc làm nổi bật cái vẻ phong trần. Ông ta đưa bàn tay ra bắt tay ông Tài, giờ đang chết trân.

“Mời ông ngồi.”

“Có thật là ông không?”

« Vâng ? »

Ông Tài thẫn thờ hỏi người đàn ông trung niên, giọng ông kinh hoàng.

« Tôi…Thôi được rồi, tôi vào vấn đề chính, lòng vòng cũng chả ích gì ? »

Ông Tài dứt khoát, nghề nghiệp dạy ông đối mặt với những hoàn cảnh ít ngờ đến nhất. Người đàn ông cười rồi gật đầu.
« Ông đã gửi tin sang Mỹ và nói rằng ông là chồng của bà Trần Thanh Diễm Linh quá cố, và con gái ông, cũng có nghĩa là con của bà Diễm Linh, đang sống cùng với ông. Ông muốn đưa con gái sang Mỹ để ra mắt nhà Halver ? »

« Đúng. »

« Nhưng có gì chắc chắn ông là chồng bà Diễm Linh ? »

« Các người không giữ được một bức ảnh của con gái các người chụp với tôi sao ? »

« Chúng tôi còn giữ. »

Ông Tài lấy trong tập hồ sơ ra một bức ảnh cũ. Trên đó, một người thanh niên trẻ ôm một cô gái tuyệt đẹp, cô gái là bà Diễm Linh quá cố. Còn nguời thanh niên, không cần nhìn nhiều, ông Tài vẫn có thể nhận ra. Đó chính là người đang ngồi trước mặt ông. Hai khuôn mặt chỉ khác nhau ở vài nếp nhăn mờ và màu tóc.

« Chính ông là người trong ảnh. »

Ông Tài thừa nhận.

« Chứ ông nghĩ đó là ai ? »

Người đàn ông hỏi như chỉ để hỏi.

« Vậy ông có còn nghi ngờ những gì tôi nói không ? » Người đàn ông tiếp lời.

« Không…nhưng… ? »

« Nhưng gì ? » Người đang ông có chút gay gắt trước vẻ ấp úng của ông Tài.

« Ông ở đâu trong khi chúng tôi đi khắp nơi tìm tung tích của ông ? Người ta nói rằng ông đã mất trong tai nạn giao thông lần đó cùng với bà Diễm Linh. »

« Tai nạn giao thông lần đó… » Người đàn ông trầm ngâm, « …là điều khủng khiếp nhất đời tôi. Mất đi cô ấy, sự đau khổ đó quá lớn để có thể chịu đựng. Tôi lẽ ra đã đi cùng cô ấy, nhưng có lẽ ông trời còn xót thương cho Lưu Ly không nơi nương tựa…Tôi đã được chuyển sang một bệnh viện khác, còn Diễm Linh, cô ấy được đưa sang phòng cấp cứu để cứu sống đứa con của chúng tôi…Nhưng…Nhưng khi tôi có đủ sức khỏe quay lại thì, trời ơi, cô ấy đã vĩnh viễn không còn. Con gái của chúng tôi, Lưu Ly, đã phải nằm trong lồng kiếng hai tháng ròng bằng quỹ của hội từ thiện, con bé đã được chuẩn bị để đưa sang cô nhi viện…Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đời tôi. »

« Vâng… »

Ông Tài ngậm ngùi và xót thương cho hoàn cảnh bi đát của người đàn ông cũng như của Diễm Linh. Họ quá bất hạnh trong kiếp người này.

« Con gái ông… »

« À ! Ông muốn gặp con gái tôi ư ? Được thôi ! Ly ơi…Ly ! »

« Dạ ! »

Một giọng nữ cao đáp lại lời người đàn ông, tiếng bước chân nối tiếp sau đó.

Cô gái bước xuống từ cầu thang.

Cô có mái tóc ngắn nghịch ngợm, dáng người nhỏ nhắn. Đôi mắt đen nhung huyền ánh lên những tia nhìn linh lợi, khuôn mặt cô thanh thoát, làn da trắng hồng và mang khá nhiều nét giống cha cô_nếu như người đàn ông đúng là cha cô.
Cô gái trẻ cúi đầu chào ông Tài, rồi bước đến chỗ cha mình.

« Ba gọi con ? »

« Ừ. Ngồi xuống đây. Đây là ông Tài, quản gia của nhà Halver, gia đình bên ngoại con. »

Cô gái ngỡ ngàng, ánh nhìn cô hướng về ông Tài với sự ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng.

« Họ ngoại con ư ? »

« Ừ. »

« Cháu chào ông. »

Ly lễ phép chào ông Tài, nãy giờ vãn ngồi im lặng.

« Chào cháu. »

Ông Tài cất tiếng, giọng ông ấm áp, ông chẳng thấy bất kì sự bất lương nào trong đơi mắt trong veo đó.

« Ba cháu nói, cháu sẽ được đưa qua Mỹ để thăm lại gia đình mẹ cháu đúng không ạ ? »

Ly háo hức, giọng cô phấn khởi, nhưng bất giác chùng xuống trước vẻ ngập ngừng của ông Tài.

« À…ừ…đúng thế. »

« Vậy chừng nào có thể đi được ạ ? Nói thật, cháu chẳng có nhiều họ hàng đâu, nên cháu mong được sang đó sớm sớm. »
Nụ cười của Ly thoáng buồn, rồi cô vui vẻ lại ngay.

« Chắc là cháu sẽ được sang đó sớm phải không ạ ? »

« À…ừ. »

Ông Tài lại ngần ngừ, rồi đột ngột, ông quay sang người đàn ông.

« Tôi có chuyện cần phải về gấp, giữ lấy danh thiếp, tôi sẽ liên lạc với ông sớm. »

« Được rồi. Tôi muốn con gái của tôi sớm đoàn tụ với họ hàng nó. »

Rồi ông ta tiễn ông Tài ra cửa, trước khi bước vào xe, ông Tài lên tiếng.

« Biết là câu hỏi này bất lịch sự, nhưng tôi buộc phải hỏi. Có gì chứng minh cô gái ấy là con của ông và bà Linh ? Bà Linh mất đã lâu, lại bặt tin trước đó nên không thể nào có mẫu ADN. Chỉ có thể kiểm tra bằng ADN của ông, tôi nghĩ chúng tôi sẽ kiểm tra trước khi đưa cô ấy sang đó. Mong ông thông cảm, đây là điều cần thiết. »

« Tùy ông thôi, dù sao cũng chỉ tốn thêm tiền và thời gian. »

Người đàn ông có vẻ hờ hững, trái ngược với những gì ông Tài chờ đợi, ông đã những tưởng ông ta sẽ nổi nóng.

« Tôi về. »

« Chào ông. Tôi mong tin ông.”

Ông Tài thở dài. Chuyện này thiệt là quái đản. Nếu cô gái đó đúng là con gái của Huân, tên người đàn ông, thì Dora là ai? Thân thế cô ra sao? Chẳng lẽ thân thế của cô là một sự nhầm lẫn? Ông không muốn thừa nhận điều này chút nào, Dora là một cô gái tốt và ông rất quí cô.

Nhưng ông sẽ phải làm gì khi mà tương lai của tập đoàn H.A.D đang gặp nguy hiểm? Ông không nghĩ mình có thể giấu Huân chuyện đính hôn. Người đàn ông đó chứng tỏ bản thân có đủ quyền xem di chúc của ông Nhất. Và điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta đâm đơn kiện, vì lợi ích của con gái mình? Nghĩ đến thôi cũng đủ khủng khiếp rồi.

Ông nghĩ đến trường hợp Lưu Ly không phải là con gái Huân, nhưng khả năng đó cực kì nhỏ. Ông đã tận mắt thấy dáng dấp người cha trong Lưu Ly, và cái cách thản nhiên chắc chắn của ông Huan khi ông đề nghị kiểm tra ADN.

Cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá khả năng giải quyết của bản thân, ông bấm số đường dài.

Điện thoại riêng của ông Nelson reo vang.

“Alo, chuyện đó thế nào rồi?”

“Rắc rối, thưa ông. Ông ta chính xác là Huân, chồng của bà Diễm Linh.”

“Vậy ư?…”

Giọng Nelson bàng hoàng. Ông chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp một vấn đề nan giải đến thế.

“Và ông Huân nhất quyết đưa Lưu Ly sang Mỹ. Tôi đã bảo phải kiểm tra ADN trước, để kéo dài thời gian cho chúng ta.”
“Ông làm tốt lắm. Nhưng trời ơi, nếu thế thì Dora, con bé là ai?… Hay Lưu Ly không phải con của Huân?”
“Lưu Ly rất giống ông Huân.”

“Dora rất giống Diễm Linh.”

“Tôi không biết thưa ông. Giờ chúng ta phải làm gì?”
“…”
Nelson ngập ngừng, ông thực sự cũng không biết phải làm gì. Chirst chỉ vừa mới tỉnh. Ông rất thương Dora. Nhưng ông phải làm gì với Lưu Ly và Huân đây? Nếu họ thực sự là người mà gia đình ông tìm kiếm bấy lâu nay. Ông từng nghĩ đó là lá thư nặc danh từ một kẻ hám của. Nhưng ông đã lầm.

Christ liên quen trực tiếp đến toàn bộ chuyện này. Thôi được, ông sẽ chơi một canh bạc, và ông đặt cược toàn bộ vào con trai mình, vào sự thông minh và sáng suốt của nó.

” Đưa họ sang đây. Nhớ kiểm tra ADN, có lệ thôi, nhưng sẽ kéo dài thời gian, biết đâu lúc đó, Christ sẽ hồi phục.”
“Vâng. Tôi rõ rồi. Christ tỉnh chưa, thưa ông?”

“Cách đây vài phút. Dora vừa gọi cho tôi”

“Vậy thì tốt rồi. Cho tôi gửi lời hỏi thăm cậu ấy và Dora. Chào ông!”
“Chào ông.”

“Anh còn cần gì nữa không?”
“Còn.”
Dora ngẩng lên, ánh mắt cô sáng niềm hy vọng, có lẽ cũng đã tới lúc anh dẹp sự thờ ơ chết tiệt của anh từ hôm qua đến giờ.

“Tôi muốn về nhà.”

Dora thở dài.

“Không. Em không muốn nhắc cho anh lần nữa đâu, ANH SẼ KHÔNG VỀ NHÀ KHI MÀ BÁC SĨ VẪN CÒN ĐANG THEO DÕI TÌNH TRẠNG SỨC KHỎE CỦA ANH.”

“Tôi có thể thuê bác sĩ riêng.”

” Đúng, anh có thể. Nhưng bác sĩ riêng không thể có mặt ngay lập tức khi anh có vấn đề.”

“Thuê y tá.”

“Em…”

Christ cười đắc ý. Cuối cùng thì cũng đánh bại được cô nàng bé nhỏ này.

“Nhưng mẹ anh và cả cha anh đều đồng ý là không thuê bác sĩ hay y tá gì cả, cho đến khi anh được chắc chắn là hoàn toàn khoẻ mạnh.”

“Tôi hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Em có cần đánh vào vai anh không?”

Dora giơ tay lên và định làm thật, Christ rụt vai lại và nhăn nhở.

“Sao lại có người cứng đầu như cô nhỉ?”

“Anh đã từng biết em rồi đấy.”

“Thì cô là hôn thê của tôi. Tôi quen biết cô cũng hơn hai năm. Đó là tất cả những gì tôi BIẾT, không phải những gì tôi NHỚ. Nhưng nói chung là tôi tin những gì cha tôi nói. Có lẽ tôi sẽ nhớ ra cô, nhưng lúc này thì chắc chắn là chưa.”
Christ cứng giọng lạnh lùng. Dora cố kiềm một tiếng thở dài, nỗi đau đã vơi đi nhiều nhưng rõ ràng sự thất vọng vẫn còn quá lớn. Nhưng cô sẽ khiến anh nhớ lại, sớm thôi. Mà nếu anh có không nhớ, thì cô cũng làm cho anh phải yêu cô một lần nữa. Dora tự thề với bản thân.

“Vậy anh có muốn nhớ không?”

Dora nghiêng đầu, cúi xuốn gần khuôn mặt Christ.

“Hả?”

Christ gặp khó khăn với việc điều chỉnh cảm xúc của chính mình. Rõ ràng cơ thể anh phản ứng với mùi hương nữ tính kia, nhưng chính anh lại cảm thấy nó thật xa lạ. Nửa anh muốn ôm lấy cô và hít đầy phổi hương thơm quyến rũ đó, nửa muốn đẩy cô đi thật xa. Cô thật lạ lẫm và cũng quá ư quen thuộc. Anh cảm thấy có phần sợ những cảm giác đó.

“Em hỏi anh có muốn nhớ ra em không?”

“Có, nhưng cũng có thể là không.”

“Hả?”

Câu nói này hình như từ miệng Christ nhảy sang miệng Dora.

“Tôi tất nhiên là muốn nhớ lại quá khứ của mình rồi, nhưng phải nhớ lại quá khứ với một người như cô thì…”

Christ đăm chiêu, trầm ngâm.

“Anh đang đùa em phải không?”

“Không hẳn.”

“Nói với em là anh đang đùa đi.”

“Đã nói là không hẳn rồi mà.”

“Nghiêm túc đó! “Anh đang đùa”, nói đi!”

“Thôi được, tôi đang đùa. Đủ chưa?”

Christ hạ giọng, quyết định không chọc tức Dora nữa. Anh bắt đầu cảm thấy chọc giận cô là một điều vô cùng thú vị.
Nhưng anh cũng có chút mủi lòng khi khuôn mặt co trở nên lo lắng thực sự, như ban nãy.
“…”

Im lặng. Nhưng không lâu.

“Chào anh, em nghe nói anh bị thương nặng, anh không sao chứ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN